Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời còn chưa sáng.

Lăng Huyền Sương rón rén đi tới sau lưng Thiệu Dục Tân đang đứng cách đó không xa nhìn xa, đưa tay ôm chặt eo, còn đầu gục sát vào lưng hắn, “Ngủ không được?”

Thiệu Dục Tân giơ tay nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay của hắn, xúc cảm mềm nhẵn làm vơi đi tâm tư phiền muộn, “Ừm, đang suy nghĩ vài chuyện, vui buồn lẫn lộn, nên bị mất ngủ. Mà ngươi đó, lại tỉnh ngủ vào giờ này, đúng là hiếm thấy.”

“Ngủ chỗ này cũng không thoải mái, ai có thể ngủ ngon được? Hơn nữa vừa mới xảy ra chuyện lớn đến vậy, có phải kẻ không tim không phổi đâu mà ngủ ngon cho nổi?” Lăng Huyền Sương vòng từ sau lưng đến trước người hắn, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi đang buồn chuyện gì, mà vui chuyện gì, nói cho ta nghe được không?”

Thiệu Dục Tân dùng đầu ngón tay từ từ dọc theo gò má của hắn, bất đắc dĩ cười trừ, nói: “Ta vui vì sau khi trải qua chuyện này mới hoàn toàn nhận rõ tình cảm của mình, Huyền Sương, so với trong suy nghĩ ta còn muốn quan tâm ngươi hơn rất nhiều.”

Lăng Huyền Sương trừng mắt nhìn, lập tức cong miệng cười, sau đó nhảy cẫng lên luồn hai tay ôm cổ Thiệu Dục Tân, vui vẻ nói: “Đây là chuyện tốt, chuyện tốt to lớn, sao ngươi còn buồn?”

Thiệu Dục Tân vòng lấy eo hắn, ôm hắn vào lòng, giọng nói cũng chìm xuống, “Buồn vì chuyến này gian nguy dị thường, thật sự ta không nên dựa theo tâm tư bản thân mà dẫn ngươi thâm nhập hiểm cảnh, lại rất hối hận khi không nghe Huyền Uyên, đưa ngươi về Ngự Kiếm sơn trang.”

Lăng Huyền Sương suy nghĩ một chút, kéo thấp gáy hắn xuống, bản thân cũng nhón chân lên, hé miệng gặm lấy đôi môi của hắn.

Chốc lát sững sờ, Thiệu Dục Tân nhanh chóng đổi khách thành chủ, nâng mặt Lăng Huyền Sương lên hôn đến vong tình.

Mãi đến tận khi Lăng Huyền Sương thở không nổi nữa dùng tay đập cánh tay Thiệu Dục Tân, Thiệu Dục Tân mới lưu luyến thả hắn ra, buồn cười nói: “Quả nhiên ngay cả hôn ngươi mà cũng có phong cách đặc biệt.”

Lăng Huyền Sương nằm nhoài trong lồng ngực của hắn thở hổn hển hồi lâu mới nói: “Ta không cho phép ngươi hối hận, nếu ta không đi theo, có lẽ mãi mãi ngươi cũng không có cơ hội biết được ngươi có bao nhiêu thích ta, hoặc là sau khi chuyện này kết thúc, nếu ngươi không đến Ngự Kiếm sơn trang tìm ta, vậy thì ta sẽ rất khó vượt qua, rất khó vượt qua, rất…”

“Ta biết rồi, ” Thiệu Dục Tân cười nhẹ, “Ta không hối hận, sẽ cố gắng bảo vệ ngươi tốt hơn nữa, không để ngươi bị một tí thương tổn nào, cũng không để ngươi lại bị dọa giống như lần này.”

Lăng Huyền Sương hừ một tiếng, “Ta không hề bị dọa, lá gan của ta rất lớn!”

“Vâng vâng vâng, ” Thiệu Dục Tân xoa mái tóc dài của hắn, “Ngươi không bị doạ, nhưng ta bị sợ rồi, ta bắt đầu có suy nghĩ bây giờ có nên đưa ngươi trở về Ngự Kiếm sơn trang hay không.”

“Không được!” Lăng Huyền Sương nắm mặt hắn, “Ta sẽ cùng ngươi điều tra rõ ràng lý do tại sao Hỏa Phong muốn giết ngươi, không cho ngươi nói mấy lời đó, mau nói ‘đồng ý’!”

Thiệu Dục Tân nắm chặt tay hắn, đáy lòng ấm áp mềm mại, “Được, ta đồng ý.”

Lăng Huyền Sương lúc này mới buông tha cho hắn, cười khà khà chui lại vào lồng ngực của hắn, “Ta mệt quá, lát nữa chạy tiếp ngươi phải cõng ta.”

Thiệu Dục Tân hôn hắn một cái, “Tuân mệnh.”

Bả vai bỗng nhiên nhẹ đi, Yến Thanh Tiêu nghiêng đầu nhìn sang, thấy Lăng Huyền Thư đem mặt chuyển qua một bên khác, cơ thể còn hơi run rẩy.

“Do lạnh à?” Yến Thanh Tiêu kiểm tra thân nhiệt hắn rồi hỏi.

Lăng Huyền Thư khẽ cau mày, khó nhọc nói: “Không…”

Nhìn tình trạng này chắc độc lại phát ra. Yến Thanh Tiêu thoáng nhìn bàn tay Lăng Huyền Thư buông xuống bên người lại nắm chặt thành nắm đấm, khớp xương biến trắng, đau xót không rõ lý do nổi lên trong lòng. Y duỗi tay tới gỡ từng ngón tay đang nắm chặt của Lăng Huyền Thư ra, rồi nhét bàn tay mình vào lòng bàn tay của hắn, “Đau quá thì nắm tay ta nè, hay muốn cắn cũng được.”

Lăng Huyền Thư quay đầu, hơi trợn tròn mắt nhìn hắn.

Yến Thanh Tiêu lặng lẽ nhìn thẳng mặt hắn.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Lăng Huyền Thư lại cười, nói: “Nhìn qua ngươi còn căng thẳng hơn cả ta.”

Yến Thanh Tiêu yên lặng thở phào nhẹ nhõm, dựa vào thân cây, nói: “Ngươi nhìn lầm rồi!”

Lăng Huyền Thư nắm bàn tay trong tay, hỏi: “Thanh Tiêu, nếu ta thật sự chết đi, ngươi có ngẫu nhiên nhớ tới ta không hả?”

“Ít nói bậy!” Yến Thanh Tiêu gầm nhẹ, “Ngươi sẽ không chết.”

“Ta chỉ nói là nếu như…”

“Không có loại nếu như đó!”

Lăng Huyền Thư tự giác dựa vào vai y lần nữa, thỏa mãn nói: “Ngươi nói không có thì sẽ không có.”

Trầm mặc một lát, Lăng Huyền Thư lại nói: “Năm đó ở Cẩm Tú viên, vì sao ngươi không chào mà đi, còn không tính nói cho ta biết hay sao?”

Thân thể Yến Thanh Tiêu hơi cứng lại.

“Không nói thì thôi bỏ qua vậy.” Trong giọng nói của Lăng Huyền Thư chất chứa thất vọng.

Trong lòng Yến Thanh Tiêu chất đầy khó chịu, mới vừa muốn nói gì đó, đã thấy hai mắt Lăng Huyền Thư nhắm lại, dường như đang ngủ, đành phải nuốt lại lời đã tới miệng trở vào.

Sức tay Lăng Huyền Thư nắm tay Yến Thanh Tiêu dần dần nhẹ đi.

Yến Thanh Tiêu cúi đầu nhìn hai bàn tay từ từ buông ra, không biết cảm giác trong người hiện giờ là gì.

Lúc này lại nghe thấy Lăng Huyền Thư lẩm bẩm, hắn nói: “Thanh Tiêu, ngươi có biết không, ta chờ ngươi rất lâu, rất lâu…”

Đã không còn nghe thấy tiếng động từ người bên cạnh, hô hấp cũng vững vàng, xem ra đã ngủ thật rồi. Yến Thanh Tiêu thở dài một hơi, sau khi do dự, đổi tay lại nắm chặt tay Lăng Huyền Thư.

Lăng Huyền Thư, ta bắt đầu tin tưởng, những câu nói trước đây ngươi nói đều xuất phát từ chân tâm.

Lần thứ hai tỉnh lại, Lăng Huyền Thư qua một lúc lâu cũng không thể nhận rõ bản thân đang ở chỗ nào.

“Tỉnh rồi?” Bên cạnh truyền đến một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Lăng Huyền Thư quay đầu, mới thấy rõ người bên cạnh, cười nói: “Vừa mở mắt đã thấy ngươi, xem ra ta đang ở Tử Trúc Lâm.”

Người nọ thu hồi ngân châm, nói: “Không ngờ lần này ta trốn kĩ đến thế, vẫn bị tên Dư Diệu kia tìm được.”

“Đây không phải chuyện hắn am hiểu nhất sao.” Lăng Huyền Thư nhận thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều, nên chống hai tay ngồi dậy, “Giám Tâm, mấy năm không gặp, ngươi cùng A Tịch vẫn khỏe chứ?”

Bạch Giám Tâm gần như được xưng là tú lệ, hai hàng lông mày không dấu vết nhíu nhíu, lại khôi phục thành dáng vẻ ban đầu rất nhanh, xem như không có chuyện gì xảy ra nói: “Ta rất khỏe, hắn… Ta không biết.”

Liên tưởng vẻ mặt Dư Diệu lúc trước từng đề cập qua hai người họ, Lăng Huyền Thư mơ hồ đoán ra được cái gì đó, nên theo ý hắn không nhắc tới chuyện này nữa, nói: “Lần này đa tạ ngươi ra tay giúp đỡ, nếu không chỉ sợ khó mà giữ được cái mạng này.”

Quả nhiên Bạch Giám Tâm ra thoải mái hơn rất nhiều, nói: “Không nghiêm trọng đến vậy, ngươi có nội lực thâm hậu, tuy độc lợi hại nhưng không thể tổn thương tính mạng ngươi, nhưng nội lực của ngươi đã giúp cho ngũ tạng không bị tổn thương, nhưng cũng tiêu hao quá nhiều do kéo dài, cũng may kịp lúc giải độc không thì kết cục cuối cùng chắc sẽ rơi vào mất hết võ công.”

“Cho nên ta mới muốn cảm ơn ngươi thật tốt.” Lăng Huyền Thư thử vận công, nhận thấy chân khí thông thuận, đã không còn gì đáng ngại, đối với hắn càng thêm thán phục, “Thủ pháp giải độc của ngươi càng lúc xuất thần nhập hóa.”

Bạch Giám Tâm cũng không khiêm tốn, thản nhiên tiếp nhận, “Đừng vui quá sớm, nếu muốn thanh trừ sạch sẽ độc tố trong người ngươi, ít nhất còn phải mười ngày nửa tháng mới hết được. Hơn nữa ta thấy có mấy người đi cùng ngươi cũng bị thương không nhẹ, cần nghỉ ngơi nhiều.”

“Hiện giờ chúng ta cũng không gấp quá, ” Lăng Huyền Thư nói, “Có cái sẽ phải ở đây quấy rối ngươi mấy ngày, ngươi không ngại chứ?”

Bạch Giám Tâm nhướn mắt, “Ta nói ta để ý, ngươi sẽ lập tức rời đi à?”

Lăng Huyền Thư lắc đầu, “Không biết.”

“… Da mặt ngươi thật dày.” Bạch Giám Tâm thu thập đồ đạc giải độc cho hắn để qua một bên, đứng dậy đi ra phía ngoài, “Ngươi nghỉ ngơi đi, những người khác ta sẽ gọi người chăm sóc tốt.”

Lăng Huyền Thư cười cười, “Đa tạ.”

Bạch Giám Tâm đóng sầm cửa, “Ít nói nhảm.”

Lăng Huyền Thư bật cười, “Thật là, một điểm cũng không thay đổi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK