Mục lục
Hoành Hành Ngang Ngược
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó bản thứ năm: Cô bé lọ lem (9).
_____________________________


Chu Dĩ Văn nhìn cái mâm, kinh ngạc nhìn lại Chu Dĩ Lễ: “Anh, anh làm sao vậy?”


“…… Không sao, trượt tay.” Chu Dĩ Lễ vứt gương mặt An Thúy từ trong đầu ra, giật giật năm ngón tay, không có gì không đúng, vừa nãy hẳn chỉ là ảo giác của anh. An Thúy xác thật là nữ sinh đẹp nhất trong trường, anh thừa nhận, thừa nhận điểm ưu tú của người khác, không có gì là không đúng, cho nên anh lập tức nhớ tới cô, không có gì là không đúng. Vừa rồi…… đại khái là bị dọa.


“Vậy anh trai, trường học anh có mỹ nữ hay không?” Chu Dĩ Văn chưa từ bỏ ý định hỏi.


“Em không có bài tập phải không?” Chu Dĩ Lễ lạnh lạnh nhìn hắn.


Chu Dĩ Văn thấy anh không những không muốn trả lời, còn ra chiêu này, “Thiết” một tiếng, bỏ tay vào túi quần đi lên lầu.


Chu Dĩ Lễ cầm chén đũa bỏ vào tủ chén khử trùng, về phòng chuẩn bị bắt đầu tiết tự học buổi tối, chỉ là đột nhiên nghĩ đến bức tranh trong ngăn tủ, anh liền muốn lấy ra nhìn xem, nhưng mà nghĩ đến trên bức tranh là bộ dáng gì, cánh tay vươn ra lại cứng đờ thu trở về.


Đại khái là trong khoảng thời gian này lăn lộn quá mệt mỏi, đêm nay anh rất mau liền chìm vào giấc ngủ, chỉ là có mơ một giấc mơ, trong mơ An Thúy trắng tinh không tì vết nằm ở trên giường như một tác phẩm nghệ thuật, muốn anh qua đó cho cô sờ tay, anh cực lực cảnh cáo cô chỉ có thể sờ tay, cô cũng hứa hẹn là chỉ sờ tay, kết quả là cô không tuân thủ lời hứa, cô vuốt theo cánh tay anh, đem quần áo anh mặc chỉnh chỉnh tề tề xả đến nghiêng lệch, bàn tay còn dán ở trên ngực anh.


Tim anh đập như sấm, anh tựa hồ là có phản kháng, cũng tựa hồ không có phản kháng, trong lòng anh như có lửa đốt, cả người nóng lên, không biết là đang hưởng thụ hay là đang khó chịu……


Anh thở hổn hển mở mắt ra, phát hiện nguyên lai là mơ, trái tim anh còn đang bởi vì cảnh tượng trong mơ mà đập rất nhanh, cả người đều là mồ hôi.


Anh ngồi dậy, cảm thấy xấu hổ lại ảo não cực kỳ…… Sao anh có thể mơ loại giấc mơ này? Là bởi vì đã chịu kích thích quá lớn, hay là cô thật sự quá xấu xa, nên mới có giấc mơ như vậy?


Người trẻ tuổi áo mũ chỉnh tề, từ nhỏ đến lớn đều là học sinh xuất sắc, chờ anh từ toilet đi ra, đã ăn mặc chỉnh tề, đeo kính gọng đen, lại là bộ dáng cấm dục khắc chế lãnh đạm như cũ, là niềm kiêu ngạo của cha mẹ, là hình mẫu của cha mẹ, là con nhà người ta. Ai có thể tưởng được được anh buổi tối đã làm mộng xuân kiều diễm như vậy, vừa nãy còn đang ở trong toilet giặt quần lót chứ?


Nhan Yên tự nhiên cũng sẽ không nghĩ đến. Trong trí nhớ của cô ta Chu Dĩ Lễ từ trước tới nay là người “băng thanh ngọc khiết”, cô ta thậm chí còn không thể tưởng được đời trước anh cùng Diệp Cẩm là sống chung như thế nào, phỏng chừng là thời điểm xxx cũng nhạt như nước ốc, nghĩ thế nào cũng hẳn là tôn trọng nhau như khách mới đúng.


Nhưng mà Chu Dĩ Lễ băng thanh ngọc khiết trong cảm nhận của cô ta, giữa trưa mỗi ngày đều đi vào phòng nghỉ đặc biệt của An Thúy ở trường học, có giường có phòng tắm riêng, làm chuyện mà cô ta căn bản không thể tưởng được.


An Thúy chơi tay anh hai ngày, bởi vì tồn tại giấc mơ kia, cũng bởi vì những lời khiêu khích thẳng thắn mà cô thường xuyên không lựa lời mà nói ra, khiến anh nhiều lần đều cảm thấy làn da căng thẳng, cả người tê dại, cảnh giác An Thúy, sợ cô vuốt tay vuốt vuốt liền làm ra chuyện không nên làm, kết quả An Thúy cũng không có làm gì quá đáng.


Cô nói chỉ sờ tay liền chỉ sờ tay.


Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng tâm lý lại có một chút cảm xúc quái dị.


Thẳng đến khi An Thúy chơi chán tay anh rôi, bắt đầu muốn chơi thân thể anh.


“Cái gì?” Trong nháy mắt Chu Dĩ Lễ lộ ra biểu tình không thể tin được.


“Tôi nói, tôi bây giờ rất tò mò thân thể của đàn ông, muốn mượn anh nghiên cứu một chút, yên tâm, tay tôi sẽ cẩn thận một chút, sẽ không làm gì quá đáng với anh.” An Thúy nói, thật giống như cô chỉ đưa ra một yêu cầu rất nhỏ rất nhỏ, nhỏ đến mức không đáng nhắc tới.


“Cô đang đùa gì vậy? Tuyệt đối không được! cô đây là được một tấc lại muốn tiến một thước!” Chu Dĩ Lễ đỏ mặt lời lẽ chính đáng ngữ khí kiên quyết nói. Cô nói gì vậy? Cái gì mà sẽ không làm việc gì quá đáng với anh? Cái này cùng với việc nam nhân lừa nữ nhân chỉ cọ cọ không đi vào có cái gì khác nhau sao?! Lấy cớ cũng quá vụng về, quá có lệ rồi đấy!


“Vậy việc làm người mẫu cho tôi vẽ cùng với việc để tôi nghiên cứu một chút nửa người trên của anh, chọn một cái.” An Thúy lại nhẹ nhàng đem nan đề vứt cho anh.


Chu Dĩ Lễ đã lĩnh hội sự gian xảo của cô, hơn nữa còn có chút tâm lý phản nghịch, cho nên anh hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm người mẫu.”


Nhưng mà An Thúy lại mỉm cười với anh, khiến anh có một tia dự cảm bất tường.


Nhưng anh đã đưa ra lựa chọn, chỉ có thể xoay người đưa lưng về phía An Thúy, run rẩy xuống tay cởi cúc áo. Theo lý thuyết, việc này đã không phải là lần đầu tiên, nhưng mà lúc này đây lại so với mỗi một lần lúc trước càng thêm khẩn trương hơn, bởi vì giấc mơ kia lại nổi lên trong đầu, vạn nhất cô không tuân thủ lời hứa……


An Thúy mắt thấy người trẻ tuổi ngây thơ lại một nữa dẫm chân vào bẫy rập, tương đối vui vẻ nở nụ cười xấu xa.


Sau khi Chu Dĩ Lễ cởi xong, An Thúy mới nói cho anh: “Hôm nay tôi muốn vẽ màu lên cơ thể anh.”


Chu Dĩ Lễ đột nhiên nhìn về phía cô.


An Thúy đẩy xe công cụ đi tới chỗ anh, “Không cần thẹn thùng, tôi đã nói anh là người mẫu tôi là họa sĩ, chúng ta đều hiến thân vì nghệ thuật, quan hệ rất thuần khiết.”


“…… Cô cố ý.” Chu Dĩ Lễ siết tay thấp giọng nói, đã từ bỏ cãi lại, ý đồ khiến cô hiểu ra chính mình quá mức như thế nào, mà có thể làm loại chuyện không biết xấu hổ này, cô căn bản là không nói đạo lý.


An Thúy cũng không phủ nhận, “Chúng ta đều là lần đầu tiên chơi cái này, cho nên lần này chỉ dùng mặt sau thôi.”


Màu cùng cọ vẽ đặc biệt dùng để vẽ màu lên thân thể người còn chưa bóc vỏ, An Thúy thật sự không phải chỉ vì chọc Chu Dĩ Lễ, cô xác thật rất thiệt tình muốn chơi vẽ màu lên thân thể, bởi vì lúc trước xem qua một ít video cảm thấy rất thú vị, đương nhiên nhân tiện trêu đùa Chu Dĩ Lễ đó là nhất tiễn song điêu một công đôi việc.


Bởi vì muốn nghiêm túc vẽ, cho nên sau khi bắt đầu An Thúy liền tiến vào trạng thái làm việc, cũng không có nói những lời kích thích khiến Chu Dĩ Lễ cảm thấy xấu hổ.


Nhưng mà cho dù cô không mở miệng kích thích anh, với khoảng cách gần như vậy, thì làn da anh cũng có thể cảm nhận được hô hấp của cô, cọ vẽ dính thuốc màu ướt lạnh du tẩu ở trên lưng anh, mỗi một bước dường như đều mang đến một trận điện lưu, tập trung lên da đầu anh, hoàn toàn không thể thả lỏng chính mình, dời đi lực chú ý. Anh không biết cô có phải là cố ý hay không, mà cọ vẽ đột nhiên dọc theo sống lưng một đường đi xuống xương cùng, một trận điện lưu rất lớn đột nhiên xông lên, khiến anh lập tức siết chặt nắm tay, cơ bắp toàn thân đều căng thẳng.


Đáng chết……


Đã phản ứng.


Trong nháy mắt Chu Dĩ Lễ cảm thấy hỏng mất.


“Đừng căng cơ bắp như vậy, anh ra mồ hôi rồi, có cần tôi hạ thấp nhiệt độ xuống một chút không?” Ra mồ hôi ảnh hưởng tói cô sáng tác, An Thúy đang cao hứng đấy.


“…… Ừ.” May mắn là Chu Dĩ Lễ đưa lưng về phía An Thúy.


An Thúy rời đi, hạ thấp nhiệt độ của điều hòa, Chu Dĩ Lễ cũng có được chút không gian thoáng thở dốc.


Thời điểm An Thúy trở về còn mang theo một cái khăn tắm cho anh, “Che bụng một chút, không thì sẽ cảm lạnh.”


Khăn tắm màu hồng nhạt, không giống như là cái mới, nói cách khác, cái khăn này hẳn là của cô. Nhưng lúc này che lấp chỗ quẫn bách mới là việc cấp bách, An Thúy bây giờ trầm mê vẽ tranh, cho nên anh cũng không dám phản ứng quá lớn, sợ ngược lại bị An Thúy phát hiện anh không thích hợp.


Nhẫn nại, khắc chế, chờ An Thúy họa xong, chụp lại, liền vọt vào phòng tắm tắm rửa.


°°°°°°
##Truyện được đăng tại Wattpad yummy1122.##
°°°°°°


Cùng lúc đó, Nhan Yên đi tới cửa phòng nghỉ An Thúy.


Chu Dĩ Lễ vẫn luôn cự tuyệt giữa trưa cùng cô ta ăn cơm, nói là có việc, nhiều ngày liên tiếp như vậy, khiến cô ta nhịn không được muốn biết anh đến tột cùng là đang làm gì, trực giác cho cô ta biết cùng với việc anh không thể tỏ tình với cô ta trong học kỳ này là có liên quan với nhau.


Phòng nghỉ của An Thúy ở cùng tầng với hội học sinh, nhưng phòng nghỉ của đám Âu Dương Thần kia cũng ở cùng tầng với hội học sinh, bởi vậy theo đuôi Chu Dĩ Lễ rất nhiều lần, cuối cùng cũng đều lạc ở tầng này, bởi vì rất nhiều lần cô ta đều thiếu chút nữa là gặp được đám Âu Dương Thần. Cô ta cùng Âu Dương Thần chia tay nháo đến rất khó coi, đang trong tình yêu cuồng nhiệt, Âu Dương Thần còn vô cùng thích cô ta, nhưng thái độ của cô ta quá mức kiên quyết, ánh mắt tràn ngập chán ghét, gấp không chờ nổi mà muốn cùng hắn ta đoạn tuyệt hết thảy quan hệ, nói ra thì vô cùng đả thương người ta, anh ta từ lúc bắt đầu nghĩ cô ta là đang giận dỗi cuối cùng cũng thông suốt.


Âu Dương Thần tuy rằng luôn bị An Thúy cùng Diệp Anh Kiều mắng não tàn, nhưng rốt cuộc cũng không phải là một người thật sự não tàn, người ta cũng có lòng tự trọng, vì thế Nhan Yên thành công chia tay. Bởi vì Âu Dương Thần còn thích cô ta, cho nên cũng tương đối thủ hạ lưu tình với cô ta, không bảo cô ta cút đi, chỉ kêu cô ta về sau đừng lại xuất hiện ở trước mặt anh ta, cho nên Nhan Yên phải trốn tránh bọn họ.


Bởi vì như vậy, lần này cô ta vẫn luôn chờ khi đám Âu Dương Thần kia rời đi, Chu Dĩ Lễ cũng chưa đi ra, vì thế liền lên lầu. Bởi vì không biết Chu Dĩ Lễ ở chỗ nào, vì thế đi tìm từng gian một, người hội học sinh khịt mũi coi thường cô ta, còn nghĩ rằng cô ta hối hận tới tìm Âu Dương Thần hợp lại.


Thời điểm cô ta tìm tới phòng nghỉ của An Thúy, trái tim lộp bộp một chút, nhất định sẽ không, cô ta nghĩ như vậy, Chu Dĩ Lễ không có khả năng sẽ ở chỗ này, anh có thể có việc gì ở chỗ này?


Bởi vì như vậy, cho nên cô ta đứng ở cửa do dự vài phút, An Thúy thu thập xong tất cả muốn đi học trước. Ngay từ đầu là vì trêu cợt Chu Dĩ Lễ, dần dần An Thúy nhấc lên hứng thú với vẽ tranh, bởi vậy nên gần đây còn đi học rất nghiêm túc.


Kết quả không ngờ là, vừa mở cửa ra liền thấy được nữ chính.


Nhan Yên hoảng sợ, nhưng càng khiến cho cô ta chấn kinh chính là, phía sau An Thúy cách đó không xa, cửa phòng tắm mở ra, Chu Dĩ Lễ vừa nãy sợ bị An Thúy nhìn thấy, nên khi vào phòng tắm cũng không kịp lấy quần áo, bởi vậy lúc này chỉ có thể quấn khăn tắm đi ra.


Biểu tình Nhan Yên tái nhợt khó coi, Chu Dĩ Lễ cũng nhìn lại đây, An Thúy tốt bụng dịch vị trí, để cho bọn họ nhìn nhau rõ ràng, biểu tình trên mặt có thể nói vô cùng xứng vai phản diện.


524:…… Cái này thật đúng là nguyên nhân vô cùng tiêu chuẩn khiến cho nam nữ chính vì nữ phụ mà sinh ra hiểu lầm, cũng không biết có An Thúy ở đây, bọn họ có phải sẽ giống những nam nữ chủ khác, cuối cùng cũng cởi bỏ hiểu lầm khoái hoạt vui vẻ ở bên nhau hay không.


Nếu là Nhan Yên đời trước, tất nhiên là giải thích gì cũng không cần nghe mà lập tức khóc lóc xoay người chạy đi, nhưng mà Nhan Yên đã gặp qua rất nhiều chuyện lung tung rối loạn, cho nên cô ta sẽ không bỏ đi giống tiểu nữ sinh, mà là chờ anh giải thích, “Dĩ Lễ, đây là có chuyện gì? Hai người……”


Chu Dĩ Lễ không ngờ sẽ đối mặt với Nhan Yên dưới tình huống như vậy, nháy mắt có một loại cảm giác chột dạ khi bị bắt gian trên giường. Nhưng mà An Thúy lại đột nhiên đi tới, duỗi tay ôm lấy eo anh, một tay ấn ở trên ngực anh, bàn tay mềm mại không xương cọ qua chỗ mẫn cảm của anh, đôi mắt vũ mị lại ngạo mạn nhìn anh từ dưới lên trên, dùng sức chọc chọc eo trái của anh, “Từ từ giải thích, em đi trước.”


Chu Dĩ Lễ vừa tê vừa đau, đầu óc trống rỗng, ánh mắt theo bản năng đuổi theo bóng dáng thướt tha lay động của An Thúy, thẳng đến khi đụng phải tầm mắt của Nhan Yên đang đứng ở cửa.


Nhan Yên trơ mắt nhìn An Thúy làm một loạt động tác đáng giận tràn ngập hương vị yêu diễm của kỹ nữ, vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ, đột nhiên bắt lấy cánh tay An Thúy kéo cô trở về, giơ tay lên muốn đánh cô một cái tát.


***


Tác giả có lời muốn nói: Được, tôi hiểu được ý của các tiểu khả ái, hắc hắc hắc hắc (*^▽^*)


___________
26/08/2021.
(♡ω♡ ) ~♪

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK