Thân thể Yến Thanh Tiêu cứng đờ.
Lăng Huyền Sương lại thăm dò hỏi: “Ngươi cũng thích nó phải không?”
Yến Thanh Tiêu đá đá cục đá dưới chân, “Ta cũng không rõ nữa, gần đây cùng hắn ở chung một chỗ xác thực rất nhẹ nhõm rất thoải mái, mà cũng có lúc sẽ khó chịu.”
“Khó chịu vào lúc nào?” Lăng Huyền Sương hỏi.
Yến Thanh Tiêu chăm chú suy nghĩ một chút, sau đó lại nhăn lông mày.
Lăng Huyền Sương nhịn cười, “Nói đi!”
Yến Thanh Tiêu quay đầu sang bên khác, nhỏ giọng nói: “Lúc hắn cùng Bạch Giám Tâm gần nhau.”
Lăng Huyền Sương rốt cục không nhịn được ha ha cười lớn.
Yến Thanh Tiêu: “...”
“Đến vậy rồi ngươi còn nói ngươi không thích nó?” Lăng Huyền Sương vỗ ngực thuận khí, “Đây rõ ràng là ngươi đang ghen đó!”
“...” Yến Thanh Tiêu lườm hắn một cái, quay đầu rời đi.
Lăng Huyền Sương còn chưa cười đủ, hỏi: “Đi chỗ nào thế?”
Yến Thanh Tiêu quát: “Đi tìm Lăng Huyền Thư!”
Chờ Yến Thanh Tiêu đi xa, Thiệu Dục Tân đi qua ôm lấy eo Lăng Huyền Sương, “Thành?”
Lăng Huyền Sương thần khí nói: “Ta ra tay, còn sợ không xong à?”
“Vậy chúng ta đi chơi đi?” Thiệu Dục Tân ôm lấy hắn đi một hướng khác.
Lăng Huyền Sương chờ mong hỏi: “Chơi cái gì?”
“Thiết Mã Kim Qua.”
“...”
Lăng Huyền Thư đang ngồi ở bên dưới lầu trúc, nhìn thấy y đi tới, hiểu rõ nở nụ cười.
Yến Thanh Tiêu rất muốn đi tới tát cho hắn hai phát, “Ngươi không ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt, chạy ra đây làm cái gì?”
“Vì để cho ngươi nhìn thấy ta rất có tinh thần.” Lăng Huyền Thư nói xong, duỗi tay qua.
Yến Thanh Tiêu nhìn theo tay hắn, cuối cùng đưa tay mình qua, cùng hắn nắm tay.
Có lúc, mọi chuyện cũng không khó như tưởng tượng.
“Đi thôi, ” Yến Thanh Tiêu bị hắn nhìn chăm chú không biết nên làm sao, “Có lời gì, vào trong... nói tiếp.”
Lăng Huyền Thư đứng lên, mỉm cười ghé vào lỗ tai y nói: “Thanh Tiêu, ta đã đợi được ngươi.”
Toàn bộ chú ý đều bị hơi thở ấm áp dẫn đi, vừa mới hơi mất tập trung, chân bước hẫng một nhịp, suýt nữa ngã chổng vó.
Cũng may Lăng Huyền Thư đúng lúc ôm lấy y, cười nói: “Ngươi đang khẩn trương.”
Yến Thanh Tiêu vừa thẹn vừa giận, nói: “Có tin ta đánh ngươi không hả?”
Lăng Huyền Thư cười đến càng vui vẻ, “Ta tin.”
Yến Thanh Tiêu: “...”
Để hắn nháo trò như thế, làm tâm trạng Yến Thanh Tiêu thả lỏng, đi vào trong phòng xong rồi đẩy hắn lên giường, còn mình lôi kéo một cái ghế ngồi vào đối diện, hất cằm nói: “Nói!”
Lăng Huyền Thư thoải mái nằm ở trên giường nhìn y, “Nói cái gì?”
Yến Thanh Tiêu lắc nắm đấm, “Nói đại ca ngươi là xảy ra chuyện gì!”
“Đại ca của chúng ta à...” Lăng Huyền Thư tiếp được nắm đám y vung tới, mượn sức mạnh do y thu tay về ngồi dậy mới nói, “Được được được, ta nói, ta nói.”
Yến Thanh Tiêu lùi về phía sau dựa vào lưng ghế, “Nhanh lên một chút!”
Lăng Huyền Thư chậm rãi thu lại nụ cười.
Yến Thanh Tiêu không biết hắn vì sao như vậy, cảm giác căng thẳng lại tìm trở về.
Lăng Huyền Thư nghiêng nghiêng thân thể về phía trước, dần dần áp sát Yến Thanh Tiêu.
Yến Thanh Tiêu ngồi trên ghế, không thể lui thêm được nữa, chỉ theo bản năng mà ưỡn thẳng sống lưng, dán thật chặt vào lưng ghế dựa.
“Muốn nói chỉ có một câu, ” Lăng Huyền Thư dùng chọp mũi chạm đến chóp mũi y, giọng nói trầm thấp, “Thanh Tiêu, ta thích ngươi.”
Thịch, thịch, thịch.
Yến Thanh Tiêu nghe được tiếng tim mình đập rõ ràng.
Lăng Huyền Thư nhẹ nhàng va vào trên trán của y một cái, “Ngươi thì sao, ngươi có thích ta hay không?”
Yến Thanh Tiêu quay đầu qua một bên, nói: “Ngươi là thật lòng sao?”
Lăng Huyền Thư có chút thất vọng ngồi thẳng người, “Thật, thật đến không thể thật hơn.”
“Không phải vì chuyện trước kia?” Yến Thanh Tiêu nhìn về phía hắn, “Cũng không có một xíu tâm tư gì muốn chịu trách nhiệm với ta?”
Lăng Huyền Thư cười khổ, “Ta muốn nói cho ngươi biết chỉ có một câu, đó là ta thích ngươi, ngoài ra không còn gì khác. Tuy Ngự Kiếm sơn trang bên ngoài mang tiếng tốt, nhưng ta tự biết mình cũng không phải người lương thiện gì, nếu như lúc ấy ta không có tình ý gì với ngươi, thì mặc kệ ngươi độc phát chết, mà ta cũng không làm chuyện đó với ngươi.”
Yến Thanh Tiêu hơi nhếch miệng, một hồi lâu mới nói: “Ý ngươi nói là, vào lúc đó ngươi đã... thích ta rồi?”
Lăng Huyền Thư gật đầu.
“Tại sao?” Yến Thanh Tiêu không nghĩ ra.
Lăng Huyền Thư đứng lên đi qua bên cạnh bàn tự rót trà cho mình, “Chuyện như vậy ai mà rõ được là vì sao cơ chứ.”
Yến Thanh Tiêu đuổi theo qua chỗ hắn, “Vậy ngươi... Là từ khi nào thì bắt đầu thích ta?”
“Ừm...” Lăng Huyền Thư hớp miếng trà, liếm môi một cái nói, “Chính là ngày đó nhìn thấy dáng vẻ ngươi mặt đỏ thở gấp mới bắt đầu đi.”
Yến Thanh Tiêu: “...”
Lăng Huyền Thư đặt chén trà xuống giơ hai tay lên, “Ta nói đùa thôi.”
“Ngươi, muốn chết.” Yến Thanh Tiêu từ trong kẽ răng nhả ra mấy chữ này, sau đó ra quyền đấm đá với hắn.
Lăng Huyền Thư một bên xin tha một bên đem ôm chặt y vào lòng, “Ta biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, hạ thủ lưu tình! Ai u, hình như độc lại phát ra, đau...”
Yến Thanh Tiêu nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn ngừng tay, “Ngươi còn dám gạt ta, có tin ta...không hả?”
“Thanh Tiêu, ” Lăng Huyền Thư dùng khí lực lớn siết eo y lại, giọng nói giảm nhẹ, “Thanh Tiêu, Thanh Tiêu...”
Yến Thanh Tiêu không cử động nữa, mặc hắn ôm, “Cái…Cái gì?”
Đầu Lăng Huyền Thư cọ cọ ở cần cổ y, “Ta thật sự không được sao?”
Yến Thanh Tiêu cảm nhận rõ hai má nóng lên, trong lòng cũng ngọt, ngơ ngác đứng đó một lát, mới từ từ giơ lên hai tay ôm lấy Lăng Huyền Thư, “Ta biết rồi.”
Lăng Huyền Thư hài lòng đã cực, nghiêng đầu khẽ hôn y, tham lam hỏi: “Cũng chỉ có như vậy? Chỉ là biết mà thôi?”
Yến Thanh Tiêu hừ một tiếng, đẩy hắn ra xoay người rời đi, “Ngươi không thích thì thôi.”
Lăng Huyền Thư vội vàng ở phía sau lưng y kéo y trở lại trong lồng ngực, “Sao lại không thích cho được, ta từ ngày đó, cũng đã đợi đến mấy năm. Ngươi biết rồi là tốt rồi, ta... Không còn ước mong gì khác.”
Nghe hắn nói tới nửa câu nói tới bất đắc dĩ, tâm trạng Yến Thanh Tiêu không khỏi tốt hơn, đẩy tay hắn ra xoay người nói: “Ngươi biểu hiện không tệ, ta tình cờ cũng sẽ khen thưởng.”
Hai mắt Lăng Huyền Thư lóe sáng, “Thưởng cái gì?”
Yến Thanh Tiêu nhìn hắn một chút, đến gần hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên mặt hắn, “Thế này.”
Lăng Huyền Thư chưa hết thòm thèm mà sờ sờ chỗ bị y hôn qua, “Chỉ có như vậy...”
Yến Thanh Tiêu trừng hắn.
“Ta thấy đủ lắm rồi!” Lăng Huyền Thư vang dội nói.
Yến Thanh Tiêu bị hắn chọc cho cười ra tiếng, sửa lại y phục hơi bị nhăn, đi ra ngoài, “Được rồi, ngươi nên uống thuốc, ta đi xem thử thuốc sắc xong chưa.”
Lăng Huyền Thư còn muốn kéo y lại, “Loại chuyện đó để cho người khác đi làm là được rồi, chúng ta...”
“Để Bạch Giám Tâm đi làm sao?” Yến Thanh Tiêu lạnh mặt nói.
Lăng Huyền Thư lập tức chịu thua, “Ta cùng Giám Tâm chỉ là bạn tốt, ngươi đừng nghĩ xa quá.”
Yến Thanh Tiêu nói: “Vậy ngươi nghỉ ngơi, ta đi xem thuốc.”
“Được.” Lăng Huyền Thư bé ngoan đến trên giường nằm.
Yến Thanh Tiêu đi tới cạnh cửa thì đứng lại, quay đầu lại nhìn Lăng Huyền Thư, lại đi ngược trở về, nói: “Ta vẫn không biết những gì nói ở tửu lâu Thắng Châu đều bị ngươi nghe được, nhưng khi đó ta chỉ nói mấy lời vô ích, từ lâu ta đã không nghĩ tới, ngươi đừng tiếp tục để bụng được không?”
Lăng Huyền Thư vươn mình ngồi dậy, mỉm cười nói: “Đúng là trước đó vẫn để ý mấy lời này, cũng từng tức giận đến sắp điên, nhưng sau khi gặp lại ngươi lần thứ hai, bất tri bất giác quên mất phẫn nộ lúc trước; mà mỗi khi vào lúc này, lại nghe được từ trong miệng ngươi nhắc tới, cảm giác ngay lúc đó lại ngàn lần vạn lần tìm trở về.”
Yến Thanh Tiêu cúi đầu, mạnh miệng nói: “Ta chính là vẻ đáng chết đó đấy, có khi cả đời cũng không thay đổi được, nếu ngươi hối hận, nhân lúc bây giờ vẫn còn kịp.”
“Đúng là một bộ đáng chết.”
Yến Thanh Tiêu nắm chặt nắm đấm, lại không có dũng khí liếc hắn một cái.
Lăng Huyền Thư duỗi tay qua kéo người, để y ngồi vào bên cạnh mình, nói: “Cũng vì một bộ đáng chết này, làm hại ta ngay cả một câu ‘thích ngươi’, để thật lâu cũng không có cơ hội nói ra khỏi miệng.”
Yến Thanh Tiêu chần chờ ngẩng đầu nhìn hắn.
Lăng Huyền Thư nhìn vẻ mặt y mơ màng, có chút đau lòng hôn y một cái, “Ta thích ngươi, yêu thích tất cả của ngươi, cũng yêu chết dáng vẻ cả đời này ngươi cũng không thay đổi được, vĩnh viễn cũng sẽ không hối hận.”
Đáy mắt Yến Thanh Tiêu dần dần khôi phục hào quang ngày xưa, hai tay đè lên khóe môi không ngừng cong lên, đẩy Lăng Huyền Thư chạy ra ngoài, “Đây là ngươi nói đó, nếu có một ngày ngươi dám hối hận dám ghét bỏ, nhất định ta sẽ băm thành tám mảnh!”
Lăng Huyền Thư đi tới bên cửa sổ, nhìn bóng lưng y chạy vội xuống lầu đi xa, cười đến ôn nhu.
Thời điểm chạng vạng, Dư Diệu cuối cùng cũng trở về, phía sau còn theo một người.
Người nọ thân hình cao gầy, tướng mạo cũng thuộc loại thượng đẳng, mỗi cái y phục trên người có hơi lôi thôi lếch thếch.
Nghe nói hai người họ trở về, Lăng Huyền Thư đặc biệt đi ra nghênh tiếp, nhìn thấy hắn sau thì ngớ người, nhìn Dư Diệu dò hỏi, thấy Dư Diệu gật đầu, mới hỏi: “Đây thật sự là A Tịch, Phong Tịch?”
Người nọ nhìn thấy hắn, trên khuôn mặt lạnh lùng mới xuất hiện nụ cười, nói: “Như ngươi nói thì ‘Tịch’ là năm xưa ‘Tích’ là bây giờ, thì đúng là ta, không sai.”
“...” Lăng Huyền Thư cười gượng, “Ngươi đổi tên từ bao giờ?”
Phong Tích nhún vai nói: “Vào lúc ta cảm thấy đã không cần tiếp tục hồi tưởng lại quá khứ trước đây.”
“Nên ngươi đem những chuyện năm xưa bao kín lại?” Có người ở sau lưng của hắn lạnh lùng thốt.
Thân thể Phong Tích khó mà nhận ra khẽ run một hồi, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Dư Diệu, “Ngươi là cố ý?”
Dư Diệu không dấu vết đem giấu nửa người ở phía sau Lăng Huyền Thư, thấp giọng hàm hồ nói: “Nếu mà ta nói đây là ngẫu nhiên, cũng phải do ngươi tin mới được a.”
Bạch Giám Tâm hừ hừ một tiếng, rời đi.
Phong Tích cau mày nói: “Muốn ta giúp chuyện gì, nói mau, xong chuyện ta sẽ lập tức đi ngay.”
Lăng Huyền Thư cảm thấy Dư Diệu ở sau lưng đụng vào một cái, liên tưởng đến tình hình lúc Phong Tích cùng Bạch Giám Tâm gặp mặt, hiểu ý nói: “Việc này... Muốn nhờ ngươi cũng phải chờ hơn mười ngày sau.”
Phong Tích: “...”