Mục lục
Quan Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đối với những nhân vật đang ở trong thời điểm thăng tiến mạnh mẽ như Đường Tế Xuyên, Diệp Khai đương nhiên cũng không muốn dắc tội. Nếu như không phải thấy thái độ của ông ta với Uông Tình có chút ác liệt, cậu hai họ Diệp này thật đúng là không muốn trêu chọc vào người như thế, vạn nhất ông ta mang thù thì biết phải làm sao chứ?
Chuyện này thật đúng là khó mà nói được, dù sao Diệp Khai cũng đã gây thù hằn rất nhiều nơi, thêm một người là Đường Tế Xuyên nữa thì cũng chẳng có chỗ tốt gì.
Đường Tế Xuyên nhìn nhìn Diệp Khai, bỗng nhiên thở dài nói:
- Kỳ thật trước đó tôi vốn vẫn cho cậu là thằng công tử bột ăn chơi trác táng, hôm nay nói chuyện thế này, mặc dù cũng không làm thay đổi cách nhìn nhận của tôi, nhưng tôi thừa nhận, cậu cho dù là ăn chơi trác táng thì cũng là loại công tử thưởng thức tương đối cao, hơn nữa đôi khi cũng biết nói mấy câu làm cho người ta rất xúc động.
- Tôi không phải công tử bột phóng đãng ăn chơi trác táng, tôi là cán bộ quốc gia, cán bộ kiểm tra kỷ luật.
Diệp Khai nghe xong liền không nể mặt mà phản bác nói.
Đây chính là ván đề về nguyên tắc, Diệp Khai luôn luôn nghiêm khắc bác bỏ bất kỳ câu nói hay lời đồn nào bất lợi cho hình tượng của bản thân hắn.
- Được rồi, tôi cũng chưa nói cậu có gì không tốt.
Đường Tế Xuyên nhìn sắc mặt Diệp Khai, bỗng nhiên cảm thấy có chút vui vẻ, lập tức phá lên cười ha ha:
- Kỳ thật nếu anh không đào hoa như thế thì lại vô cùng hợp làm con rể tôi đấy.
- Thật xin lỗi, tôi đây là hoa thơm đã có chủ rồi nha, Đường tướng quân muốn tìm con rể còn có thể từ từ mà tìm.
Diệp Khai khẻ đảo mắt nói.
Nhưng mà Đường Tế Xuyên lại nói:
- Từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, tôi cũng không tiện đi gặp thủ trưởng nữa.
- Đây cũng chẳng tính là chuyện gì đâu, ông chú tôi cũng chẳng phải là người hẹp hòi gì.
Diệp Khai nói lại:
- Vừa hay tôi cũng muốn đi thăm ông ấy, thế cùng nhau đi đi.
- Cũng được.
Đường Tế Xuyên cũng chẳng phản đối, xem ra đoạn thời gian vừa rồi ông ta đúng là sợ thật.
Nhị lão gia tử nhận được điện thoại của Diệp Khai, nghe nói Đường Tế Xuyên cũng tới, quả nhiên là lập tức đồng ý luôn.
Diệp Khai cùng Đường Tế Xuyên đi tới chỗ của Nhị lão gia tử, tự mình ngồi đó trong chốc lát, sau đó liền cáo từ đi ra ngoài.
Hắn đi tới chủ yếu là hóa giải chút xấu hổ còn lại sau chuyện lần đầu tiên kia, giờ đã đạt được mục đích rồi, đương nhiên không cần phải ở lại nữa làm gì. Thật ra bên phía Nhị lão gia tử, gần đây hắn đã chạy tới ba lượt luôn rồi, đương nhiên chẳng có nhiều lời cần nói tới thế.
Nhưng mà vừa mới từ chỗ Nhị lão gia tử đi ra liền nhận được điện thoại của Uông Tình.
- Không phải chứ? Hôm nay là ngày gì thế, tự nhiên cả hai cha con đều cùng tới là sao?
Trong lòng Diệp Khai ngược lại thấy có chút hiếu kỳ, hắn tiếp điện thoại:
- A lô, Uông đại tiểu thư à?
- Nghe nói Đường Tế Xuyên đi tìm anh/
Trong điện thoại, Uông Tình dò hỏi.
- Nói chuyện kiểu gì thế. Đó là cha em mà.
Diệp Khai có chút không vừa ý, quát lớn.
- Ông ấy từ nhỏ đều chưa từng quan tâm tới em nha, em gọi ông ta là Đường Tế Xuyên thì sao chứ?
Uông Tình có chút không phục phản bác lại, nói.
- Cho dù ông ấy chưa từng quan tâm em thì cũng là cha của em!
Diệp Khai nói:
- Con người lão Đường này cũng không tệ lắm, tối thiểu còn tự biết rõ ưu khuyết điểm của bản thân.
- Ài, được rồi, đàn ông các anh thật là lạ, lúc mới đầu còn trợn mắt nhìn nhau như kẻ địch, giờ lại như là thành đồng minh với nhau…
Uông Tình phàn nàn nói.
Thật ra Uông Tình tìm hắn cũng chẳng có chuyện gì, gần đây Uông Tình vẫn đi học, rảnh rỗi không có chuyện gì, lại nghe nói Diệp Khai ở Bắc Kinh nên muốn tìm hắn đi chơi.
Không bao nhiêu lâu, Uông Tình liền lái xe chạy tới.
- Lại đổi xe mới nữa hả?
Diệp Khai nhìn nhìn Uông Tình, liền nở nụ cười.
Trong nhà mẹ Uông Tình cũng gọi là có tiền, kinh tế dư dả, nên vô cùng chiều chuộng con gái. Xe mới mua tuy rằng cũng chẳng phải là loại xe sang trọng gì, nhưng cũng là chiếc xe trị giá lên tới mấy triệu tê, nhìn cũng tương đối có cấp bậc, nhưng lại không thấy quá là đốt tiền.
- Không phải là mua đâu, chỉ là lấy ra mà lái đi thôi.
Uông Tình đeo một chiếc kính râm, làm da tuyết trắng bên dưới càng thêm nổi bật xinh đẹp, trông có vẻ thanh xuân động lòng người, còn có vẻ hơi tự do hoang dã.
Diệp Khai vừa hỏi mới biết mẹ Uông Tình có mở một cửa hàng xe ô tô, xe này là xe ở trong cửa hàng, Uông Tình lái đi chơi, tiện thể thử xem tính năng của xe này ra sao.
- Mẹ em cũng là khá dễ tính đấy chứ.
Diệp Khai nói.
Chiều chuộng con gái như thế, Diệp Khai đúng là có chút bội phục mẹ của Uông Tình, hai mẹ con nhà này đều là giống nhau như đúc mà.
Nghĩ tới chuyện giữa Đường Tế Xuyên và mẹ của Uông Tình không ở được cùng nhau, trong đó hẳn là cũng có phần về tính cách không hợp nhau/
Theo tổng thể mà nói, tính tình Đường Tế Xuyên tuy rằng nóng nảy, nhưng lại là tính nóng, nhưng lại tình cảm.
- Nghe nói lão Đường cũng khá tốt với anh nha.
Uông Tình hỏi.
- Coi như cũng được, cũng chẳng có gì khúc mắc lắm, nói chuyện liền bỏ được hết mâu thuẫn rồi.
Diệp Khai nói.
Lại nói tiếp, hắn lại cũng chẳng có thù oán gì với Đường Tế Xuyên, nếu không phải là vì chuyện của Uông Tình thì cũng chẳng tới mức phải đối mặt trừng mắt nhìn nhau, chẳng ai lại muốn đi đắc tội với vị tướng quân đang tiền đồ rộng mở như thế.
Hôm nay Đường Tế Xuyên gặp hắn, đoán chừng cũng chỉ là thỏa mãn tâm ý rồi. Trước đó tuy rằng cũng có gào thét quát tháo, nhưng biểu hiện sau đó cho thấy, trong lòng lão Đường nhất định có một cán cân biết phải làm sao mới có lợi bản thân để mà điều chỉnh.
Xung đột với Diệp Khai, đối với Đường Tế Xuyên mà nói thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, hắn không đáng vì một chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà lajai bất hòa với Diệp gia.
Mặc dù nói Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử đều là những người rộng lượng, sẽ không vì những chuyện như thế mà gây chuyện gì với Đường Tế Xuyên, nhưng nói thế nào thì cũng sẽ không cảm thấy thoải mái.
Hôm nay xem như đã giải quyết được chuyện này, hiệu quả cũng không tới nỗi tệ lắm, ai cũng thấy vui vẻ.
- Lão Đường cũng gặp phải chuyện khó rồi, phải đi cầu viện thủ trưởng cơ.
Uông Tình nói.
- Việc gì mà khó khăn?
Diệp Khai có chút tò mò hỏi.
- Nghe nói chỗ bọn họ có một xí nghiệp quân sự công nghiệp, gần đây lại luôn chú trọng hạng mục nghiên cứu phát minh, có thể là lại thiếu tiền nữa.
Uông Tình nói.
Diệp Khai gật đầu nói:
- Gần đâu tài chính khá khó khăn, không phải là hạng mục khẩn yếu thì tạm thời đều bị dừng lại hết, đoán chừng ba em cũng chính là vì chuyện này mà tới đây. Nhưng mà chuyện này cũng không nên giải quyết, những người làm lãnh đạo cũng có nỗi khó xử của họ.
Vấn đề tài chính luôn là một vấn đề lớn phức tạp đối với sự phát triển của các xí nghiệp quân sự trong nước.
Nếu như nói hiện tại các xí nghiệp sản xuất kinh doanh quốc hữu đang trong cảnh nguy nan thì các xí nghiệp công nghiệp quân đội sản xuất lại càng khó khăn hơn nữa.
- Các xí nghiệp công nghiệp quân sự từ trong nước từ xa xưa tới nay luôn hoạt động dưới thể chế kinh tế có kế hoạch. Bởi vì lâu này quốc gia hòa bình, cho nên cũng không có nhu cầu tiêu thụ bao nhiêu vũ khí. Cho nên tới thời điểm những năm tám mươi, các xí nghiệp công nghiệp quân sự nếu không làm quân chuyển dân, cố gắng hết sức làm việc sản xuất phát triển dân phẩm thfi sẽ rất khó phát triển, cũng rất khó sinh tồn.
Diệp Khai nghĩ tới chuyện này, liền nói với Uông Tình:
- Các xí nghiệp công nghiệp quân sự là kiến thiết cần thiết phục vụ cho quốc phòng vào những năm sáu mươi, từng bước thành lập cùng phát triể. Trải qua nhiều năm kiến thiết như thế đã có quy mô cùng trụ cột kha khá, cung cấp nhiều loại trang bị quân sự cho bộ đội nhà nước, cống hiến cho nền quốc phòng nước nhà. Cũng là vì nguyên nhân lịch sử, những xí nghiệp công nghiệp quân sự cũng gặp phải rất nhiều vấn đề, đặc biệt là trong tình huống trước mắt, phải làm sao để giải quyết vấn đê sinh tồn khó khăn hiện tại, vấn đề hiện tại thật khó giải quyết.
Xí nghiệp công nghiệp quân sự rất khó sinh tồn trong thời điểm hiện tại, chủ yếu là sự mất cân đối giữ nhu cầu của thị trường cùng với những thương phẩm, quân phẩm đặc thù.
Quân phẩm cần có những chính sách tiến hành định lượng mà không định giá nguyên vật liệu chuyên dụng. Những nguyên vật liệu thông dụng, nguyên kiện, linh kiện chủ chốt đều là lấy từ thành phố. Những xí nghiệp khác có thể dùng đủ loại lý do mà không chấp nhận đơn đặt hàng, hoặc là tùy ý nâng cao giá cả, nhưng ngành sản xuất quân phẩm thì thực hành theo thể chế chỉ tiêu quy định. Chỉ cần bộ đội cần liền yêu cầu những xí nghiệp công nghiệp quân sjw tiếp viện vô điều kiện,
Bởi vì như thế, nhiệm vụ của đại bộ phận xí nghiệp công nghiệp quân sự đều là không thể kiếm tiền, thậm chí còn không thể lấy lại đủ vốn nữa.
Đối với những cơ chế dành cho thể chế thị trường đều chưa hoàn thành, mà quốc gia cũng không có những trù tình gì riêng cho những xí nghiệp công nghiệp quân sự này, mà cho những xí nghiệp công nghiệp quân sự những chính sách ưu đãi. Nói vì dụ như xí nghiệp công nghiệp quân sự sản xuất quân phẩm, ngoại trừ việc không bị áp dụng thuế giá trị gia tăng ra thì những thứ khác hoàn toàn giống với những xí nghiệp dân dụng bình thường.
Cứ như thế mà vận hành chế ước sản xuất quân phẩm theo cơ chế như thế.
- Loại chuyện này, em không thể nào hiểu được, nhưng mà lúc thấy cha của em tới, giống như mặt mũi toàn bộ đề mang vẻ lo lắng, dường như tình hình rất khó khăn vậy.
Uông Tình lắc đầu nói.
- Đây cũng là việc không còn cách nào khác…
Diệp Khai nói với Uông Tình:
- Quốc gia đã xác định rõ ràng phương hướng phát triển rồi, chính là lấy việc phát triển kinh tế làm trung tâm, trong vòng mất chục năm tới sẽ không thể xảy ra chiến tranh khốc liệt, cho nên chính ta chỉ tập trung vào việc phát triển kinh tế. Việc phát triển các phương diện khác cũng vì thế mà giảm đi. Với tư cách là một quốc gia lớn, chờ tới khi đất nước chúng ta có tiền rồi, muốn phát triển những thứ còn lại thì cũng rất nhanh thôi.
Uông Tình nhẹ gật đầu.
- Cho nên nói, cha em lần này đi tới đây xem chừng cũng khó mà nhận được câu trả lời nào thỏa đáng đủ thuyết phục được ông.
Diệp Khai biết rõ chính sách nào là sẽ không da động, cho nên liền phán đoán như thế.
Trước mắt vấn đề về xí nghiệp nhà nước còn đang làm rối hết toàn bộ giới lãnh đạo cao tầng lên, đương nhiên sẽ chưa thể quan tâm tới một số ít xí nghiệp quân sự được. Chỉ khi nào có thể làm cho đại đa số xí nghiệp dân sự kia phát triển lại ổn định thì mới có thể quay sang giải quyết vấn đề của các xí nghiệp quân sự. Đây cũng là vấn đề phải cân nhắc tới nặng nhẹ.
Đương nhiên, cho dù là kinh tế có khó khăn tới thế nào đi nữa thì vẫn có một số hạng mục được ưu tiên cao độ nhất định phải duy trì. Điều này tuyệt đối là không có vấn đề gì, trong lòng những cán bộ cấp cao đó cũng vô cùng rõ ràng.
Trừ những thứ đó ra thì chính là một lối thoát khác rồi.
Nói vì dụ như hiện tại căn cứ thần vận Hoa Đông thật ra cũng đang tiến hành thử một phương thức hợp tác mới, do quốc gia ủy thác, xí nghiệp cùng bên quân đội hợp tác lại phát triển một số kỹ thuật mũi nhọn, thông qua việc vận tác thị trường hóa để hoàn thành hàng loạt công việc này.
Nói như thế, quốc gia không cần phải xuất ra nguồn tài chính cho nghiên cứu phát minh mà vẫn có thể lấy được sản phẩm mà mình muốn lấy. Chỉ là quyền tri thức của tài sản đó lại thuộc về phía xí nghiệp. Một khi sản phẩm được định hình đầu tư xong, việc phân chia lợi nhuận ra sao đương nhiên phải được tiến hành theo những hình thức tương đối nghiêm khắc.
Từ tình hình phát triển của căn cứ thần vận Hoa Đông cho thấy, sự thí nghiệm này vẫn tương đối thành công. Trước mắt, phía đó đã lấy được nhiều kỹ thuật mới có ý nghĩa vô cùng to lớn trong phương diện nâng cao trang thiết bị cho bên hải quân, cũng được sự công nhận của bên trên.
Với hình thức mà trước đó Diệp Khai đưa ra, tạm thời xem như lấy được những thành tích không tồi.
- Đoán chừng ba em lần này phải mất công trở về rồi, chuyện này thật sự là không thể giải quyết được.
Diệp Khai cuối cùng nói với Uông Tình.
Hai người nói tới chuyện này, cũng chẳng cần tìm chỗ nào đi chơi, cứ ngồi trong quán cà phê gần đó hơn một giờ đồng hồ, uống mấy ly rồi nói mấy chuyện trong trường học của Uông Tình.
Quả nhiên, hai người còn chưa chia tay nhau, Uông Tình đã nhận được điện thoại của Đường Tế Xuyên. Xem chừng tâm trạng của Đương tư lệnh cũng không phải tốt cho lắm, hiển nhiên mọi chuyện tiến triển không thuận lợi.
- Đúng là như anh nói rồi, tâm trạng lão Đường không tốt.
Uông Tình cúp điện thoại xong, liền lè lưỡi mà nói với Diệp Khai.
- Có một số việc thật sự không dễ xử lý cho lắm, hơn nữa chúng ta là người bên ngoài cũng không nên tham dự quá nhiều.
Diệp Khai nghĩ nghĩ liền nói:
- Nhưng mà nếu ta mặc kệ thì lại không hay cho lắm nhì?
- Anh có thể có biện pháp gì thế chứ?
Uông Tình có chút hoài nghi hỏi thăm.
Theo như cô thấy, Diệp Khai tuy rằng là con cháu thế gia, hơn nữa còn là cán bộ cấp trưởng ban, nhưng chuyện như thế này thì hắn cũng đành bó tay bất lực thôi.
Bằng không mà nói, cha cô, Đường Tế Xuyên cũng sẽ không vì chuyện này mà đau đầu nóng ruột tới như thế.
- Anh cho em một địa chỉ liên lạc, sau đó em bảo cha em liên lạc rồi thương lượng cụ thể cùng với bên kia là được rồi. Tình hình cụ thể thì anh không tiện tham gia vào.
Diệp Khai rất tự nhiên lấy một quyển sổ nho nhỏ từ trong ví tiền ra, rồi viết viết cái gì đó rồi đưa cho Uông Tình.
- Thật sự có tác dụng sao?
Uông Tình nhìn nhin chỉ thấy một dãy số điện thoại, còn có một cái tên
- Vừa nhìn đã biết tên của phụ nữ.
- Phụ nữ có thể chống nửa khoảng trời.
Diệp Khai tự nhiên không tiện giải thích quá nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK