Mục lục
Quan Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Ai, đào hoa đi nhiều liền biến thành kiếp hoa đào rồi!
Cảm xúc của Diệp Khai tương đối thấp, khoát khoát tay hữu khí vô lực nói.
- Chúng ta đi đâu?
Lý Hải hỏi.
- Về Đế Hào trước đi, tôi muốn yên tĩnh suy nghĩ sự tình!
Diệp Khai hồi đáp.
Cam Tĩnh lái xe trở về, mọi người xuống xe lại quay về phòng.
Lê Đại có giữ lại gian phòng tại Đế Hào cho Diệp Khai, phòng này không mở ra kinh doanh mà chỉ giành riêng cho hắn để làm việc thuận tiện.
- Mọi người kiểm tra trong phòng kỹ lưỡng một chút, nữ nhân kia xác thực có chút địa vị, tôi có chút không tin được nàng!
Diệp Khai vừa ngồi xuống lại nhìn mọi người nói.
- Được!
Lý Hải gật đầu, sau đó phân phó mọi người lấy ra dụng cụ thiết bị bắt đầu cẩn thận tìm tòi khắp phòng.
Quả nhiên chỉ hai mươi phút sau liền từ trong phòng tìm ra sáu, bảy máy nghe trộm mini, vị trí lắp đặt đều phi thường xảo diệu. Hơn nữa căn cứ theo cách nhận xét của Lý Hải bọn họ, những vật này chỉ mới cài đặt mà thôi.
- Quả nhiên là một yêu nữ!
Diệp Khai nhìn thấy những vật kia, sắc mặt lập tức biến thành xanh lục, trong nội tâm không ngừng mắng to Nam Cung Vân không biết bao nhiêu lần.
Nhưng khi suy nghĩ lại một chút, đây chỉ là chó chê mèo lắm lông mà thôi, dù sao việc làm của hắn cũng có quá phận. Nam Cung Vân chỉ bất quá cài máy nghe trộm trong phòng của hắn, chỉ khi nào tiếp cận mới có thể thu được tin tức, trong khi hắn cài đặt thiết bị theo dõi Nam Cung Vân lại có tác dụng dài tới một tháng, ngay cả tắm rửa cũng không thể làm rơi, còn đặt ở vị trí cảm thấy khá khó xử.
So sánh một chút vẫn là Diệp Khai làm việc càng quá phận hơn một ít.
Hắn vừa tưởng tượng như vậy thì trong nội tâm mới cân bằng nhiều hơn.
Diệp Khai nằm trên sô pha, tùy ý cho thủ hạ trực tiếp kiểm tra gian phòng, chính hắn thì mở ra hồ sơ tư liệu Lê thúc thu thập bắt đầu xem qua.
Nghiêm khắc mà nói với thân phận của Diệp Khai vẫn có tư cách tìm đọc loại hồ sơ cơ mật này, dù sao thân phận phó cục trưởng Cục cảnh vệ của hắn khá mẫn cảm, chỉ cần liên quan tới vấn đề an toàn của người lãnh đạo tầng cấp trung ương, hắn đều có quyền hỏi đến.
Tư liệu của Nam Cung thế gia tuy được giữ bí mật, thế nhưng đối với hắn mà nói cũng không có gì chướng ngại, chỉ có điều những tin tức này chỉ có thể rơi vào trong mắt hắn, không thể rơi vào trong tay những người khác.
Trong tư liệu Nam Cung thế gia là một gia tộc thần bí, phải nói là một gia tộc am hiểu võ kỹ, hoặc là còn có được một chút năng lực không thể tưởng tượng, bao đời nay họ đều hiệu lực cho chính quyền, nói cách khác giống như loại nhân vật quan gia tay sai.
Cho nên vào thời ấy bọn họ phạm phải sự tình bây giờ nhìn lại có chút làm cho người tức lộn ruột, cũng không có gì đáng kỳ quái.
Mấy tội trạng trọng yếu là vì bọn họ từng giết chết vài vị chiến hữu có công lớn năm xưa, vì vậy cừu hận liền kết lớn, vì vậy sau khi lập quốc đả kích đối với bọn họ cũng phi thường nghiêm khắc.
Lúc ấy bọn họ từng bị xem là phản động, giết người không ít, trấn áp rất nhiều người.
Tuy bên trong có người bị xử đúng tội, nhưng người bị liên lụy đến, bị oan uổng thật sự không ít.
Chỉ có điều vào niên đại đó loại chuyện này cũng không được xem vào đâu, dù sao mạng người thời đó như cọng rơm cái rác, người chết như đèn diệt, giết người chỉ cần vùi xác thì đã xong việc.
Chỉ là Nam Cung thế gia có thể trường thịnh không suy, tự nhiên là có được chút ít bổn sự, khi mới lập quốc bọn họ cảm thấy tiếng gió không đúng, vì vậy toàn tộc đều di dời sang Châu Âu, mượn nhờ tài phú tích góp nhiều năm nhanh chóng biến thành tân quý Châu Âu, thậm chí còn khống chế chính quyền một tiểu quốc gia, trở thành thổ hoàng đế.
Hôm nay đại lục cải cách, khí tượng hoàn toàn đổi mới, ngay cả những nhà đầu tư hải ngoại cũng đi vào đại lục, cho nên một số lão nhân trong lòng cũng manh nha ý tứ quay về quê hương, một khi nỗi nhớ quê hương giày vò, chẳng khác gì hạt giống nảy mầm, làm thế nào cũng không thể ngăn cản.
Diệp Khai phỏng đoán trên người Nam Cung Vân đã gánh vác trách nhiệm do các trưởng bối trong gia tộc phó thác, cho nên mới đi vào đại lục mưu cầu mở ra cục diện.
Nhưng nếu muốn tiêu trừ ảnh hưởng ngày trước thật sự là chuyện không dễ dàng, dù sao quá trình từ đen tẩy trắng phải làm sao thực hiện, đây thực sự là một vấn đề làm người đau đầu.
Dù sao những người thân của kẻ bị hại năm xưa rất nhiều người vẫn còn sống sót, bọn họ chưa hẳn là chịu bỏ qua ân oán năm đó.
Còn đang nghĩ ngợi, điện thoại di động của hắn chợt vang lên.
- Xin chào, tôi là Diệp Khai!
Diệp Khai tiếp điện thoại, hờ hững nói một câu.
- Diệp Khai, con làm cái trò gì vậy, đã đính hôn rồi thì đừng tùy tiện ở bên ngoài làm loạn!
Người trong điện thoại lập tức đem Diệp Khai mắng xối xả.
Nhưng Diệp Khai lại không nói được gì, chỉ đành cúi đầu khom lưng mà nghe, còn phải liên tục dỗ dành đối phương đừng nên tức giận, phải bảo trọng thân thể, đừng bị chọc giận mà lâm bệnh.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, người gọi điện thoại tới không phải ai khác mà chính là lão tử của hắn, bí thư Diệp Tử Bình.
- Nam Cung Vân kia rốt cục là ai vậy?
Diệp Tử Bình đem con trai mắng xối xả một trận, trút hết cơn tức mới bình tĩnh dò hỏi.
- Chuyện này nói ra thật sự phức tạp, xem như con bị người lừa thôi!
Diệp Khai nghĩ tới đây, liền hận Tưởng Hiển Thông đến nghiến răng, nếu không phải hắn nhiều chuyện nhờ vả mình hỗ trợ thì cũng không đến nỗi dẫn xuất ra phong ba như thế.
Hiện tại tựa hồ tất cả mọi người đều đã biết chuyện này, nói Diệp Khai Diệp nhị thiếu đã trải qua tình một đêm cùng Nam Cung Vân tiểu thư, cùng lên giường gì gì đấy.
Loại đồn đãi thế này vì sao có thể truyền bá nhanh như vậy Diệp Khai cũng cảm thấy có chút hoài nghi, bởi vì người biết chuyện này kỳ thật không nhiều, một là chính hắn, một là Lý Hiền Xu, người khác là Nam Cung Vân, về phần những người khác không khả năng chạy tới hậu viện câu lạc bộ Đế Hào mà quan sát.
Nếu như không phải Lý Hiền Xu có tham dự cuộc đánh bạc kia, người của Diệp Khai thả nàng đi vào bên trong thì chính nàng cũng không đi được vào hậu viện.
Cho nên Diệp Khai nghĩ tới nghĩ lui, người có hiềm nghi làm chuyện này nhất chỉ có Lý Hiền Xu cùng Nam Cung Vân.
Thế nhưng khi Diệp Khai nghĩ lại cảm thấy chuyện này đối với Lý Hiền Xu cũng không có chỗ tốt gì, ngược lại còn dễ dàng khiến chứng thực chuyện nàng đánh cuộc thua bại, làm cho nàng không cách nào quỵt nợ, vì vậy Lý Hiền Xu cũng không lý do gì đi làm chuyện hại người không lợi mình như thế.
Như vậy nếu tiếp tục suy luận xuống, Diệp Khai liền phát hiện mình đã tìm được hung phạm, người đem chuyện này tiết lộ ra ngoài nhất định chính là bản thân Nam Cung Vân đi.
Nàng làm như vậy là vì sao?
Diệp Khai suy nghĩ vấn đề này, trong đầu không ngừng xoay chuyển.
Hắn đem tình huống Nam Cung Vân đơn giản kể lại cho Diệp Tử Bình nghe qua, dù sao lão tử Diệp Tử Bình là ủy viên Cục chính trị trung ương, biết rõ chuyện này cũng không sao cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK