Hạ Lam gọi một bàn đồ ăn, trong lúc chờ phục vụ mang thức ăn lên thì ra sức gọi cho Trần Duy thông báo tình hình - đáng tiếc, anh ta giống như đã bốc hơi khỏi trái đất, gọi thế nào cũng không liên lạc được nữa.
Mẹ kiếp!
Chả lẽ chịu thua chúng nó thế này!
Đây đã không còn đơn giản là cuộc chạy đua giúp Văn Minh nữa rồi, con mắm trợ lí kia đã nhảy đến, chính thức tuyên chiến với Hạ Lam. Và cái kiểu khiêu khích ngu ngốc ấy của nó thành công rồi đấy, cô nhất định phải cố gắng giành lại tập đoàn, đá Văn Hóa đi, sau đó từ từ dày vò nó!
Thanh Tùng hẳn nhiên cũng có chung suy nghĩ với Hạ Lam, anh ta ăn uống có vẻ mất ngon hẳn, cứ vừa cho mỹ thực vào qua miệng đã phải phun ra để chửi. Ngôn từ lịch sự, tao nhã, thanh cao không chút thô tục.. Thế nhưng thẫm đẫm sự tức giận đang nghẹn trong cổ họng.
"Xin lỗi Hạ Lam, cũng vì tôi lỗ mãng mà lão ta có cớ chạy mất!" Thanh Tùng cuối cùng cũng thôi giận, nhìn cô một cái rồi cúi mặt nói nhỏ "Nhưng cô đừng lo, bữa tiệc tối nay nhất định tôi sẽ khiến lão phải nể mặt cô!"
"Không phải lỗi của anh!" Hạ Lam chậm rãi nuốt sạch đồ ăn trong miệng, lau qua khóe môi một chút sau đó mới nhìn qua "Chính anh cũng thấy lão ta không muốn ăn bữa này, nếu anh không nói tự lão cũng sẽ kiếm được cớ khác để chạy thôi!"
"Vì sao cô hẹn được lão ta?" Thanh Tùng có vẻ vẫn còn thắc mắc lớn lắm, rõ Hạ Lam chỉ là cô nhi, làm sao đủ sức móc nối quan hệ lớn như vậy trong khi cô ta chỉ toàn ngồi trong văn phòng.
Đừng nhìn mấy kẻ này tay ấp tay gối lẳng lơ qua lại với đủ hạng gái mà nhầm. Bọn họ chính là những người cẩn trọng nhất, luôn bị truyền thông và giới tin tức nhắm vào nên trong đường đi nước bước đều suy tính kĩ càng. Nếu không phải người quen thuộc đáng tin cậy giới thiệu, đừng mơ họ sẽ xuất đầu!
"Cô quen lão sao?"
"Quen?" Hạ Lam bĩu môi "Gái mà quen được với lão thì chỉ có thông qua quy tắc ngầm! Tôi còn chưa đủ sức ăn cả dê đâu mà anh nói thế!"
"Ý tôi đâu phải vậy.."
"Tôi đùa thôi mà.. Thanh Tùng, anh nói sơ lược về bữa tiệc tối nay đi được không?"
*
Tiệc tối nay là tiệc thường niên của giới chính trị trong thành phố. Nơi này tập trung toàn bộ quyền lực của cả một vùng nên dĩ nhiên được tổ chức ở một nơi vô cùng sang trọng và mức độ bảo mật cực cao. Tất cả những người mang danh khách mời nếu không phải quan chức cao cấp thì cũng phải là chủ tịch tập đoàn lớn có tiếng trong nước. À, nhất định phải là "chủ tịch đang tại vị" mới được, nếu chỉ là quyền chủ tịch hoặc đồ thay thế như bố Trịnh hoặc Văn Hóa thì nghỉ đi nha!
Cũng may, thế là tối nay có thể loại trừ khả năng phải đối phó đám người đó rồi. Đồng thời cũng phải công nhận.. Khó khăn như thế mà bạn Tùng đủ lực kiếm được những hai vé, khả năng tiềm ẩn của bạn ấy cũng chẳng hề nhỏ chút nào đâu!
"Một người là khách mời chính, một người chỉ là chân đi kèm!" Thanh Tùng hảo tâm giải thích tận tình, còn chỉ cho cô chỗ khác biệt của hai loại khách này "Tiệc quy định phải đi theo cặp, nhưng khi vào bàn lại chỉ có khách mời chính được phép ngồi, và cả một số vùng ví dụ như phòng thương mại hoặc phòng giải trí đặc biệt cũng chỉ cho khách mời chính đến mà thôi!"
"Vậy bắt cái bình hoa kia đi kèm làm gì?" Hạ Lam nhíu mày, khó hiểu vặn lại. Đám rỗi hơi này tự dưng nghĩ ra trò gì hay vậy? Cho đi cùng lại không cho ngồi, cấm đi lại? Rỗi hơi bày trò! "Vứt ở nhà luôn cho rồi!"
"Ai biết! Tôi cũng lần đầu được tới chỗ đó!" Thanh Tùng có vẻ cũng bất mãn với quy định khó lí giải này lắm, anh ta bĩu môi lắc đầu, sau đó miễn cưỡng "Thôi thì coi như tôi hi sinh, hôm nay cô làm khách chính, tôi sẽ đi kèm làm bình bông!"
"..."
Bất kể là khách chính hay bình bông, khi tới những nơi có tính chất ngoại giao mạnh giống như dạ tiệc, ai cũng buộc phải tự trang hoàng sao cho lộng lẫy. Thanh Tùng thì đơn giản rồi, là đàn ông chỉ cần cố công phục vest và vuốt tóc cho hẳn hoi là ok. Chứ phụ nữ như Hạ Lam thì đúng thật đau đầu, không gặp stylist sẽ cảm thấy mình chưa hoàn hảo!
Ngày xưa có anh trai Hạ Vũ làm tạo hình riêng free thì không sao, hoặc lần trước đi dạ tiệc với ông nội cũng được Trịnh gia chi tiền thì không vấn đề. Hôm nay Hạ Lam chân chính phải tự bỏ một khoản lớn ra tân trang, mặc dù cô không phải loại người keo kiệt, nhưng nói thật, trát lên mặt một đống hóa chất độc hại dùng trong vài giờ, sau đó tốn môt khoản khổng lồ như thế kia.. Không tiếc mới lạ!
Đầu tư đến đây rồi còn thua con mén trợ lí kia thì nhục chết mất! Hạ Lam xiết nắm tay, tự nhìn bản thân vừa xinh đẹp vừa sắc sảo trong gương, âm thầm hạ quyết tâm nhất! Định! Phải! Thành!
*
Nhà nhỏ gần tập đoàn Trịnh gia hôm nay yên tĩnh lạ thường, hai người còn ở trong nhà vẫn giữ nguyên trạng thái mọi ngày: không có vấn đề quan trọng - không được phép mở miệng!
Hồng Ngọc đi đi lại lại trong phòng bếp, dọn dẹp một đường sạch sẽ sau đó tiếp tục công cuộc xoát độ tồn tại của mình trong mắt nam chính. Không hiểu vì sao mà chỉ sau mấy tiếng đồng hồ, Hạ Lam chết tiệt kia lại có thể "câu" Văn Minh trở lại chung phòng với cô ta!
Khốn khiếp thật!
Không hiểu sự chung phòng này là thế nào? Bọn họ cùng giường cùng chăn hay cũng giống như.. Cô và Văn Minh bao lâu nay?
Hồng Ngọc nghĩ đến chuyện này, nén một hơi thở dài, hình ảnh căn phòng chết tiệt trên tầng hai khiến cô ức đến mức muốn bốc hỏa. Ban đầu khi mới trở lại nơi này, biết nhà Hạ Lam chỉ có hai phòng ngủ, Hồng Ngọc đã không khỏi mừng thầm. Văn Minh đang chán ghét cô nàng, thế nên với tính cách của cậu, nhất định sẽ không chung phòng với cô ta. Và nếu Văn Minh ở cùng cô thì sao? Hồng Ngọc sẽ có cách khiến cậu ta cọ xát ra lửa với cô, hoặc giả.. làm vậy để khiến Hạ Lam hiểu lầm cũng tốt lắm.
Quả nhiên đúng dự đoán của cô, Văn Minh không chung phòng với Hạ Lam, nhưng cũng chẳng thể nói là cậu ta chung phòng chân chính với cô được. Buổi chiều hôm đó nhân lúc Hạ Lam đi làm, Văn Minh điều động một đám người đến nhà xây một bức vách ngăn đôi phòng của hai người ra, còn lắp giường, lắp tủ.. Biến nó từ một phòng rộng thành hai phòng nhỏ!
Vì sao chứ?
Vì sao lại thế này?
Diễn biến không đúng gì hết!
Đáng lẽ ra Văn Minh phải cùng giường với cô, sau đó hai người tối tối lấy chăn làm vạch, cuối cùng sáng sáng tỉnh dậy lại thấy mình ôm chặt đối phương.. Sau đó.. Sau đó thì thuận lí thành chương, cứ như vậy không có người kia thì không thể ngủ được. Dần dà đi đến kết cục viên mãn, cô và Văn Minh hạnh phúc bên nhau, những kẻ thứ ba đều phải cút hết!
Thế mà...
*Tinhhh Toongggg ~~
Chuông cửa chậm rãi vang lên khiến Văn Minh đang chăm chú quan sát màn hình máy tính cũng phải ngẩng đầu lên. Cậu hơi nhíu mày, đôi mắt đen sâu thẳm híp lại thành một đường cung hoàn mỹ.
Hồng Ngọc nhìn là hiểu Văn Minh đang khó chịu vì lúc tập trung liền bị làm phiền. Cô cuống cuồng chạy tới bên đó, dùng vẻ mặt tươi cười rạng rỡ nhất mở cửa ra. Đúng như cô dự đoán, sự mê hoặc của cô rất lớn, vừa nhìn thấy nụ cười này, nam nhân viên giao hàng đã sững ra mất một lúc.
"Cô Ngọc đúng không ạ?" Mất một lúc lâu trạng thái sốc nhiệt mới qua đi, anh chàng đỏ mặt, cuống cuồng hỏi "Cô có bưu phẩm, là anh Trần Duy gửi!"
"Vậy sao?" Hồng Ngọc vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh xinh đẹp của mình, dịu dàng hỏi "Có cần kí nhận không ạ?"
"Không.. Không cần!" Anh ta đưa tới trước mặt cô một túi giấy nhỏ tinh xảo, sau đó vội vã lui lại hai bước vì không thể chịu nổi hào quang chói lóa của cô.
Hô hô, hào quang nhân vật chính đâu phải người qua đường nào cũng có thể thẩm thấu được? Hồng Ngọc có chút tự đắc, vui vẻ quay người đóng cửa đi thẳng vào phía trong.
"Trần Duy gửi?" Văn Minh dường như chỉ chờ cô vào để hỏi câu này. Vì một vài lí do đặc thù nên bình thường Trần Duy đều đưa đồ trực tiếp cho anh, trừ khi quá bận rộn mới mượn danh nghĩa người bên cạnh anh mà gửi hàng.
Nhưng cũng có thể đó không phải đồ anh ta gửi cho cậu, chỉ đơn thuần là quà tặng cho Hồng Ngọc mà thôi. Hừ, cả thế giới này có ai là người không biết Trần Duy mê cô nàng đến độ điên đảo chứ?
"Là thứ gì vậy?"
"Hai tấm vé mời!" Hồng Ngọc mở nhanh túi giấy, lấy ra từ phía trong hai tấm thiệp mời xinh đẹp và tinh tế. Cô vui vẻ quan sát một lượt lại một lượt, mãi đến khi tới gần chỗ Văn Minh mới dừng lại, hai tay đưa nó lên chỗ cậu "Tiệc thường niên quan chức cao cấp! Có vẻ là gửi cho cậu!"
"Đã đến ngày này rồi?" Văn Minh nhàm chán xem qua hai tấm vé, sau đó ném lên mặt bàn.
Mỗi năm một lần, mời những người có chức vụ cao hoặc nắm giữ huyết mạch kinh tế. Bên ngoài nói hoa mỹ là "tiệc thường niên" nhưng cậu biết rõ, bên trong loạn chẳng khác gì một đống bùn nhão! Đáng tiếc thứ quan hệ xã giao này chẳng thể bỏ qua, nên năm nào Văn Minh cũng phải bỏ sức đến dự một tiếng rồi trở về. Dù sao chỉ cần thấy mặt cậu lúc tiệc mở màn, sau đó ai cũng mải mê với trò thác loạn tập thể trong phòng giải trí đặc biệt, làm gì có ai còn tâm trí quản cậu ở đâu.
Nơi bẩn thỉu thế này không thể để Hạ Lam đến cùng, tốt nhất cậu nên làm như mấy năm trước, thuê người mẫu nào đó cùng đi vậy..
"Chuẩn bị giúp tôi, tôi phải ra ngoài!"
"Văn Minh.." Hồng Ngọc xem qua hai vé, thấy rõ ràng điều lệ một vé chính cho chủ nhân và một vé phụ cho người đi kèm. Nếu tối nay cô được đi chung với Văn Minh, Hạ Lam nhìn thấy có phải sẽ tức nổ mắt hay không nhỉ? "Cái này.. Cậu định để Hạ Lam đi chung hả? Tôi gọi cho cô ấy chuẩn bị nhé!"
"Không!" Văn Minh dứt khoát lắc đầu, vợ cậu sao có thể đặt chân vào mấy chỗ tạp nham này được chứ? Mơ tưởng! "Cô không cần quan tâm nhiều thế, chuẩn bị giúp tôi đi!"
"Nếu không phải cô ấy.." Đôi mắt đẹp của Hồng Ngọc vụt sáng lấp lánh, cô xiết hai bàn tay vào nhau, bối rối "Vậy tôi có thể không?"
"Cô muốn đi?" Văn Minh nhíu mày, xác thực là không vui! Mở đường sống cho cô cô không đi, cửa chết ẩn giấu thật kĩ cô lại cứ lao đầu vào là thế nào? "Cũng không được!"
"Vì sao chứ?" Hồng Ngọc hơi yếu đuối cúi đầu "Cậu mới phẫu thuật xong không lâu, sức khỏe còn yếu.. Tôi là người chăm sóc đặc biệt cho cậu, để tôi đi chung nhỡ có vấn đề cũng đỡ phải lo lắng!"
"Ồ vậy sao?"
"Văn Minh! Cậu phải tin tôi!"
"..."