• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Trần Trác dạy rất nghiêm túc.

 

Trong quán bar đa phần đều là người nước ngoài, chỉ có một vài người Trung Quốc cùng với nhóm bạn của họ. Thế nên Lâm Vụ cũng khá thoải mái.

 

Trong lúc nhảy cô vô tình giẫm phải Trần Trác nhiều lần. Trần Trác chỉ nhíu mày chứ không hề tức giận.

 

Nhảy hơn nửa tiếng, Lâm Vụ cuối cùng cũng đã thành thạo.

 

Họ chơi ở quán bar đến hơn mười một giờ mới về.

 

Sau khi trở về trang viên, Lâm Vụ bị bà Mạnh chặn lại trò chuyện một lúc. Trần Trác thì bị đuổi về phòng trước.

 

Thực ra bà Mạnh cũng không có chuyện gì quan trọng muốn nói với Lâm Vụ. Chỉ là hôm qua họ bận quá nên không có thời gian để nói với nhau đôi lời.

 

Bây giờ đứng đối diện nhau, bà Mạnh mỉm cười nói: “Vụ Vụ, chúc mừng hai con nhé. Mẹ hy vọng cuộc hôn nhân của con và Trần Trác sẽ khiến con vui vẻ, mỹ mãn và hạnh phúc hơn trước đây.”

 

Hai người tạo thành một gia đình, một cộng một bằng hai hoặc lớn hơn hai mới là hạnh phúc nhất. Bà Mạnh tin rằng Lâm Vụ và Trần Trác sẽ là một đôi vợ chồng lớn hơn hai.

 

Nghe lời bà Mạnh nói, Lâm Vụ mỉm cười đáp: “Mẹ, cảm ơn mẹ. Bọn con sẽ cố gắng ạ.”

 

Bà Mạnh gật đầu, kể cho cô nghe một số chuyện vặt vãnh. Ngày mai bọn họ sẽ đến một thị trấn gần đó ở lại một đêm, sau khi chơi xong thì đi thẳng ra sân bay về nhà.

 

Trần Thiệu Nguyên nghỉ phép chỉ được ít ngày, nên cũng không còn cách nào khác.

 

Hai người trò chuyện rất lâu.

 

Bà Mạnh dặn Lâm Vụ và Trần Trác ra ngoài phải hết sức chú ý, bọn họ đợi mọi người về hết cả rồi mới bảo Lâm Vụ về phòng nghỉ ngơi.

 

Lúc Lâm Vụ trở lại phòng, Trần Trác đang ở trong phòng tắm.

 

Cô đi một vòng quanh phòng, đột nhiên nhìn thấy trên bàn trang điểm có một chiếc hộp rất đẹp.

 

Lâm Vụ bước tới, nhìn thấy trên hộp có một tấm thiệp ghi —— Lâm Vụ tự mở.

 

Lâm Vụ nhìn nét chữ quen thuộc trên tấm thiệp, tháo chiếc nơ trên hộp rồi mở nắp hộp ra. Trong hộp có một hộp quà rất đẹp và một lá thư. Bên trong hộp quà là một sợi dây chuyền xinh xắn, hẳn là món quà cưới mà Trần Trác muốn tặng cho cô.

 

Lâm Vụ mở bì thư ra, nhìn thấy một tờ giấy viết thư rất đẹp. Cô thoáng giật mình, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.

 

Cô cụp mắt xuống, mở tờ giấy đã gấp ra, đập vào mắt là nét chữ mạnh mẽ bay bổng của Trần Trác.

 

[Vụ Vụ, thấy chữ như gặp người:

 

Hôm nay là ngày 10 tháng 11, ngày đầu tiên sau khi chúng ta nhận được giấy chứng nhận kết hôn. Em vừa mới đi vào giấc ngủ, còn anh thì có chút kích động và phấn khích, nhìn dáng vẻ đang ngủ say của em, anh không dám mắt lại. Lần trước em nói em chưa bao giờ nhận được thư tình, anh nghĩ mình nên chuẩn bị một bức thư tình cho em.

 

Chỉ là anh không quen làm việc này, không biết nên viết bức thư tình như thế nào, hoặc là viết về những điều gì.

 

Có rất nhiều lời anh đã chính miệng nói với em, nhưng khi viết chúng thành thư hoặc in ra trên giấy, dường như lại mang đến một cảm giác khác biệt.

 

Năm nay là năm thứ mười sáu chúng ta quen biết, tính ra hình như đã rất lâu rồi. Chỉ là thời gian chúng ta gặp nhau quá ít, thành ra anh luôn cảm thấy chúng ta quen biết chưa đủ lâu.

 

Lần đầu gặp em, anh chỉ cảm thấy em là một cô bé tinh quái, chủ động lại nhiệt tình.

 

Ngày anh rời đi không chào tạm biệt em, đơn giản là vì lúc đó anh quá chậm chạp, chẳng nhận ra đã có gì đó chớm nở.

 

Sau đó khi nghĩ lại chuyện này, anh đã rất hối hận.

 

Anh thường tự hỏi, nếu anh nói với em một tiếng, chúng ta trao đổi thông tin liên lạc, thì khi em gặp khó khăn, em có coi anh là lựa chọn thay thế để tìm đến và nhờ giúp đỡ không?

 

Nếu cuộc đời này được lựa chọn để làm lại từ đầu, anh muốn quay lại kỳ nghỉ hè năm đó để hiểu em hơn, hoặc đưa em và bà đi khỏi trấn nhỏ.

 

Nhưng đáng tiếc là cuộc đời không có cơ hội để làm lại từ đầu, song anh cũng vô cùng cảm ơn vì em đã bước ra khỏi nơi đó, xuất hiện trước mặt anh một lần nữa.

 

Thích em dường như là một chuyện tất nhiên.

 

Kể cả nếu chúng ta không gặp nhau vào mùa hè năm đó, anh nghĩ anh vẫn sẽ yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.

 

Anh cũng không thể giải thích tại sao, nhưng mỗi lần nhìn thấy em là anh lại cảm thấy mình như một thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành vậy. Anh không ngăn được mình nghĩ về em, thỉnh thoảng còn nằm mơ thấy em.

 

Cụ thể mơ thấy gì thì anh không tiện kể ra.

 

Gặp lại em rồi anh cứ mãi nghĩ, rốt cuộc mình mờ nhạt đến mức nào, hay là hồi cấp ba anh không đủ đẹp trai, không đủ nổi bật, nên em mới chẳng có chút ấn tượng nào về anh như vậy.

 

Cũng may là anh còn nhớ em, nhớ em rất rõ.

 

Lúc em đề nghị chúng ta gặp nhau vào thứ Sáu hàng tuần, anh đã định từ chối. Nguyên nhân thì anh đã nói với em rồi, anh muốn đường hoàng ở bên em, muốn làm bạn trai em, chứ không phải kiểu tình nhân trong mối quan hệ mập mờ.

 

Nhưng bên cạnh đó anh cũng hiểu tính tình của em, cho nên lúc gặp nhau ở trạm nghỉ chân cao tốc, anh đã đồng ý.

 

Lần ấy chính là duyên phận của chúng ta.

 

Rất khó để diễn tả lại cảm giác của anh khi nhìn thấy em ở nơi đó. Anh chưa từng kể với em rằng, nếu như ngày đó chúng ta không tình cờ gặp nhau, thì sau đó anh vẫn sẽ đến quán bar để tạo ra cơ hội thứ ba để gặp em.

 

Khoảng thời gian vừa mới bắt đầu ở bên nhau, anh thường nghĩ tại sao một cô bé vốn tinh nghịch lém lỉnh lại trở nên tài giỏi như vậy. Những lúc nhắc đến kiến thức chuyên môn, em rất rạng rỡ, khiến anh càng ngưỡng mộ và bội phục em hơn.

 

Anh nghĩ là anh thực sự rất thích em.

 

Trước đây anh chỉ cảm thấy hoài niệm về em, coi em là một điều cầu mà chẳng được, nên mới vương vấn mãi như thế.

 

Sau này anh mới biết không phải vậy.

 

Anh đơn thuần chỉ thích em. Cho dù nhiều năm rồi chúng ta không gặp nhau thì anh vẫn sẽ dễ dàng yêu em.

 

Ban đầu anh không kỳ vọng gì nhiều vào ngày thứ Sáu.

 

Sau đó anh lại đếm từng ngày trên lịch, mong chờ đến thứ Sáu.

 

Mỗi ngày ở bên em, dù là khi chúng ta còn là bạn giường vào những ngày đầu, hay là khi em cuối cùng cũng chịu đồng ý ở bên nhau, hay thậm chí bây giờ khi chúng ta đã trở thành vợ chồng hợp pháp, anh đều cảm thấy rất hạnh phúc và phấn khích.

 

Cuối cùng, anh đã có được điều mà anh hằng mong ước.

 

Anh muốn cảm ơn em vì đã biến ước mơ của anh thành hiện thực, mang tương lai mà anh từng tưởng tượng vào cuộc sống của chúng ta.

 

Nói ra cũng không sợ em cười, thực ra anh đã tưởng tượng trong đầu rất nhiều lần khung cảnh tươi đẹp về cuộc sống tương lai của chúng ta.

 

Ngày cầu hôn quá căng thẳng nên có nhiều lời anh vẫn chưa kịp nói với em.

 

Ngoài việc anh yêu em và muốn xây dựng một gia đình với em, anh còn muốn nói rằng, Vụ Vụ, cảm ơn em rất nhiều vì đã cho anh bước vào thế giới của em, khám phá thế giới của em.

 

Những gì chúng ta đã trải qua trong quá khứ sẽ trở thành kỷ niệm đẹp trong cuộc sống của chúng ta.

 

Anh cảm thấy rất vinh hạnh vì đã có nhiều kỷ niệm quý giá với em.

 

Anh nghĩ, anh sẽ tồn tại trong thế giới của em mãi mãi, cũng muốn ở bên cạnh em lâu dài.

 

Với anh, em mãi mãi có quyền tự do, tùy hứng và tự chủ lựa chọn.

 

Giờ phút này anh đang ở trong phòng sách, ngồi trong căn nhà này viết thư tình cho em, mà có lẽ cũng không được gọi là thư tình.

 

Gió ngoài cửa sổ rất mạnh, cũng rất lạnh, nhưng khi nghĩ đến việc em đang ngủ trong phòng, anh lại thấy ấm áp trong lòng.

 

Trong đêm tĩnh lặng, anh bỗng thấy nhớ em, muốn ôm em ngủ, nên chắc là anh sẽ dừng bút ở đây.

 

Cuối cùng, anh muốn dùng lá thư này để một lần nữa nói với em rằng anh yêu em, cảm ơn em vì đã tồn tại và cảm ơn em vì đã để anh được tồn tại.

 

Được tham gia vào cuộc sống của em là điều may mắn lớn nhất trong cuộc đời anh, cũng là niềm tín ngưỡng duy nhất không thay đổi.

 

Trần Trác.]

 

Đọc xong lá thư này, bên phòng tắm cũng vang lên tiếng động.

 

Lâm Vụ cầm lá thư ngẩng đầu lên, chạm mắt với người vừa đi ra khỏi phòng tắm.

 

Trần Trác sửng sốt, còn chưa kịp ngượng ngùng thì đã thấy mắt cô đỏ hoe. Anh sải bước về phía cô, trầm giọng nói: “Bà Trần, anh tặng em món quà này không phải để em khóc cho anh xem.”

 

Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng ấn vào mí mắt của Lâm Vụ.

 

Lâm Vụ chậm rãi chớp mắt, có chút ấm ức nói: “Em không kìm được.”

 

Trần Trác khẽ cười ôm lấy cô, xoa đầu cô: “Đọc xong rồi à?”

 

Lâm Vụ ừm một tiếng, vùi đầu vào ngực anh, thì thầm: “Trần Trác.”

 

Trần Trác nhướng mày: “Hửm?”

 

Lâm Vụ ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, nhìn vào mắt anh, nói: “Em yêu anh.”

 

Cô cũng rất biết ơn sự xuất hiện của anh. Nếu không có Trần Trác, Lâm Vụ sẽ không được vui vẻ và hạnh phúc như hiện tại.

 

Sự xuất hiện của Trần Trác mang lại cho cô cảm giác an toàn và thỏa mãn chưa từng có.

 

Trần Trác mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Anh biết.”

 

Hai người ôm chặt lấy nhau.

 

Một lúc sau, Lâm Vụ nhớ ra một điểm mấu chốt: “Bức thư này...có cần hồi âm không?”

 

Trần Trác mỉm cười, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô lúc này: “Em muốn hồi âm không?”

 

“Em không biết.” Lâm Vụ nói.

 

“Không cần hồi âm.” Trần Trác thấp giọng nói, “Nếu em thích, sau này anh sẽ viết thư cho em nữa.”

 

Ánh mắt của Lâm Vụ sáng lên, “Thật sao?”

 

“Ừm.” Trần Trác ngẫm nghĩ rồi lại nói, “Nhưng có thể là anh không viết dài được như vậy, cũng không thể viết thường xuyên.”

 

Lâm Vụ cong môi cười, thử thương lượng với anh: “Mỗi năm viết một lá thư nhé?”

 

Như vậy đợi sau này bọn họ già đi lấy ra xem lại, đây chắc hẳn sẽ là một minh chứng đặc biệt.

 

Trần Trác: “Được.”

 

Anh đồng ý.

 

Ôm nhau thêm một lúc, Lâm Vụ buông Trần Trác ra, nhét lá thư vào phong bì lại. Cô muốn giữ lá thư này cẩn thận, giữ đến mãi lâu sau này.

 

Trời cũng đã khuya rồi, Lâm Vụ tranh thủ đi tắm trước.

 

Sau khi tắm xong, cô lại không nhịn được lấy bức thư ra đọc lại.

 

Trần Trác không khỏi bật cười. Anh muốn kéo cô ngủ nhưng lại không đành lòng.

 

Đợi đến khi thấy buồn ngủ rồi, Lâm Vụ mới miễn cưỡng đặt lá thư xuống, cùng Trần Trác ngủ thiếp đi.

 

Sau đám cưới, Lâm Vụ, Trần Trác cùng nhóm bạn ở lại Ireland bốn ngày rồi mới bắt đầu tuần trăng mật.

 

Điểm dừng chân đầu tiên của hai người là Anh.

 

Sau khi dành hơn một tuần ở Anh, hai người bay tới Đan Mạch để khám phá thế giới cổ tích.

 

Điểm dừng cuối cùng là New York.

 

Trần Trác đã sống ở New York nhiều năm, học tập và có được công việc đầu tiên trong đời ở đây, đồng thời cũng đã trả nghiệm nhiều điều lần đầu tiên ở đây.

 

Cho nên Lâm Vụ muốn đến để tham quan nơi anh từng học tập và sinh sống.

 

Cô muốn để lại dấu chân của mình ở nơi anh từng xuất hiện.

 

Tình yêu của họ không phải là một chiều mà là hai chiều.

 

Lâm Vụ đến trường nơi Trần Trác theo học, làm thủ tục vào trường rồi nắm tay Trần Trác đi dạo quanh khuôn viên trường.

 

Sau khi ra khỏi trường, cô theo Trần Trác đến quán cà phê nơi anh và Chu Triệt thường đến uống cà phê.

 

Ngồi trong quán cà phê, nhìn dòng người hối hả ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng Trần Trác lại có cảm giác như mình và Lâm Vụ đang trong một mối tình lãng mạn giữa trường đại học.

 

Anh không khỏi nghĩ đến chuyện nếu họ là bạn cùng lớp đại học thì thật tuyệt vời biết bao. Nếu họ gặp nhau ở trường đại học, có lẽ anh đã chiếm được trái tim của cô từ lâu rồi.

 

Sau khi trải qua chặng dừng chân cuối cùng trong tuần trăng mật ở New York, Lâm Vụ và Trần Trác bay về nhà.

 

Hai người đã xa nhà gần hai mươi ngày, rất nhớ nhà và chú mèo nhỏ của họ.

 

Hạ cánh xong về nhà họ Trần, Lâm Vụ vẫn còn hơi lo lắng: “Liệu Niên Niên còn nhận ra chúng ta không nhỉ?”

 

Trước khi ra nước ngoài họ đã gửi mèo con đến nhà họ Trần, nhờ dì giúp việc ở đó chăm nó vài ngày.

 

Sau khi bà Mạnh và mấy người khác về nước trước, ngày nào họ cũng báo tình hình mèo con cho Lâm Vụ và Trần Trác.

 

Nó không sợ người lạ, cũng không nhút nhát.

 

Bà Mạnh nói cho hai người biết mèo con vẫn ổn, ngày nào cũng ăn ngoan ngủ ngoan, nhưng thỉnh thoảng khi nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, nó sẽ trốn vào một góc nhỏ, bí mật quan sát xung quanh.

 

Dường như nó cũng đang chờ bọn họ trở về.

 

“Không đâu.” Trần Trác an ủi Lâm Vụ, “Nó rất thông minh, trí nhớ cũng tốt.”

 

Lâm Vụ lo lắng: “Lỡ như nó không cho em ôm thì sao”

 

Trần Trác ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc không có chuyện đó đâu.”

 

Lâm Niệm Niệm rất thích Lâm Vụ, hay bám dính lấy cô.

 

Được Trần Trác an ủi, Lâm Vụ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

 

Về đến nhà họ Trần, từ ngoài sân đi vào nhà, Lâm Niệm Niệm trốn ở góc bàn trà cảnh giác quan sát Lâm Vụ và Trần Trác.

 

Lâm Vụ chào hỏi bà Mạnh và những người khác trước, sau đó mới đi đến bên cạnh mèo con, gọi: “Niên Niên.”

 

Cô cúi xuống, đưa tay ra với nó: “Con vẫn còn nhận ra mẹ chứ?”

 

Mèo con mở to mắt nhìn hai người trước mặt, đột nhiên kêu một tiếng.

 

Lâm Vụ thuận thế bế nó lên, trìu mến nói: “Mẹ nhớ con lắm.”

 

Trần Trác ở bên cạnh khẽ cười, giơ tay sờ đầu mèo con, thấp giọng nói: “Bố mẹ về rồi đây.”

 

Hai người ở lại nhà họ Trần ăn cơm, sau đó mang mèo con về ngôi nhà nhỏ của họ. Bà Mạnh đã bảo người giúp việc đến dọn dẹp nhà cửa trước, căn nhà sạch sẽ như mới.

 

Trở về nơi quen thuộc, mèo con cảm thấy thoải mái và an tâm hơn nhiều.

 

Lâm Vụ chơi với mèo con một lúc lâu mới bị Trần Trác đẩy vào phòng tắm tắm rửa.

 

Hai người vẫn còn hai ngày nghỉ. Đêm đầu tiên trở về nhà, Trần Trác rất chu đáo, không làm phiền Lâm Vụ.

 

Sáng hôm sau, anh lấy cớ muốn tận hưởng nốt kỳ nghỉ, thấy Lâm Vụ vừa dậy là kéo cô ‘tập thể dục nhịp điệu’ ngay.

 

Sau khi rời giường, hai người ăn sáng rồi ra siêu thị mua đồ.

 

Mua sắm xong về đến nhà, hai người làm ổ trên sô pha, ai bận việc nấy.

 

Mặc dù vẫn đang trong kỳ nghỉ nhưng chuyện cần bọn họ giải quyết thật sự đã chất đống, cần phải giải quyết trước.

 

Sau đám cưới và tuần trăng mật, trở lại với cuồng quay công việc bình thường, cuộc sống của Lâm Vụ và Trần Trác dường như cũng không thay đổi nhiều.

 

Cả hai vẫn tình cảm và ngọt ngào như ngày nào.

 

Đầu tháng 5, việc trang trí biệt thự mà bố mẹ Hà Gia Vân tặng cho Lâm Vụ làm quà cưới đã bắt đầu.

 

Ban đầu bà Mạnh cũng muốn tặng cho hai người một căn nhà làm quà cưới. Nhưng sau khi biết bố mẹ Hà Gia Vân có ý định tặng nhà cho Lâm Vụ, bà ấy đã thay đổi ý định, tặng Lâm Vụ một món quà cưới khác.

 

Bà ấy biết Lâm Vụ sẽ cảm thấy an toàn hơn nếu cô và Trần Trác sống trong căn nhà mà bố mẹ Hà Gia Vân tặng cho. Còn nữa, nếu một ngày nào đó hai người vô tình xảy ra xung đột nhỏ hay cãi vã, Trần Trác sẽ là người ra ngoài để bình tĩnh lại.

 

Bởi vì căn nhà đó là của Lâm Vụ.

 

Bà Mạnh là mẹ ruột của Trần Trác, nhưng cũng là một người phụ nữ ưu tú.

 

Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất.

 

Bà Mạnh tin rằng Trần Trác không phải là người có thể khiến Lâm Vụ giận, bà ấy cũng biết nếu hai người thực sự cãi nhau, bất kể là căn nhà do ai làm chủ thì Trần Trác cũng sẽ không để Lâm Vụ ra ngoài để bình tĩnh lại.

 

Nhưng khi căn nhà thực sự thuộc về Lâm Vụ, ý nghĩa vẫn có sự khác biệt.

 

Tương tự như vậy, bà Mạnh cũng rất đồng ý để hai người họ sống trong căn nhà mà gia đình họ Hà tặng cho Lâm Vụ. Điều đó đối với Lâm Vụ sẽ có cảm giác thân thuộc hơn.

 

Chuyện trang hoàng nhà cửa, Lâm Vụ cũng không mấy để ý. Công việc của cô quá bận rộn, năm nay luật sư Lâm phải giải quyết khá nhiều vụ kiện, cũng thắng được không ít. Danh tiếng của cô trong ngành ngày càng tăng, có nhiều người biết đến cô hơn. Đương nhiên cũng ngày càng có nhiều người tìm đến cô để kiện tụng.

 

Về cơ bản Trần Trác là người phụ trách trang trí. Lâm Vụ chỉ việc nói cho anh biết ý tưởng của mình, còn Trần Trác phụ trách mọi việc bao gồm cả giao tiếp và bàn bạc.

 

Cuối tháng 4, hai người họ nhận được bản vẽ thiết kế.

 

Sau khi xem xong, Lâm Vụ cảm thấy rất hài lòng.

 

Căn nhà mà bố mẹ Hà Gia Vân tặng cho họ có diện tích lớn và cũng khá gần công ty luật. Ngôi biệt thự ba tầng đủ lớn cho hai người và một con mèo, thậm chí đủ chỗ cho một sinh linh nhỏ khác cùng chung sống sau này.

 

Trước khi kết hôn với Trần Trác, Lâm Vụ từng nghĩ rằng khi kiếm đủ tiền, cô sẽ mua một căn biệt thự nhỏ.

 

Cô sẽ trồng hoa và cây xanh trong sân biệt thự, trang trí biệt thự thật đẹp. Còn về nội thất, cô thích phong cách Mỹ cổ điển, tốt nhất là cửa gỗ óc chó, cửa sổ lưới cùng màu, một chiếc bàn tròn nhỏ để uống trà và nghỉ ngơi, một căn bếp mở với phong cách cả Trung lẫn Tây, đèn chùm màu vàng ấm áp và một chiếc bàn ăn rộng dài.

 

Phòng khách nên có lò sưởi ấm áp, ghế sofa dài đủ chỗ cho hai người.

 

Trên lầu sẽ là các gian phòng. Cô cần một phòng để đồ rộng rãi sáng sủa, quan trọng hơn là một phòng làm việc yên tĩnh có thiết kế độc đáo. Trong phòng làm việc cần có bàn làm việc rộng rãi, một chiếc ghế làm việc, một chiếc ghế sofa nhỏ và một chiếc bàn nhỏ.

 

Sau khi hoàn thành công việc, cô sẽ qua chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng ngồi đọc sách.

 

“...”

 

Trần Trác trao đổi với nhà thiết kế, nói cho anh ấy biết Lâm Vụ muốn gì.

 

Nhà thiết kế tìm hiểu rõ sở thích của hai người, sau đó thiết kế hoàn toàn theo trí tưởng tượng của Lâm Vụ.

 

Sau khi bản thiết kế hoàn thành, công việc trang trí chính thức bắt đầu.

 

Việc trang trí biệt thự diễn ra rất chậm, Lâm Vụ cũng không quá để tâm đến tiến độ. Cô và Trần Trác đều bận rộn, thỉnh thoảng mới tới đó xem một lần.

 

Nhoáng cái lại hết một năm.

 

Cuối năm, Lâm Vụ và Trần Trác tạm gác lại lịch trình bận rộn để đi nghỉ mát.

 

Lần này hai người lại đi biển chơi.

 

Đã lâu rồi Lâm Vụ không đi lặn biển, có chút nhớ nhung. Trần Trác thì dĩ nhiên chiều theo ý cô.

 

Triết lý sống của anh là chiều chuộng bà xã.

 

Mùa hè năm sau, căn biệt thự khởi công một năm đã hoàn thành.

 

Lâm Vụ và Trần Trác đi kiểm tra biệt thự, sau khi xác nhận mọi thứ đều chính xác, họ thuê một đội chuyên nghiệp đến dọn dẹp, bắt đầu sấy khô và thông gió.

 

Phải đến cuối năm căn nhà không còn mùi hôi nữa, hai người mới sắp xếp để chuyển đi.

 

Ngày chuyển nhà, họ hàng và bạn bè lại tụ họp, rất náo nhiệt và vui vẻ.

 

Nhìn những gương mặt quen thuộc, Lâm Vụ cảm thấy có chút xúc động.

 

Đêm đầu tiên khi đi ngủ trong căn nhà mới, cô lẩm bẩm với Trần Trác: “Em cảm thấy may mắn khi Gia Vân và những người khác vẫn còn bên cạnh mình.”

 

Trần Trác mỉm cười, nắm tay cô, nói: “Anh và bọn họ sẽ mãi ở bên em.”

 

Lâm Vụ gật đầu, nép vào lòng anh: “Em biết.”

 

Cô vẫn luôn biết.

 

Trong lúc nói chuyện, Lâm Vụ đột nhiên nhớ tới những lời Hà Gia Vân nói với cô trong sân tối nay.

 

Cô ngẫm nghĩ giây lát, giơ tay chọc vào người bên cạnh: “Ông xã.”

 

Trần Trác cụp mắt xuống: “Hửm?”

 

“Nói cho anh một tin vui.” Lâm Vụ nói.

 

Trần Trác ngước mắt lên: “Em nói đi.”

 

Lâm Vụ thì thầm vào tai anh, Trần Trác sửng sốt: “Thật sao?”

 

Lâm Vụ gật đầu: “Đúng vậy.” Cô cười nói, “Em cũng vừa mới biết. Gia Vân bảo là chỉ được kể với anh thôi.”

 

Trần Trác nhướng mày, không nhịn được nói: “Lý Hạng đỉnh vậy sao?”

 

Lâm Vụ nghẹn lời, dở khóc dở cười nói: “Anh đang nói gì thế?”

 

Trần Trác ôm cô vào lòng, nhẹ giọng đáp: “Anh nói thật mà.”

 

Lâm Vụ nhìn dáng vẻ hờ hững của anh, khẽ chớp mắt hỏi: “Anh có muốn không?”

 

 “?”

 

Trần Trác sửng sốt vài giây: “Em muốn thì anh muốn.”

 

Anh yêu ai yêu cả đường đi lối về.

 

Lâm Vụ ngạc nhiên: “Em còn tưởng là anh vô cùng muốn, chỉ là không muốn gây áp lực cho em thôi.”

 

Cả hai chưa bao giờ thảo luận nghiêm túc về vấn đề con cái.

 

Lâm Vụ không hề nhắc tới, Trần Trác cũng không nhắc tới.

 

Ngay cả bà Mạnh và những người lớn tuổi khác cũng chưa bao giờ hỏi họ xem có muốn sinh con không.

 

Trần Trác im lặng ôm chặt lấy cô: “Anh không muốn sự chú ý của em bị phân tán.”

 

Lâm Vụ kinh ngạc, mãi một lúc sau mới hiểu ý anh: “Cũng không khoa trương đến vậy.”

 

Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Anh không thích trẻ con à?”

 

Cô nghĩ Trần Trác hẳn là rất thích trẻ con.

 

“Anh không ghét, nhưng cũng không thích lắm.” Trần Trác nói, “Em đừng cảm thấy áp lực. Anh đã nhắc chuyện này với bà Mạnh và mấy người khác rồi, họ nói chúng ta muốn sinh con hay không là quyền của chúng ta, họ không có ý kiến.”

 

“Vậy anh.... không muốn có con à?” Lâm Vụ hỏi.

 

Cô không khỏi kinh ngạc, thì ra Trần Trác đã tiêm phòng trước cho bà Mạnh và những người khác rồi, vậy nên bà Mạnh chưa bao giờ đề cập đến chuyện này với cô.

 

Trần Trác cười, đưa tay véo má cô: “Em muốn sinh con không?”

 

 “...” Lâm Vụ hả một tiếng, “Nếu sinh con với anh thì em không phản đối.”

 

Trần Trác hiểu ý cô, cau mày nói: “Sinh con sẽ làm chậm trễ công việc của cô em, không sao chứ?”

 

Lâm Vụ buồn cười nói: “Hiện tại công việc em đang rất ổn, không sợ bị chậm trễ gì cả.”

 

Trần Trác nhìn thẳng vào cô: “Em chắc chắn?”

 

“Ừm.” Lâm Vụ gật đầu, đột nhiên nói, “Tất nhiên là nếu anh không thích thì chúng ta sẽ không...”

 

Trước khi cô kịp nói hết lời còn lại, Trần Trác đã đưa tay che miệng cô: “Con do em sinh ra không lý nào anh lại không thích.”

 

Trần Trác chỉ không muốn tạo áp lực cho Lâm Vụ thôi.

 

Theo quan điểm của anh, họ kết hôn vì họ yêu nhau, chứ không phải kết hôn vì muốn sinh con. Hai thứ này có thể tách rời nhau.

 

Chỉ có phụ nữ mới hiểu rõ nhất nỗi đau khi mang thai, những người khác không thể đồng cảm với họ.

 

Trần Trác không muốn Lâm Vụ phải chịu đựng nỗi đau đó. Càng không hy vọng những đau đớn mà cô phải chịu đựng là do bị ép buộc, đến từ tác động bên ngoài.

 

Với anh, Lâm Vụ mãi mãi được tự do lựa chọn.

 

Cô có thể tự do chọn lựa nhiều lối sống khác nhau. Họ có thể có con hoặc không, bởi vì cuộc sống hai người một mèo như hiện tại đã tốt lắm rồi.

 

Lâm Vụ hiểu rất rõ ý của Trần Trác.

 

Cô mỉm cười: “Thật sao?”

 

Trần Trác cúi đầu chạm vào trán cô: “Thật cái gì?”

 

“Con do em sinh ra anh sẽ thích đó?”

 

Trần Trác: “Đương nhiên rồi.”

 

Lâm Vụ nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời.

 

Anh giơ tay đặt lên vòng eo thon thả của cô, chậm rãi nói: “Em nghĩ kỹ chưa?”

 

Lâm Vụ nghiêng đầu suy nghĩ ba giây: “Nghĩ kỹ rồi.”

 

Cô nói với Trần Trác: “Đó không phải là ý muốn nhất thời, em thực sự muốn có một đứa con của riêng chúng ta.”

 

Tốt nhất là đứa bé trông giống cô và Trần Trác. Như vậy, Lâm Vụ sẽ cảm thấy mình có nhiều hơn.

 

Nghe cô nói vậy, Trần Trác có chút kích động. Anh ôm cô lật người lại, thấp giọng nói: “Được, vậy chúng ta sinh em bé nhé.”

 

Trước khi Lâm Vụ kịp phản ứng, Trần Trác đã tiến vào tư thế sinh em bé, sẵn sàng hành động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK