• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Sau lễ cưới là tiệc cưới.

 

Lâm Vụ và Trần Trác trở về phòng thay quần áo rồi mới xuống lầu uống rượu và chúc mừng.

 

Tiệc cưới diễn ra náo nhiệt, suốt cả buổi chiều mọi người đều rất hưng phấn, vui vẻ không thôi.

 

Lâm Vụ và Trần Trác vừa vui vừa mệt.

 

Sau khi tiệc cưới kết thúc, khách khứa đều trở về phòng nghỉ ngơi, Lâm Vụ và Trần Trác cũng chuẩn bị trở về phòng.

 

Phòng cưới của cặp đôi tối nay nằm ở tầng cao nhất của trang viên. Đây là một gian phòng lớn với nhiều phòng nhỏ bên trong, gồm có phòng khách rộng rãi, ban công, v.v. có thể quan sát được toàn bộ cảnh sắc vô cùng xinh đẹp của trang viên.

 

Sau khi trở về phòng, Lâm Vụ mới nằm xuống được hai phút thì có tiếng gõ cửa vang lên. Cô mở mắt nhìn Trần Trác: “Ai vậy nhỉ?”

 

Trần Trác liếc mắt ra bên ngoài: “Nhóm cô Hà.”

 

Lâm Vụ: “...”

 

Cô vội vàng ngồi dậy khỏi giường, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ họ đến đây náo loạn đêm tân hôn?”

 

Trần Trác nhướng mày: “Có thể.”

 

Hà Gia Vân và mấy người khác quả thực tới để náo loạn đêm tân hôn, có điều cũng chỉ đùa giỡn một lát rồi thôi. Bọn họ không hề quá đáng, đứng ở cửa phòng hỏi một câu là có cho bọn họ vào náo loạn đêm tân hôn không.

 

Trần Trác trả lời rằng Lâm Vụ mệt mỏi. Thế là Hà Gia Vân lập tức từ bỏ ý định: “Được. Vậy thì để Vụ Vụ nghỉ ngơi sớm đi.”

 

Trần Trác khẽ gật đầu.

 

Sau khi tiễn Hà Gia Vân và những người khác đi, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

 

Ánh mắt hai người chạm nhau.

 

Mấy giây sau, Trần Trác tiến lại gần cô, thấp giọng hỏi: “Đi tắm trước nhé.”

 

Họ đã vui đùa cả buổi chiều, tiệc cưới kéo dài đến tận tối, đúng là có hơi mệt mỏi rồi.

 

Thực ra sức khỏe của Lâm Vụ khá tốt, nhưng sau một ngày lăn qua lộn lại, cô cũng cảm thấy mệt mỏi.

 

Cô khẽ ừ một tiếng, lười biếng không muốn di chuyển.

 

“Trần Trác.” Lâm Vụ lại nằm thêm nửa phút nữa, sau đó gọi người bên cạnh.

 

Trần Trác nhìn thẳng vào cô: “Hửm?”

 

Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, có chút ngại ngùng nói: “Em không muốn di chuyển.”

 

Trần Trác khẽ nhướng mắt, tựa như không hiểu ý của cô lắm: “Em không muốn tắm?”

 

 “...Không phải.” Lâm Vụ liếc nhìn anh, môi khẽ mấp máy, mơ hồ nói: “Anh giúp em tắm rửa đi.”

 

Vừa nói dứt câu, cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng.

 

Một lúc sau, Trần Trác mới nói: “Em chắc chắn chứ?”

 

Lâm Vụ đón lấy ánh mắt rực lửa của anh, đồng tử cô hơi lóe lên: “Ừm, em thực sự không muốn di chuyển.”

 

Nghe vậy, Trần Trác cười khẽ nói: “Được.”

 

Anh cúi xuống hôn lên môi cô: “Để anh tắm cho em.”

 

Ngày cưới đã để lại trong Lâm Vụ nhiều khoảnh khắc đáng nhớ.

 

Ví dụ như Trần Trác bảnh bao trong bộ vest xuất hiện ở cửa phòng đón dâu, đứng ở cuối nhà thờ chờ đợi cô, tiến về phía cô. Hoặc là khi họ tuyên thệ, anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu lắng nói rằng anh đồng ý, anh yêu cô, cả khi anh hôn lên những giọt nước mắt của cô... rất nhiều rất nhiều.

 

Nhưng chuyện để lại ấn tượng sâu sắc nhất có lẽ là những gì xảy ra sau khi hai người về phòng.

 

Lâm Vụ muốn Trần Trác tắm cho mình, cô không muốn động đậy chút nào, Trần Trác cũng không có lý do gì từ chối cô.

 

Lâm Vụ vẫn đang mặc chiếc váy sườn xám Trung Quốc.

 

Trần Trác cởi sườn xám của cô ra trước rồi bế cô vào phòng tắm.

 

Bồn tắm đã đầy nước từ lâu, tràn cả ra ngoài.

 

Trần Trác cẩn thận đặt Lâm Vụ vào bồn tắm.

 

Anh cúi xuống hôn lên khóe môi cô, khàn giọng hỏi: “Tắm thế này nhé?”

 

Lâm Vụ cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Cô bắt gặp ánh mắt của Trần Trác, gò má thoáng nóng lên: “...Ừm.”

 

Lúc đầu Trần Trác thực sự rất nghiêm túc tắm rửa cho cô.

 

Bồn tắm đầy bọt trắng.

 

Lâm Vụ đã đứng cả một ngày, vai và eo đều đau nhức, Trần Trác bèn xoa bóp cho cô từ cổ trở xuống. Lòng bàn tay anh to và ấm áp, để lại cảm giác ngứa ran trên làn da trắng nõn mịn màng của cô.

 

Cảm nhận được bàn tay anh từ sau lưng đi về phía trước, hơi thở của Lâm Vụ hơi ngưng lại.

 

Cô cúi đầu nhìn bàn tay anh đang đặt trên ngực mình, hàng mi cong cong khẽ run rẩy: “Em...chỗ này không mỏi.”

 

Cô không cần được mát-xa ở đó.

 

Trần Trác ừm nhẹ một tiếng, giọng điệu nghiêm túc nói: “Nhưng anh cảm thấy nó cần được mát-xa.”

 

Lâm Vụ hé miệng định nói gì đó, Trần Trác bỗng nhiên lại dùng sức nhào nặn, như thể đang chơi với khối bột mềm có thể tùy ý nặn thành đủ mọi hình dạng vậy, da thịt trắng nõn từ kẽ tay anh tràn cả ra ngoài.

 

Dưới ánh đèn sáng loáng, cảnh tượng này khiến người khác miệng đắng lưỡi khô.

 

Không phải Trần Trác chưa từng đùa nghịch chúng thế này. Nhưng trước đây đa phần họ đều ở trong phòng ngủ. Còn trong phòng tắm dưới ánh đèn sáng trưng như vậy, Lâm Vụ chỉ cần có thể cúi đầu là có thể thu hết vào mắt, thì đây là lần đầu tiên.

 

Nhìn động tác chậm rãi của anh, Lâm Vụ đang ngồi trong bồn tắm bỗng cảm thấy miệng hơi khô, đồng thời cũng có một số phản ứng không thể diễn tả thành lời.

 

Cô vô thức co chân lại, Trần Trác lập tức phản ứng lại, cúi đầu tìm đến môi cô, khàn giọng nói: “Hửm?”

 

Lâm Vụ ngượng ngùng muốn đẩy anh ra.

 

Trần Trác lại càng quá đáng hơn, từ bên ngoài bước vào bồn tắm.

 

Bồn tắm đủ lớn để chứa hai người, nhưng sau khi Trần Trác bước vào, nước trong bồn tắm cứ tràn ra ngoài.

 

Quá đầy.

 

Đâu đâu cũng đầy ắp.

 

Ngón tay của Trần Trác lướt qua vùng b(ụ)ng phẳng lì của Lâm Vụ, những nơi được đầu ngón tay anh chạm vào đều nổi lên cảm giác ngứa ran.

 

Lâm Vụ không nhịn được r(ê)n khẽ một tiếng.

 

Nghe tiếng cô, yết hầu của Trần Trác khẽ lăn, ánh mắt cũng tối sầm xuống: “Bà xã...”

 

Anh hôn lên môi cô, dễ dàng xâm nhập vào miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô rồi dây dưa không dứt.

 

Hai người hôn nhau quá sâu, môi trên và môi dưới đều không khép lại được, có vết n(ước) b(ọ)t chảy ra từ khe hở giữa đôi môi họ, trông vô cùng kh(iêu) gợi.

 

Chỉ là hiện tại không có ai quan tâm đến những chuyện này.

 

Bong bóng trong bồn tắm đã được xả sạch từ lâu. Nước trong bồn tắm cũng đã được thay mới, sạch sẽ lại mát lạnh. Nhiệt độ trong phòng tắm tăng vọt đến một mức độ nhất định, thiêu đốt hai người trong phòng.

 

Trước khi vào bồn tắm cả hai đã c(ở)i sạch quần áo. Thế nên hành động của Trần Trác lúc này không gặp trở lại gì.

 

Môi anh lướt qua x(ương) qu(ai) xanh của Lâm Vụ, thậm chí còn nán lại trên b(ầu) ng(ực) cô. Khoang miệng ấm áp b(ao) b(ọc) lấy cô, m/út m(át) qua lại...khiến cô bất giác ngẩng cổ lên, chủ động đưa ‘bản thân’ vào m(iệng) anh.

 

Cảm nhận được sức mạnh từ đ(ầu) l(ưỡi) anh, mu bàn chân của Lâm Vụ căng ra, ngón tay nắm lấy mái tóc ngắn đen ngắn ngủn của anh, một tiếng r(ên) rỉ trầm thấp mơ hồ thoát ra khỏi cổ họng.

 

Cô càng làm như vậy, Trần Trác càng ‘ă.n’ dữ dội hơn.

 

Từ ng(ực) trở xuống trong bồn tắm đã không còn tiện lắm.

 

Trần Trác dừng lại, bế Lâm Vụ lên rồi đặt cô lên bàn rửa mặt trong phòng tắm.

 

Trên bàn đã lót sẵn một chiếc khăn.

 

Anh cúi người xuống...

 

Khoang m(iệng) ẩm nóng bao bọc lấy ‘c..ô b./é’ ư(ớt) át, Lâm Vụ cứng đờ người, hai chân đang đặt trên v(ai) anh bỗng duỗi thẳng, vô tình đá vào lưng anh.

 

Trần Trác r(ê)n lên một tiếng, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, ngược lại anh còn quá đáng hơn, đưa đ(ầu) l(ưỡi) vào rồi m/ú/t mạnh, khiến cô thất thần.

 

“Trần Trác...”

 

Cơn kh(oái) cảm tột độ bỗng chốc ập đến khiến toàn thân Lâm Vụ tê liệt, cô không nhịn được thét chói tai, gọi tên anh.

 

Một lúc lâu sau Trần Trác mới ngẩng đầu lên, lau sạch chất l(ỏng) màu trắng trên môi, khàn giọng nói: “Bà xã, em gọi anh là gì?”

 

 “...Ông xã.” Lâm Vụ đỏ mặt nói.

 

Trần Trác: “Anh đây.”

 

Anh giơ tay bế Lâm Vụ lên, ôm cô vào lòng.

 

Hai người họ da kề da, mặt đối mặt, áp chặt vào nhau.

 

Cảm giác tr(ướng) đ(au) lập tức ập đến.

 

Hơi thở của Lâm Vụ trở nên gấp gáp, còn chưa kịp thốt ra lời nào, Trần Trác đã đưa tay x(oa) x(oa) eo cô, thuc’ mạnh về phía trước... Hai người hoàn toàn hòa vào nhau, chặt chẽ không rời.

 

“...”

 

Lăn qua lộn lại trong phòng tắm một hồi lâu, Trần Trác mới bế Lâm Vụ về phòng.

 

Họ lại chìm vào tấm nệm mềm mại.

 

Lâm Vụ giơ tay ôm chặt lấy cánh tay anh, cảm nhận hơi thở, sức mạnh và sự cứng rắn của anh.

 

Môi và lưỡi hai người giao hòa, như thể muốn nuốt chửng đối phương.

 

Hai người ôm chặt lấy nhau.

 

Trần Trác t(iến) thẳng vào nơi s/â/u nhất của cô, liên tục ra ra vào vào... Trải nghiệm này quá k(ích) thích, quá bất ngờ, Lâm Vụ đã sớm mất kiểm soát và đánh mất chính mình.

 

“Ông xã...nh(ẹ) thôi...”

 

Lâm Vụ không chịu nổi sự tấn công của Trần Trác, vô thức gọi anh, nhưng cô không biết rằng làm vậy càng khiến Trần Trác khó có thể kiểm soát bản thân hơn.

 

Anh thực sự thích Lâm Vụ gọi anh như vậy.

 

Cô hiếm khi gọi anh là ông xã, cũng chính vì thế mà mỗi lần cô gọi là anh lại cảm thấy như một món quà trời cao ban tặng.

 

Đêm đó, ở trong phòng suite trên tầng cao nhất, kh(oái) cảm mãnh liệt và chuyển động dữ dội kéo dài rất lâu.

 

Cho đến khi cả hai cảm nhận được kh(oái) c/ảm cực hạn, căn phòng mới dần trở về trạng thái yên tĩnh.

 

Trưa ngày hôm sau, Lâm Vụ tỉnh dậy vì đói.

 

Lúc mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô vẫn còn hơi choáng váng, không biết mình đang ở đâu.

 

Sau một lúc lâu cô mới bình tĩnh lại.

 

Cùng lúc đó, một số hình ảnh hoang đường và phóng túng bỗng ùa về trong đầu.

 

Lâm Vụ vô thức kéo chăn lên, muốn giấu mình đi.

 

Trần Trác vừa ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy hình ảnh này. Anh khẽ cong khóe môi, đi đến bên giường: “Bà xã.”

 

 Lâm Vụ: “...”

 

 Động tác của cô thoáng cừng đờ, từ từ ngẩng đầu lên nhìn người đứng bên cạnh giường.

 

Trần Trác tràn đầy năng lượng, trông không giống người vừa ‘vận động mạnh’ cả đêm xong.

 

Ánh mắt họ chạm nhau.

 

Môi Lâm Vụ mấp máy: “Anh——”

 

“Chào buổi sáng.” Trần Trác cúi xuống hôn lên khóe môi cô.

 

Lâm Vụ sửng sốt, theo bản năng nói: “Chào buổi sáng.”

 

Trần Trác cười khẽ: “...Em vẫn ổn chứ?”

 

 “...”

 

Anh không nhắc đến còn đỡ. Vừa nhắc đến, Lâm Vụ lại cảm thấy cô không ổn chút nào. Chân và eo đều bủn rủn đau nhức.

 

Nghĩ đến những chuyện anh kéo cô làm tối qua, ánh mắt Lâm Vụ trở nên oán giận: “Anh cảm thấy thế nào?”

 

Trần Trác: “Anh không biết.”

 

Anh rất thành thật.

 

Lâm Vụ không nói nên lời, “Có thể em cần phải nghỉ ngơi một tuần.”

 

“?”

 

Trần Trác ngước mắt lên: “Một ngày chưa khỏe lại được à?”

 

Lâm Vụ: “Khả năng hồi phục của em không được tốt lắm.”

 

Trần Trác ngượng ngùng nói: “Hai ngày.”

 

Lâm Vụ không muốn nói chuyện.

 

Mấy giây sau Lâm Vụ mới kịp phản ứng lại. Vì sao sau đêm tân hôn cô lại đi thảo luận với Trần Trác vấn đề này, hai người họ hình như hơi bị kỳ lạ đúng không?

 

Nghĩ đến đây, Lâm Vụ cười nói: “Nói sau đi.”

 

Trần Trác đồng ý: “Được.”

 

Anh giơ tay xoa tóc Lâm Vụ, thấp giọng hỏi: “Muốn dậy chưa? Hay là ngủ thêm một lát nữa?”

 

Lâm Vụ khẽ chớp mắt, sực nhớ ra một chuyện: “Mấy giờ rồi?”

 

Trần Trác cầm điện thoại bên cạnh lên xem: “Hai giờ.”

 

Lâm Vụ ngẩn ra ít nhất là ba giây: “Hai giờ chiều?”

 

Trần Trác gật đầu: “Đúng vậy.”

 

Tối qua bọn họ ‘cày bừa’ đến bốn giờ sáng mới nghỉ, bây giờ không thể là hai giờ đêm được.

 

Lâm Vụ ngẩn người, không tin được hỏi: “Bố mẹ ông bà...”

 

Biết cô đang lo lắng điều gì, Trần Trác khẽ cười, thì thầm an ủi: “Sáng nay bọn họ với họ hàng bạn bè ra ngoài chơi rồi, vẫn chưa về.”

 

Nhà họ Trần có nhiều họ hàng, rất nhiều bạn bè chưa từng đến Ireland. Lần này đến dự đám cưới lại có chuyên cơ đưa đón. Thế nên nhóm người này đã nhất trí quyết định ở lại Ireland thêm vài ngày, vui chơi một chút rồi cùng nhau về nhà.

 

Đương nhiên là phải loại trừ một số người bận việc, từ sáng nay đã bay về nước.

 

Nghe lời Trần Trác nói, Lâm Vụ thở phào nhẹ nhõm.

 

Cô vừa thở phào nhẹ nhõm xong, lại lo lắng hỏi: “Gia Vân và những người khác thì sao?”

 

 “Một tiếng trước họ mới nhắn trong nhóm.” Trần Trác thông báo.

 

Lâm Vụ nhướn mày: “Bọn họ cũng dậy muộn thế sao?”

 

Trần Trác gật đầu.

 

Lâm Vụ: “...”

 

Cô chậm rãi chớp mắt, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, Lâm Vụ dựa vào lòng Trần Trác thì thầm: “Em hơi đói.”

 

Trần Trác cười khẽ: “Dậy ăn chút gì rồi ngủ nhé?”

 

“Ừm.” Lâm Vụ nhắm mắt lại, “Bế em đi rửa mặt đi.”

 

Cô bắt đầu làm nũng với Trần Trác.

 

Trần Trác: “Tuân lệnh bà xã.”

 

Được phục vụ Lâm Vụ là niềm vui của Trần Trác.

 

Rửa mặt đơn giản xong, Trần Trác kêu người mang đồ ăn lên phòng. Anh biết lúc này Lâm Trác không muốn thay đồ xuống lầu ăn.

 

Ăn xong, Lâm Vụ cảm thấy tinh thần và thể lực đã hồi phục.

 

Vừa hay Hà Gia Vân nhắn tin cho cô, hỏi cô còn sống không.

 

Lâm Vụ: [...Tớ mới là người hỏi cậu câu này đấy.]

 

Hà Gia Vân: [Tớ vẫn đang sống rất tốt.]

 

Lâm Vụ: [Tớ cũng vậy.]

 

Hà Gia Vân: [Thật sao?]

 

Lâm Vụ biết cô ấy muốn buôn chuyện gì. Sắc mặt cô hơi lúng túng, ngại ngùng đổi chủ đề: [Cậu muốn ra ngoài à?]

 

Hà Gia Vân: [Ừm hứm, bọn tớ đang định ra ngoài đi dạo đây. Vợ chồng son nhà cậu có muốn đi cùng không?]

 

Lâm Vụ ngẩng đầu lên hỏi Trần Trác.

 

Trần Trác cụp mắt: “Em đủ sức đi chứ?”

 

Lâm Vụ lườm anh: “Em không yếu ớt như thế.”

 

Trần Trác nhíu mày: “Hửm?”

 

 “... Ý em là đi bộ thì không thành vấn đề.” Lâm Vụ lo đêm nay Trần Trác lại muốn tiếp tục, vội vàng nói thêm, “Chỉ cần đừng vận động mạnh là được.”

 

Nghe vậy, Trần Trác khẽ cong môi: “Thật sao?”

 

“Đúng vậy.” Lâm Vụ nghiêm túc gật đầu.

 

Trần Trác thấy buồn cười, kéo cô đứng dậy khỏi ghế: “Được, nghe lời bà Trần.”

 

Anh âu yếm chạm vào môi cô: “Thay đồ rồi chúng ta cùng ra ngoài.”

 

“Ừm.”

 

Hai người họ thu dọn đồ đạc một lúc rồi xuống tầng dưới để gặp bạn bè.

 

Nhóm bọn họ cùng nhau lên đường đến tham quan một số điểm chưa được biết đến gần Ireland.

 

Tình trạng thể chất của mọi người dường như cũng không tốt lắm, trên đường đi cứ dừng nghỉ liên tục.

 

Buổi tối, mấy cô gái nhao nhao muốn uống rượu, Trần Trác bèn liên lạc với một quán bar rất nổi tiếng ở gần đó, cả nhóm đến quán bar để tiếp tục ăn mừng và vui chơi.

 

Đến quán bar, ban đầu Lâm Vụ và mấy người khác còn hăng hái trò chuyện với nhau. Nhưng qua được một lúc, Hà Gia Vân lại kéo Lý Hạng đi, nói cô ấy muốn đi nhảy.

 

Sau đó Hứa Yến Nhiên và Đàm Ngôn Hứa cũng biến mất.

 

Mạnh Hồi và những người khác cũng như vậy, họ còn vào sàn nhảy sớm hơn cả Hà Gia Vân và Lý Hạng.

 

Thoáng cái trên ghế ngồi chỉ còn lại Lâm Vụ và Trần Trác.

 

Hai người nhìn nhau.

 

Trần Trác thấp giọng hỏi: “Em muốn nhảy không?”

 

“Em không biết nhảy lắm.” Lâm Vụ nói cô từng học qua các điệu nhảy nghi thức xã giao, nhưng do không thường xuyên nhảy múa nên không thành thạo lắm.

 

Trần Trác ừm một tiếng, đứng dậy làm động tác mời cô, nhẹ giọng nói: “Để anh dạy em.”

 

Lâm Vụ ngẩng đầu nhìn anh, do dự giây lát rồi đưa tay cho anh: “Vậy nhờ sếp Trần nhé.”

 

Trần Trác: “Gì cơ?”

 

“Nhờ ông xã dạy em.” Lâm Vụ lập tức sửa lời, nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời.

 

Trần Trác cong môi, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Tuân lệnh bà Trần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK