• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cha! Thật hả cha? - Yui tái mặt quay về chính giữa bàn ăn, nơi cha cô Ikishige đang từ tốn ăn cơm, lắp bắp. - Có thật là... cha và bác Kouji lập hôn ước cho con và Sewashi?

- Sao vậy? Cháu không thích con trai ta hả? - Nghe câu hỏi đó, Ikishige chưa trả lời vội. Thế nên Akiko đã quay lại nhìn Yui, ánh mắt lộ vẻ không vui.

- Yui! Không được thất lễ! - Bà Kaemi thấy Akiko có chút bất mãn liền chau mày nhìn Yui, giọng nghiêm nghị.

- Con... Con không có ý đó...

Yui xịu mặt cúi đầu, lộ rõ vẻ mặt của một đứa con hối lỗi. Nhưng mấy ai hay, ẩn sau nét mặt đó là nỗi cấu xé ruột gan?

- Thực ra... chúng ta cũng chưa làm gì. Đây chỉ là ý của Iki mà thôi... - Kouji mỉm cười dịu dàng mà nghiêm túc. - Đêm qua, thấy hai đứa có vẻ hợp nhau, Iki ngỏ ý với ta chuyện gả cháu vào nhà ta. Ta cũng rất muốn vậy, nên đây là ý đôi bên.

- Bởi vậy, ta và Kou mới tổ chức bữa cơm này họp mặt hai nhà, hòng muốn nghe ý kiến các con. - Ikishige cũng nhìn hai người, dịu dàng. - Sewashi, ý cháu thế nào? Cháu có muốn làm con rể ta không?

Ikishige chuyển ánh nhìn sang anh, hỏi han. Thế nhưng, Sewashi chưa trả lời vội, chỉ trầm trầm ra vẻ suy nghĩ, nhưng thực chất lại nhìn Yui, quan sát biểu cảm của cô.

Thấy anh không trả lời, tưởng có ý chê, Ikishige nói tiếp.

- Con bé Yui chẳng tốt bằng Mai, tính nó cũng ương bướng, cư xử tùy tiện. Ta chẳng mong gì hơn ngoài việc gả được nó vào một gia đình tốt.

- Dạ không! Sao cháu dám chê con gái bác được! - Sewashi thấy chủ tịch Satake có ya hiểu nhầm vội vã xua tay chối. - Cô ấy rất đẹp, mạnh mẽ, trên hết, cô ấy rất giỏi. Chỉ là cháu sợ... có người không thích cháu ở bên cô ấy...

Câu nói cuối, Sewashi cố tình kéo dài, ánh mắt khéo léo đảo qua Shukasa, khóe môi khẽ nhếch.

Thấy Sewashi đắc ý, Shukasa tức giận bội phần. Ánh mắt anh lạnh hẳn đi, lạnh đến mức Mai ngồi cạnh cũng phải rùng mình.

- Haha, Sewashi, cháu cứ đùa. - Ikishige phá lên cười ha hả. - Cháu là hợp với Yui nhất, không có thằng nào xứng đáng với nó bằng cháu cả. Cháu tốt như thế, ai dám so bì?

- Bác Ikishige quá lời rồi. - Sewashi cười điềm đạm. Lát sau, anh nâng ly rượu vang lên, cúi đầu. - Cháu kính bác một ly.

Ikishige cười đáp lại, rồi nâng ly vang nho lên uống.

Sewashi vừa nhấp môi, nhưng ánh mắt lại quét qua Shukasa đang nhìn mình phẫn nộ mà lực bất tòng tâm.

- Vậy là cháu đồng ý? - Bà Kaemi cười vui mừng.

Dù sao, Yui cũng là con ruột của bà. Nhìn con gái còn nhiều hạt sạn mà vẫn được gia tộc lớn như vậy chấp thuận, hẳn không còn gì vui hơn.

- Đó là vinh hạnh của cháu. - Sewashi mỉm cười với bà. - Chỉ là... không biết Yui có chấp nhận con người này không thôi ạ...

Anh khéo léo lái chuyện sang Yui, chợt nhận thấy cô cúi mặt trầm ngâm, không nói gì, yên lặng như một bức tượng.

- Trời, làm sao có chuyện Yui không đồng ý chứ? Phúc lớn của nó mà. - Bà Kaemi vui quá mà quên hỏi ý con gái, chắc nịch tuyên bố.

- Kae à, cậu đừng vội. Dù sao cũng phải nghe ý kiến con bé chứ. - Akiko từ tốn, rồi quay sang cô. - Yui à, ý cháu thế nào?

Tất cả mọi người nín thở hồi hộp nghe cô ra quyết định.

Yui cứ trầm ngâm, kể cả hỏi đến tên mình cũng chưa trả lời vội. Đến khi cha cô gọi cô lần hai với một thái độ không vui, Yui mới ngẩng đầu dậy, hờ hững cười.

- Chuyện này.. thực sự quá đột ngột. - Cô mở lời. - Trước đó, con muốn nghe lời khuyên từ người chị gái tốt của con. Mai à, ý chị thế nào?

Không ngờ cô hỏi mình, chị giật mình ngơ ngác. May thay, chị vốn ứng xử giỏi, kịp trả lời.

- Oga Sewashi là một người tốt. Chị tin cậu ấy có thể đem lại hạnh phúc cho em. - Chị mỉm cười, nhưng sâu bên trong trái tim hoảng loạn vô cùng.

Các bậc phụ huynh mỉm cười hài lòng.

- Yui à... Vậy cháu... - Kouji như không giấu được sự hồi hộp nôn nóng, có ý sốt ruột thúc giục.

- Khoan đã. Còn một người cháu muốn hỏi ý kiến. - Yui dứt khoát cắt lời ông, ánh mắt vẫn hờ hừng vô hồn. - Đó là anh rể của cháu, thiếu gia Hanagato Shukasa.

Câu nói đó khiến cho mọi người kinh ngạc. Mai không dám ngờ Yui sẽ nói như thế. Sewashi tuy cũng không ngờ được, nhưng lại có chút hài lòng với cách cư xử của cô.

Trên hết là Shukasa, con người sớm đã đứng hình khi cô chuyển hết trách nhiệm trả lời lên người anh. Ánh mắt ngạc nhiên tột độ đối diện ánh mắt hờ hững vô hồn.

- Người nhà với nhau cả mà, con cũng rất muốn nghe lời khuyên từ anh ấy. - Đôi môi nhẹ nhàng nhếch lên cười, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười.

Lồng ngực thoáng trỗng rỗng, nhưng nhanh chóng bị một áp lực đè nén, nghẹt thở.

Bắt anh trả lời, có khác nào giết chết anh?

Trái tim anh đã khó chịu lắm rồi, cô nhất quyết muốn bóp nát nó?

Shukasa khẽ nuốt khan, cười gượng gạo trả lời.

- Chúc em hạnh phúc.

Anh không nói gì hơn nữa ngoài bốn từ ấy.

Câu nói đó cũng như xuyên vào trái tim cô...

"Chúc em hạnh phúc."

Anh không nói gì hơn ngoài những từ đó sao? Cô vốn muốn gây khó dễ cho anh, tại sao cô lại là người bị tổn thương?

Cô yêu anh, nhưng bây giờ, anh lại chúc cô hạnh phúc với một người khác.

- Thưa cha mẹ, hai bác. Con đó là chỉ hỏi cho vui. - Yui điềm đạm cười. - Cho dù tất cả mọi người có phản đối, con cũng sẽ đấu tranh đến cùng để được ở cạnh người con yêu.

Yui khẽ nhíu mày, nuốt khan, lấy hết cam đảm để nói.

- Mong mọi người chúc phúc cho con và Sewashi.

Bốn vị phụ huynh đều cười rộ lên, rộn ràng.

Mai gượng gạo cười, chúc mừng cô em gái.

- Chúc mừng em, lời ước nguyện đã thành sự thật. Em muốn được làm cô dâu của cậu Sewashi từ nhỏ còn gì!

Chị cố gắng cười, nhưng trong lòng thì trống rỗng.

Và Shukasa,...

Trái tim anh đau quằn thắt, tứa máu như bị ai cầm dao rạch nát. Anh đau đớn nhìn người con gái anh yêu được mọi người tác hợp với một người khác, không phải anh. Tồi tệ hơn, chính anh là người chúc phúc cho họ.

Tại sao số phận lại trêu ngươi hai người như thế? Tại sao định mệnh mang cô đến bên anh rồi nhẫn tâm mang cô rời xa khỏi?

- Cha mẹ, hai bác. Con đã dùng cơm xong. Con xin phép đứng dậy. - Yui từ tốn đưa khăn ăn lên miệng lau, nhẹ nhàng xin phép.

- Ngồi đó. Người lớn còn chưa ăn xong. Chẳng lẽ phép tắc tối thiểu này con còn không rõ? - Bà Kaemi chau mày nhìn con gái, tùy tiện quá sức rồi.

- Không sao không sao. - Akiko vội vã xua tay. - Kae à, cậu đừng nghiêm khắc với nó quá, không nó lại ghét bọn mình thì khổ. Yui à, cháu cứ đi đi.

- Akiko, cậu cứ như thế sau này khi gả vào nhà cậu rồi, nó sẽ trở thành đứa vô phép tắc mất. - Kae chau mày nhún vai.

- Yui là một cô gái ngoan. Sẽ không có chuyện đó. - Akiko giọng chắc chắn phủ định.

Kaemi cười khổ, dựa người vào ghế, khoanh tay hờ hững.

- Kệ cậu đấy. Sau này chúng nó kết hôn rồi, cấm cậu trả lại nó cho mình.

- Ơ hay, chúng nó con chưa đính ước mà xem cậu kìa, toàn nói gở.

Hai bà mẹ thoải mái trò chuyện, Yui vẫn đứng nguyên tại chỗ chưa dám rời. Cuối cùng, Ikishige mới lên tiếng.

- Phu nhân Oga cũng đã cho phép rồi, con cứ đi. Nhưng nhớ chuẩn bị cho thật tốt để chiều ra mắt toàn bộ cổ đông, nghe chưa?

- Dạ. - Yui cúi đầu lễ phép rồi rời khỏi phòng ăn.

Bữa tiệc cứ thế diễn ra bình thường, duy chỉ có mình Shukasa bứt rứt không yên.

Mai vừa kịp nhận ra, nhưng chưa kịp hỏi thì đã vội vã đứng bật dậy.

- Cháu... Cháu xin lỗi. Nhưng cháu có việc gấp, liệu cháu có thể đi trước được không ạ? - Anh lúng túng, đôi tay không yên phận vò lấy khăn trải bàn.

Ikishige chau mày một chút, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

- Cháu đi đi.

- Cháu cảm ơn, và cũng rất xin lỗi. - Anh cúi gập người, rồi vội vã chạy khỏi tầm nhìn.

Riêng Sewashi, và cả Mai, lòng bồn chồn không yên.

___o0o0o___

- Yucchi! Khoan đã. - Anh hét gọi tên cô giữa vườn sau rộng lớn của tư dinh Satake.

Bóng dáng nhỏ bé ấy đơn độc trước một khoảng không bao la, gió mặc sức vờn mái tóc màu đen ánh xanh dương tối và tà áo sơ mi trắng tung bay.

Anh gọi, cô khẽ quay đầu. Theo cử động, gió đông thổi hạt ngọc bích trên mắt cô rơi xuống.

Nước mắt... đã chảy tự bao giờ...

- Yucchi... Em khóc đấy à? - Shukasa ngưng bước, ngập ngừng, gương mặt cứng ngắc nhìn hai mắt cô sưng đỏ.

Yui cười khẩy, khinh bỉ ngập tràn.

- Anh định nói với tôi rằng tôi đừng khóc, rằng anh sợ nước mắt con gái hả? - Yui không hề biến sắc vì sự xuất hiện của anh, xoay người, hờ hững trả lời. - Đáng tiếc. Tôi cũng chỉ vì quá đau, đau vì một thằng con trai vô sỉ mà rơi lệ. Là do tôi ngu ngốc.

Anh lặng đi, nhìn đôi mắt căm hận anh dành cho cô mà rối bời, đau khổ.

Từ đầu đến cuối, là do anh.

Người ta ngưỡng mộ anh vì anh có gương mặt đẹp mê hồn, ngưỡng mộ anh vì gia thế hiển hách của anh, và ngưỡng mộ anh vì khả năng đánh đấm, thể thao cũng như học hành.

Nhưng cuối cùng, anh không phải là nam chính của cô. Anh không phải là một chàng soái ca chung tình, bá đạo lạnh lùng mà tình cảm. Anh chỉ là một kẻ không biết liêm sỉ xuất hiện trong đời cô, bước qua nhanh chóng, để lại trong cô bao thương tổn.

Anh tồi tệ mới đi yêu cô trong lúc hẹn hò với chị, anh ngu ngốc mới khiến hai cô gái phải rơi nước mắt vì anh. Và anh rẻ mạt, đáng khinh khi một lúc đánh mất tất cả.

Anh tự trách mình như thế.

- Yucchi... - Anh mở lời.

- Anh không có tư cách đặt tên thân mật cho tôi. - Yui lạnh lùng.

Shukasa thoáng cứng ngắc, bối rối. Anh đã từng gọi Mai là Waka, nhưng rồi cũng không còn được gọi nữa. Giờ đây, cái tên Yucchi anh đặt cho cô cũng chẳng còn nghĩa lý gì.

- Yui... - Anh bất đắc dĩ gọi. - Nếu như anh buông tay để cho em ở bên cạnh Sewashi, em... có thực sự hạnh phúc?

Trái tim Yui một khắc quặn lên đau đớn.

- Chẳng lẽ anh vẫn còn nắm tay tôi sao? Không phải đã buông từ lâu rồi ư? - Yui cười lạnh, đôi mày liễu thanh co giật nhè nhẹ, ánh mắt lấp lánh chất lỏng, nhưng đồng tử lại đục ngầu.

Shukasa nuốt khan, cúi gục đầu, cười khổ. Vì anh tồi tệ như thế, bây giờ đang phải trả giá đó sao?

- Satake Yui, em cần phải biết, dù có thế nào anh vẫn rất yêu em. Yêu em hơn bất kì ai, yêu em hơn bất kì điều gì, yêu em bằng tất cả những gì anh có. - Shukasa kiên quyết dứt khoát, nhìn thẳng vào mắt cô không chút né tránh, nói rõ ràng từng từ một.

Cặp chân mày nhíu lại...

Đôi môi anh đào hé ra, hai má đỏ ửng lên trong giây lát. Cả cơ thể cô rung lên bần bật, cổ họng nghẹn đi, lồng ngực bứ bối, khó chịu.

- Nhưng... anh và em không thể ở bên nhau. Ông trời không định chúng ta thành cặp. Anh và Mai, em và Sewashi mới là hạnh phúc đôi bên. - Shukasa cười khổ, đôi mắt mờ đi trong giây lát. - Chúng ta... chỉ còn có thể tổn thương nhau, và hận nhau mà thôi.

Nước mắt vừa ngưng lại tuôn trào ra không ngớt.

Yui cười khổ, nụ cười dài mà thê lương trong từng giọt lệ tuôn rơi.

- Anh nghĩ anh là ai mà khiến tôi phải căm hận? Anh còn không đáng lọt mắt tôi nữa. Kẻ súc sinh như anh chỉ khiến tôi bẩn mắt... - Yui khóc nấc lên, giọng nố đứt quãng. - Nhưng... tôi lại yêu anh, thằng con trai tồi tệ tôi yêu nhiều đến thế lại là hôn phu của chị gái tôi. Satake Yui này mà lại đi yêu một con người cỏ rác. Thật nực cười!

Cô cứ thế mà khóc, còn anh chết trân, không biết nói gì, không biết cư xử ra sao. Một bầu không khí ngột ngạt khó chịu...

- Miyamoto Rei, em còn nợ anh một lời thách đấu. - Mãi lâu sau, anh mới cất giọng, nghiêm túc mà buồn bã. - Vào ngày lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, à không, lần đầu tiên em trở về Tokyo ấy, chúng ta hẹn sẽ quyết đấu một ngày. Hôm nay anh muốn, ngay lúc này.

Anh kiên quyết mà cứng rắn.

Yui ngưng khóc, cười nhạt.

- Vậy thủ lĩnh Stars I muốn đem cái gì ra cược? Tiền? Hay địa bàn hoạt động?

Shukasa im lặng một lúc, đôi tay nhịp nhịp gõ vào đùi, lặng lẽ yêu cầu.

- Nếu em thắng, anh sẽ làm theo mọi điều kiện của em. Nhưng còn nếu anh thắng,... - Anh ngưng lại, suy nghĩ thêm đôi hồi, rồi kiên quyết nói. - Hãy cùng anh chống lại số phận, chống lại cha mẹ và cuộc đời để có thể ở bên cạnh nhau một lần nữa...

___o0o0o___

END Chapter 75.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK