Mẹ kiếp, ăn rau chân vịt hay sao mà khỏe dữ vậy trời?
"Cậu.. Cậu nói thế là có ý gì?"
"Ý gì?" Hạ Lam cười nửa miệng, cũng không trực tiếp vạch trần cô ta đoạt lại kim cương của mình. Chuyện này dù sao cũng cần ba mặt một lời, nếu không kẻ lươn lẹo như nữ chính thế nào cũng tìm được cách chối tội ngọt xớt!
Tạm thời cứ gác nó sang một bên.. Trừ khi cô ngứa miệng sẽ không tùy tiện hành động "Người thông minh như cô hẳn nghe xong sẽ hiểu ngay mới đúng chứ nhỉ?"
"Mình không hiểu, Hạ Lam!" Hồng Ngọc ngân ngấn nước mắt, nửa đáng thương nửa nghi hoặc "Cậu giải thích đi! Cái gì là của mình, cái gì không phải là của mình chứ?"
"Nhìn mặt tôi giống kiểu muốn nói chuyện với cô lắm à?" Cô không do dự nữa, đưa tay xua mạnh, y đồ đuổi người "Nói cho cô hay, Hồng Ngọc, nếu không phải Văn Minh còn cần người phục vụ, tôi đã đá cô ra khỏi nhà này lâu rồi!"
"..."
"Nhìn cô thôi tôi đã thấy khó chịu rồi!"
"..." Hồng Ngọc nén giận, từ nhỏ đến giờ mặc dù cô chỉ là cô nhi không nơi nương tựa nhưng chưa ai dám tỏ thái độ kiểu đó với cô cả! Không cần biết là già trẻ gái trai gì đó, chỉ cần Hồng Ngọc vừa xuất chiêu ai nấy liền cúi đầu quỳ liếm dưới chân cô!
Chỉ có mỗi cô ta! Nguyễn Hạ Lam này từ lúc bị Văn Hóa bỏ đến giờ không ăn cứng cũng chẳng ăn mềm! Đúng là thứ đồ chết bầm! Sau này nhất định có ngày bị người ta luân gian đến chết! Cho đáng đời cô ta!
Sau khi phỉ nhổ đã đời trong lòng, Hồng Ngọc tự bình tâm lại, tìm kiếm thông tin trong mấy lời nói tưởng như vô nghĩa kia của Hạ Lam. Ai ngờ, không nghĩ thì thôi, nghĩ rồi lập tức khiến cô trở nên vui vẻ.
Văn Minh vẫn cần cô nên cô ta không dám manh động gì với mình, điều này có nghĩa là gì đây? Chẳng lẽ ý cô ta là cậu có tình cảm với cô nhưng không dám thừa nhận, vì vẫn giận chuyện cô đi cùng Văn Hóa hôm đó nên mới chạy sang chỗ Hạ Lam hòng kích thích cô. Nhưng sang là một chuyện, có làm gì hay không lại là chuyện khác! Văn Minh không những không thèm làm gì với Hạ Lam này, còn cảnh cáo cô ta không được phép chèn ép hay tới gần Hồng Ngọc nửa bước. Hạ Lam mặc dù ghen tị nhưng sợ uy danh Văn Minh nên chỉ dám âm thầm bắt nạt cô mà thôi..
Ha!
Coi như có thu hoạch!
Tâm Văn Minh thế nào cô đã nắm rõ trong lòng bàn tay rồi!
Đúng là phúc hắc! Có gì cậu cũng giấu như vậy tôi làm sao biết mà ân sủng cậu đây? Trịnh Văn Minh, cố gắng mà ôn nhu chút đi, nếu không đến lúc tôi chán cậu, cậu có khóc tôi cũng chẳng thèm quay lại nhìn đâu!
*
Hạ Lam mặc kệ người nào đó vẫn phiêu phiêu trong trí tưởng tượng vô hạn của bản thân. Cô nhắc nhở cô ta một câu trong phòng có lắp camera sau đó đi thẳng xuống dưới nhà.
Văn Minh đã chờ đợi từ lâu, cậu ta ngồi trên ghế dài, nhàm chán xem báo mới và xử lí vài công văn vừa được gửi tới. Thấy Hạ Lam mặc quần áo tử tế chỉnh tề từ trên cầu thang đi xuống liền dừng tay, đưa mắt nhìn qua.
"Tính ra ngoài?" Văn Minh bỏ báo trên tay xuống, chậm nâng tách trà nóng lên miệng "Tôi đưa em đi!"
"Khỏi cần!" Hạ Lam còn chưa quen kiểu xưng hô ghê tởm này, một hàng da gà nhất thời nổi lên như sóng!
Má!
Sao người ta miêu tả thì ngọt dữ vậy, đến lượt cô được cảm nhận lại có cảm giác kinh sợ thế này? Nam chính, cậu nên uống thuốc đi! Có bệnh phải điều trị!
"Tôi đi để không gian cho hai vị ân ái làm lành!"
"Đã nói không có quan hệ gì mà!" Văn Minh bĩu môi, kiên nhẫn nhắc lại "Ghen nên lúc nào cũng canh cánh trong lòng!"
"Ai ghen?" Hạ Lam trợn mắt với kết luận này của Văn Minh. Nhưng hình như.. Cậu ta nói đúng thật!
Từ lúc biết hai người này chung phòng đến giờ biết bao suy nghĩ xấu xa về họ cứ nảy nòi trong lòng Hạ Lam, cô có cố gắng diệt bao nhiêu cũng không hết. Lẽ nào thật sự là do Hạ Lam ghen tị? Nhưng vì sao cô ghen? Sự ghen đó chẳng phải chỉ có ở những cặp đôi yêu nhau, hoặc những người có tình cảm khác biệt với đối phương sao?
Nói vậy khác nào bảo.. Cô có cảm xúc với Văn Minh?
Cô và cậu ta?
Hạ Lam và Văn Minh?
"Câm miệng! Tôi không thèm nói chuyện với cậu!"
"Cục cưng! Tôi gọi xe cho em rồi đó!" Văn Minh không những không tức giận mà còn cười phá lên. Hai bên má đỏ ửng một cách bất thường của Hạ Lam đã tố cáo cô đang ngại ngùng, và vì ngại quá nên mới hóa giận như vậy.
Ghen sao?
Hạ Lam ghen tức chứng tỏ trong lòng cô có cậu. Vậy thì Văn Minh, trong lòng cậu có Hạ Lam hay không? Cậu là đàn ông, và một người đàn ông như cậu có dám buông bỏ quá khứ để đi tới bảo bọc cho một người phụ nữ nào đó hay không?
Nếu có.. Hẳn là nên hành động ngay thôi nhỉ?
Trước khi cô ấy biết toàn bộ sự thật không nên biết.
*
Hạ Lam ra ngoài không đơn thuần vì muốn trốn tránh mọi việc. Chuyện tối qua say rượu làm loạn cô thật sự còn chưa dám tin tưởng hẳn, nhưng vấn đề thái độ của Văn Minh trái ngược 180 độ so với trước lại là thật. Lẽ nào trong khi say rượu cô đã vô tình nói ra thứ thông tin gì có giá trị cho cậu ta rồi?
Nếu chỉ đơn thuần giải quyết khúc mắc cho Văn Minh về viên kim cương kia thì quá đơn giản. Cậu ta cũng không phải loại người có thể vì một món đồ mà xử sự khác với người còn giá trị lợi dụng như cô.
Vậy thì rốt cuộc là gì? Công ti Trịnh gia? Cửa hàng mới mở của cô?.. Không thể nào! Những thứ này hẳn rằng cậu ta còn rõ hơn cô mới đúng!
Lắc đầu thở dài, Hạ Lam âm thầm chấp nhận việc cô không theo kịp tư duy thoát tuyến của nam chính. Thôi thì không cần biết là do đâu, chỉ cần biết được người ta đãi ngộ tốt hơn là ok rồi!
Văn Minh nói vụ Trịnh gia cô không cần nhúng tay vào nữa, có nghĩa là cậu ta đã sắp xếp xong xuôi rồi đúng không? Ngày mai Hạ Lam chỉ cần lên sàn lập tức có thể trúng thầu và hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng cậu ta cũng lưu ý cô rằng, sau khi đấu thầu xong cậu ta sẽ rời đi một thời gian..
Văn Minh đi đâu?
Sắp xếp lại công việc ở nơi khác rồi mới dồn sức về tiếp quản Trịnh gia? Vậy thì trong quá trình này cô có cần giúp cậu ta nắm quyền chủ tịch tạm thời hay không?
Đám người Văn Hóa nữa chứ, vì sao cậu ta nói bọn họ không dám manh động? Chưa mất Trịnh gia đã tìm cách diệt gọn hai người, nay Trịnh gia không còn vì lí gì lại không dám lên?
Vô thức thả hồn thế nào, những vấn đề Hạ Lam không muốn nhắc đến nhất cứ nhảy loạn trong đầu, càng nghĩ càng xa. Càng lúc lại càng cảm thấy mọi thứ lộn xộn đến đáng sợ. Cô thở dài một hơi, thừa nhận tác hại của rượu thật kinh khủng, lần sau có cho thêm tiền Hạ Lam cũng không thèm đụng đến nữa!
Cô ngồi lên chiếc xe Văn Minh đã chuẩn bị sẵn, yêu cầu lái xe thẳng tiến đến bệnh viện vang danh nhất nhì thành phố: TL!
Sáng sớm nay, khi cầm lại máy trong tay, Hạ Lam đột ngột nhận được một tin nhắn từ phòng thí nghiệm bệnh viện. Bọn họ thông báo cho Hạ Lam một tin tức thú vị: mẫu thử của cô đã có kết quả! Và song song với tin tức này, phòng thí nghiệm cũng gửi cho cô thêm một lời nhắn của y tá Si Tình: tài liệu của cô đã được tìm thấy!
Ban đầu khi thấy hai tin tức này được gửi đến từ cùng một nguồn, sự lo lắng trong lòng Hạ Lam không phải không có. Bệnh viện TL chẳng phải bảo mật tốt lắm hay sao, thế thì vì lẽ gì người cô muốn giấu nhất lại biết cô tới đây làm phân tích mẫu thuốc? Hừ, nếu y tá Si Tình biết, kiểu gì Ngọc Thái kia cũng biết! Và điều này khiến Hạ Lam không vui chút nào. Một lúc nữa đến nơi đó, cô có nên bỏ qua mặt mũi, làm rùm beng chuyện này lên để cái danh "bảo mật số 1" của TL nát bét hay không nhỉ?
"Cô Hạ Lam, mời đi lối này!" Vừa vào đến bệnh viện Hạ Lam đã tiến thẳng tới phòng thí nghiệm. Nơi này vẫn đầy rẫy máy móc thiết bị hiện đại cùng mùi thuốc sát trùng gay mũi. Một vị y sĩ đeo khẩu trang kín mít đón đầu cô, đưa tay lịch sự chỉ lối "Mẫu vật cô đưa chúng tôi đã phân tích xong, kết quả đã được gửi lên trên!"
"Chỗ của viện trưởng?" Hạ Lam nhíu mày thật sâu, cảm nhận được sự chột dạ của y sĩ, cô càng lạnh giọng "Bí mật của khách hàng các người lúc nào cũng tùy tiện bật mí thế sao? Hôm đó tôi đã trình bày rõ ràng, và cũng trả thêm một khoản phí tuyệt mật rồi cơ mà? Làm ơn giải thích!"
"Thưa cô.." Y sĩ hơi bối rối, cuối cùng vẫn cắn môi némlao"Mẫu thử đó vô cùng phức tạp và có tính liên kết cao nên khi phân tích có rất nhiều hướng.."
"Làm ơn cho tôi cắt ngang một chút!" Hạ Lam cười cười, đưa tay lịch sự "Máy móc thiết bị này cũng không phải để làm cảnh! Cô nói sự thật giùm, tôi là người ngoài nghề nhưng hoàn toàn có đủ khả năng mời người trong nghề đến đối chất!"
"Là.. Viện trưởng muốn tự mình phân tích!" Cuối cùng y sĩ cũng cúi đầu thừa nhận "Viện trưởng nói mẫu vật có độ phức tạp cao nên muốn tự thân truyền đạt cho cô. Thật ra đến lúc này anh ấy vẫn chưa biết cô chính là chủ của ba mẫu vật đó!"
"Thôi đủ rồi!" Hạ Lam gật đầu, nhanh chóng đi theo chỉ dẫn. Người ta cũng chỉ là người làm thuê, bây giờ cô làm to chuyện lên có được gì? Tốt nhất chút nữa vào trong kia đối chất thẳng với Ngọc Thái, cho anh ta biết danh tiếng không phải thứ tự mình tô lên được đâu!
Thế nhưng.. Sự hưng trí bừng bừng đó chỉ xuất hiện khi cánh cửa phòng viện trưởng chưa mở ra. Ngay lúc khuôn mặt điển trai và quen thuộc của ai đó xuất hiện, Hạ Lam đã tự động nhận thua.
Được rồi, cô không xao lòng vì anh ta, nhưng khiển trách người này.. Hạ Lam cảm thấy, mình làm không nổi!
Ngọc Thái đang say mê làm việc, cả người toát ra thần thái và sự mê hoặc chết người. Hai cô gái đứng thật lâu ngoài cửa, mãi tới khi anh ta ngẩng đầu phát hiện mới thôi. Vừa thoáng thấy kháchtới tận cửa, anh ta buông bút, khóe môi đẹp đẽ câu lên một nụ cười hoàn mỹ. Ngọc Thái gật đầu ý để cô y sĩ ra ngoài, sau đó đứng dậy lịch sự nói với Hạ Lam: "Vào ngồi đi, tôi xong rồi đây!"
"Nếu anh bận cứ làm đi!" Hạ Lam ỉu xìu tiến đến chỗ Ngọc Thái chỉ, cô chủ động tự rót nước cho mình, mặc kệ anh ta lộn xộn tìm kiếm đồ đạc gì đó "Chúng ta làm việc sau cũng được!"
"Không, tôi không bận!" Ngọc Thái nhanh chóng tìm ra một tập tài liệu dày quen thuộc.
Hạ Lam liếc mắt nhìn qua có thể nhận ra ngay đó là đồ MR.H gửi đến chỗ mình. Không hiểu vì sao cô lại thấy chột dạ hơn là tức giận. Thứ này có bản điều tra chi tiết về cuộc đời của anh ta, nếu như nó ở trong tay anh ta, có khi nào Ngọc Thái đã đọc rồi hay không?
Và nếu như đọc không hiểu anh ta sẽ có suy nghĩ gì đây? Hạ Lam chẳng khác nào tên biến thái cuồng, stalker câm lặng chuyện rình rập theo dõi người khác..
Má!
Tui muốn thanh minh!
Tui hoàn toàn không có ý đó!
Dường như không chú ý đến cái đầu cúi thấp thật thấp của cô, Ngọc Thái vẫn tiếp tục tìm đồ của mình. Sau khi lấy đủ tài liệu mới ngồi xuống đối diện Hạ Lam, tiêu chuẩn mỉm cười: "Tài liệu Hạ Lam gửi ở TL cũng may chỉ bị thất lạc, chưa cháy!"
"Vậy sao?" Cô cười gượng gạo, mặt vẫn chưa ngẩng lên vì ngại ngùng "Cảm ơn anh đã để ý giùm!"
"Đây là chức trách của tôi!" Ngọc Thái vẫn dịu dàng, không hề có ý định chửi bới hay ghê tởm gì cô hết. Cũng có thể cô nhìn nhầm người này rồi.. Anh ta chính là quân tử, đồ bí mật của người khác tuyệt đối không thèm xem!
Haha, vẫn cứ thấy khó tin thế nào ấy..
Hạ Lam, mày làm ơn đừng đa nghi nữa đi!
"Còn về mẫu vật cô gửi đến TL, xin lỗi cô Hạ Lam, nhưng tôi đã tự quyền kiểm tra cái này giúp cô. Xin cô cứ yên tâm, ngoài tôi ra, tuyệt đối không còn ai biết tung tích những thứ này!"
"Vâng.." Nhưng người tôi muốn giấu nhất chính là anh đó ông nội à!
"Không hiểu cô Lam lấy những thứ này ở cùng một nơi hay thế nào?" Ngọc Thái nghiêm giọng dò hỏi, cũng để trước mặt Hạ Lam thêm một phần tài liệu phân tích. Cô liếc mắt nhìn qua, hai mẫu bệnh phẩm là thuốc đặc trị của bệnh nhân ung thư, mẫu còn lại là phân khúc thuốc an thần.
Người thông minh như anh còn hỏi tôi câu này, Ngọc Thái, làm ơn thành thật chút đi!
"Nếu không phải thì tốt, còn nếu đúng, tôi e rằng người bệnh dùng chung ba thứ thuốc này nên nhập viện ngay!"
"Vì sao?" Hạ Lam đã đoán trước được vấn đề này, nhưng khi nghe Ngọc Thái nói vẫn không nhịn được ngạc nhiên "Anh nói thẳng lí do đi!"
"Thuốc an thần này có dư lượng chất X.." Ngọc Thái thâm thúy nhìn Hạ Lam một cái, đôi mắt sâu thẳm muốn nói với cô đủ loại ẩn ý "..Nếu dùng một mình thì không sao, nhưng khi dùng chung với hai loại thuốc kia sẽ gây ra phản ứng sốc!"
"..."
"Trong thời gian ngắn, người bệnh nếu không chết cũng sẽ trở thành người thực vật!"