• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Dung Duyệt tỉnh lại vẫn cảm thấy cơ thể nặng trĩu, đầu óc mê man một hồi. Hắn mở mắt, xung quanh trống rỗng. “Anh Thẩm.” Dung Duyệt mới tỉnh, mơ mơ màng màng, cũng không biết đang gọi cái gì trong miệng. Hắn gọi hai lần, vẫn không có người xuất hiện, vì thế Dung Duyệt xuống giường đi ra ngoài tìm người.

Phòng khách tĩnh lặng, trong phòng bếp vang lên tiếng bát đũa va chạm.

Dung Duyệt đi theo tiếng động liền trông thấy Thẩm Miên đang nấu cháo. Anh cầm một chiếc muỗng màu bạc quấy nước cháo trắng, chỉ là thi thoảng sẽ thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc một người không hề suy nghĩ, bạn sẽ không cách nào đọc được ý nghĩ của họ.

Đạo lý này nói ra có chút ngớ ngẩn, nhưng Dung Duyệt cảm thấy hắn có thể hiểu nó rốt cuộc có ý nghĩa gì. Ít nhất là hắn rất ghét Thẩm Miên của hiện tại, Dung Duyệt không biết tim của anh đã rơi ở nơi nào.

Dung Duyệt tức khắc nhào về phía Thẩm Miên.

Thẩm Miên bị hắn ôm bất ngờ, cả người hơi lảo đảo. “Sao vậy? Em làm thế nguy hiểm lắm biết không?” Anh quay đầu nhìn Dung Duyệt một cái.

“Sao em gọi anh không trả lời?” Dung Duyệt hỏi.

Thẩm Miên đè tay lên huyệt thái dương. “Chắc do anh thất thần. Anh xin lỗi, em còn khó chịu chỗ nào không?”

Dung Duyệt dựa lên lưng anh, không nói một lời.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Thẩm Miên thấy hắn như vậy. Từ trước tới nay, anh chưa bao giờ đoán được tâm tư của Dung Duyệt, lâu ngày, cũng không đoán nữa. “Đói bụng chưa? Anh nấu chút cháo hoa, em muốn ăn không?”

Anh hỏi xong, người phía sau vẫn không chịu trả lời. Lúc Thẩm Miên định quay đầu hỏi rốt cuộc Dung Duyệt muốn làm gì thì nghe thấy hắn phát ra một tiếng “Có” nhẹ đến mức có thể bay lên không trung.

Thẩm Miên tắt bếp gas, sau đó múc một bát cháo hoa.

Dung Duyệt đi theo sau anh, ngồi trong phòng khách. Hắn cầm thìa, ăn từng ngụm cháo vốn không có mùi vị một cách chán nản.

Thẩm Miên thấy hắn chỉ mặc đồ ngủ ra ngoài bèn vội vàng kéo lồng sưởi qua. Anh nhìn hai lần, vẫn chưa hết lo lắng, cấp tốc chạy vào phòng Dung Duyệt lấy một chiếc áo khoác choàng lên người hắn.

Gió bấc đánh vào ô cửa sổ.

“Để anh sờ trán xem thế nào!” Thẩm Miên ngồi xuống bên cạnh.

Dung Duyệt ngoan ngoãn nghiêng thân trên về phía anh.

Thẩm Miên lập tức cảm nhận được hơi ấm thuộc về đối phương. “Trán không sao rồi, lấy thêm nhiệt kế đo đi!”

Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như quay tơ.

Bây giờ Dung Duyệt giống như một con rối bị cắt mất dây, tay và chân hoàn toàn mất hết tính năng, ngã nhoài ở nơi có thể dựa vào trong tiếng kinh ngạc của khán giả.

“Anh đi lấy đi, em không động đậy được.”

Thẩm Miên liếc mắt nhìn Dung Duyệt, không thể không chạy lại phòng hắn. Anh vừa đi vừa than thở. “Haizz, đại thiếu gia.”

May mà căn nhà này đi mấy bước là có thể đến được mọi ngóc ngách, chẳng mấy chốc anh đã cầm nhiệt kế ra.

Dung Duyệt liếc Thẩm Miên một cái, sau đó đặt thìa xuống, giơ tay lên.

Thẩm Miên hít sâu một hơi, nhẫn nhịn. Anh kéo áo Dung Duyệt, nhét nhiệt kế vào nách hắn.

Sau khi kẹp xong, Dung Duyệt bất động tại chỗ.

Thẩm Miên bất lực đẩy cháo đến trước mặt hắn. “Ăn đi.”

Dung Duyệt cực kỳ nghiêm túc: “Tay phải của em đang kẹp nhiệt kế, không nhúc nhích được.”

Thẩm Miên cảm thấy hắn làm quá vấn đề: “Em thử xem, thực ra cầm được mà.”

Dung Duyệt cứ bất động.

Thẩm Miên hiểu ý của hắn, anh dở khóc dở cười. “Ok ok, anh đút cho em là được chứ gì.”

Dung Duyệt rốt cuộc cũng cười, sau đó dịch cái mông qua một chút, ngồi đối mặt với Thẩm Miên. Thẩm Miên bưng bát lên, múc một thìa cháo đưa đến miệng Dung Duyệt. Dung Duyệt nuốt vào không chút phòng bị, sau đó lập tức che miệng kêu hu hu.

“Sao vậy?” Thẩm Miên hoảng hốt.

“Dù em không có vị giác, nhưng vẫn có cảm giác đau, nóng quá đi mất.”

“Vừa mới nấu xong đương nhiên nóng rồi!” Thẩm Miên cảm thấy hắn rất kỳ lạ.

“Anh thổi đi.”

Thẩm Miên há hốc miệng. “Ngày xưa tính cách của em chỉ không được tốt lắm, sao bây giờ tính khí cũng chẳng ra làm sao vậy nhỉ. Anh đã đút cho em, nếu em cảm thấy nóng thì tự thổi đi chứ.”

Dung Duyệt nhìn anh.

Thẩm Miên không chịu thua, cũng nhìn lại hắn chằm chằm.

Cuối cùng, Thẩm Miên vẫn phải đầu hàng. Anh múc một thìa cháo mới, sau đó thổi thổi mới đưa đến trước mặt Dung Duyệt. Dung Duyệt cẩn thận đưa miệng tới, chạm một cái, xác định đã nguội mới há miệng nuốt vào. “Cũng được.”

“Cháo không có vị.” Thẩm Miên phỉ nhổ.

Dung Duyệt nhai miếng thịt mềm.

Thẩm Miên nhớ ra chuyện hắn nói trước khi mê man ngủ. “Sao chú lại phát hiện ra chuyện của chúng ta?”

Dung Duyệt vừa ăn vừa trả lời. “Hôm qua, lúc chúng ta hôn nhau trước cửa nhà anh. Lúc quay đầu lại, ba em đã đứng ở đó rồi.”

Thẩm Miên nghe vậy, không nhịn được thở dài. “Nên anh mới bảo em đừng động tay động chân với anh ở bên ngoài.”

Dung Duyệt nhìn người trước mặt, vươn tay. Tay hắn đặt lên đùi Thẩm Miên, đầu ngón tay tiến về nơi cấm kỵ. Hắn hỏi: “Không được động tay động chân với anh ở bên ngoài nghĩa là anh chỉ không muốn làm chuyện gì quá phận, hay không muốn làm gì hết?” Gió nhẹ vuốt ve hàng mi của hắn, mắt hạnh lóe sáng, thoạt nhìn giống như một viên đá quý sáng lấp lánh.

Thẩm Miên biết rõ cái bẫy ngôn từ của Dung Duyệt. “Không muốn làm gì hết.” Nếu anh nói muốn Dung Duyệt phải biết chừng mực, vậy Dung Duyệt sẽ càng ngày càng quá phận. Hơn nữa khi bị anh trách cứ, hắn đều ngây thơ phản bác, đối với anh mà nói đó chỉ là hành vi thử qua đao mổ trâu* mà thôi.

*Thử qua đao mổ trâu (小试牛刀): Thành ngữ chỉ người có bản lĩnh lớn sẽ thể hiện tài năng ở những chuyện nhỏ trước tiên.

Dung Duyệt “Ừ” một tiếng đầy thâm sâu.

“Bỏ tay ra.” Ngữ khí của Thẩm Miên không khỏi nghiêm khắc.

Dung Duyệt đành phải rụt tay lại, chỉ là trước khi rời đi, hắn không chịu cô đơn mà dùng đầu ngón trỏ chọc anh một cái.

Thẩm Miên phát hiện không ngờ Dung Duyệt mắc chứng tăng động.

Dung Duyệt cũng nghĩ thế.

Trước đây hắn chỉ là một kẻ mơ mộng tưởng tượng rằng mở ra tủ quần áo sẽ nhìn thấy một vườn hoa ở bên trong. Mà bây giờ, kẻ mơ mộng ấy đang nghĩ mọi cách dọn vườn hoa vào trong đó.

Mẩu chuyện nhỏ vào lúc Dung Duyệt ngã bệnh đến đây là kết thúc.

Từ đó về sau, dù là cùng Dung Duyệt ra ngoài, hay Dung Duyệt sang nhà Thẩm Miên tìm anh, Thẩm Miên đều có cảm giác vô cùng chột dạ, nhất là lúc vô tình chạm mặt Dung Hoài, anh hận không thể xoay đầu bỏ chạy.

Dung Duyệt đứng bên cạnh, cả quá trình quan sát màn đấu tranh nội tâm đặc sắc của ba mình và Thẩm Miên.

Trong thời gian chột dạ lâu như vậy, Thẩm Miên lại phát hiện ra một vấn đề khác.

Từ sau khi Dung Duyệt khỏi ốm, hình như hắn ít đụng chạm anh hơn hẳn. Trước đây Dung Duyệt sẽ tìm cơ hội dính lấy anh, ôm anh, ôm không đủ còn muốn hôn anh nữa. Thậm chí hắn còn rất sáng tạo, muốn tích cực khai thác quan hệ thân thể giữa hai người. Nhưng bây giờ, Dung Duyệt thỉnh thoảng mới tìm đến anh, cười cười nói nói, ngay cả động tác khua tay cũng rất thận trọng.

Dung Duyệt hoàn toàn không phát hiện ra nỗi muộn phiền của Thẩm Miên, mỗi ngày hắn đều trôi qua rất thỏa mãn. Dung Duyệt lợi dụng lúc Thẩm Miên đang ngủ, chạy sang nhà anh, học nấu canh theo hướng dẫn mà mình tìm được.

Lúc hắn điều chỉnh xong nhiệt độ, chuẩn bị rời khỏi phòng bếp, vừa quay người liền đụng phải một bức tường thịt.

Dung Duyệt ngẩng đầu nhìn Thẩm Miên. “Anh đừng tự nhiên đứng sau lưng em.”

“Em đang làm gì thế?” Thẩm Miên hỏi hắn. “Lạch cạch dưới lầu, anh còn tưởng có trộm mò vào.”

“Em nấu canh.”

Thẩm Miên nghe xong, cong môi nhoẻn cười. “Sao em lại trở nên hiền huệ như vậy rồi?” Anh cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt Dung Duyệt.

Dung Duyệt đẩy anh ra rồi rời khỏi phòng bếp. “Bình thường mà.”

Thẩm Miên đứng tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi.

Dung Duyệt ngồi ở phòng khách, tiện tay cầm sách cơ học lượng tử của Thẩm Miên lên.

Thẩm Miên đi ra, thấy hắn đang cầm sách của mình, nhịn không được cà khịa. “Em hiểu không mà đọc?”

“Hiểu.” Dung Duyệt trả lời.

Thẩm Miên chớp mắt: “Nhắc mới nhớ, anh từng xem điểm thi đại học của em, với thành tích đó vậy mà em lại chọn khoa phát thanh?”

Dung Duyệt lật sách, không thèm để ý đến anh.

Thẩm Miên đi đến sau lưng hắn. “Nhưng mà cũng tốt, ít nhất chứng tỏ em cũng có thứ gì đó để quan tâm.”

Dung Duyệt bĩu môi.

“Em… sao vậy?” Lần đầu tiên Thẩm Miên thấy nét mặt Dung Duyệt thay đổi rõ ràng đến thế.

“Hừ.” Ngay cả bất mãn hắn cũng ít biểu hiện như vậy.

Thẩm Miên nhìn dáng vẻ đó của hắn không nhịn được cười. Thế nhưng một lát sau, anh lại cảm thấy Dung Duyệt thật sự quá đáng yêu, lập tức nâng mặt đối phương, cúi đầu hôn hắn. Tiếc là cuối cùng môi anh lại rơi vào quyển sách cũ kỹ của mình. Dung Duyệt chặn môi anh. Nai con của Thẩm Miên không chạy loạn*, anh muốn tìm đúng hướng, đụng chết thằng nhóc này. “Em làm gì vậy?” Bệnh lãnh cảm của hắn có cách nào chữa khỏi không nhỉ?

*Xuất phát từ câu “nai con chạy loạn” chỉ cảm giác tim đập thình thịch

“Anh bảo em đừng tùy tiện ôm ôm hôn hôn anh, vậy anh cũng không thể tùy tiện ôm ôm hôn hôn em.” Dung Duyệt nghiêm túc.

Thẩm Miên nghe vậy suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc anh định lên lớp Dung Duyệt thì chuông cửa vang lên.

Dung Duyệt kinh ngạc. “Nhà anh còn lắp chuông à?”

“Lắp từ xưa rồi, chỉ có thằng nhóc đáng ghét như em mới không biết.”

Thẩm Miên chạy ra mở cửa.

Trong nháy mắt, sét đánh ngang tai.

Đầu Thẩm Miên rền rền tiếng sấm, anh cố nén giận, trợn mắt nhìn hai người trước mặt.

“Người anh em! Tôi đến thăm cậu nè!” Diệp Kinh bừng bừng phấn chấn.

“Em chào thầy!” Dương Phụng đeo một chiếc balo.

Diệp Kình nói: “Chuyện là thế này, tôi nghỉ lễ về quê, phát hiện cả nhà đã đi du lịch hết, tôi còn quên mang cả chìa khóa nữa nên muốn ở nhờ nhà cậu hai ngày.”

Dương Phụng nhìn Thẩm Miên, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh. “Em… em nhớ thầy, cho nên…”

Hai người, một kẻ ăn to nói lớn, một kẻ lí nha lí nhí hòa vào nhau khiến Thẩm Miên cảm thấy đau đầu.

Bọn họ thấy Thẩm Miên im lặng, lập tức bước vào nhà anh.

Thẩm Miên đẩy bọn họ ra ngoài, đóng sầm cửa.

Dung Duyệt ở trong nhà khóe miệng trễ xuống, trong con ngươi cuộn trào những cảm xúc u ám hỗn độn.

Hai người ngoài cửa ra sức nhấn chuông, trong nhà ầm ĩ không dứt.

Thẩm Miên không chịu được lại mở cửa, định bụng mắng người.

Bọn họ vừa thấy cửa mở, tức khắc đồng tâm hiệp lực vọt vào trong.

Diệp Kình rên rỉ: “Cho tôi ở lại hai ngày thôi!”

Dương Phụng cũng cuống quýt hùa theo: “Em cũng ở lại hai ngày!”

Thẩm Miên không đồng ý thì bọn họ đòi sống đòi chết.

“Nếu muốn chết, tôi có thể giúp một tay.”

Giọng nói đột ngột vang lên khiến hai người lập tức im lặng. Bọn họ nhìn về phía có âm thanh chỉ thấy Dung Duyệt đang cười tươi như hoa, sau đó chỉ tay vào cổ. “Chặt đầu nhé!”

“Dung đẹp trai!” Diệp Kình không sợ chết mà nhào tới.

Dương Phụng không dám.

Xem ra tin tức của cậu ta quá bế tắc, không ngờ tên này cũng ở đây.

Vì quá sợ hãi, Dương Phụng âm thầm trốn sau lưng Thẩm Miên, níu vạt áo của anh.

Thẩm Miên không hề phát hiện, anh đang cực kỳ nhức đầu.

Nhưng động tác nhỏ của Dương Phụng đều bị Dung Duyệt thu vào trong đáy mắt, nụ cười của hắn càng thêm rực rỡ.

Chỉ có ghen tuông là mức độ cao nhất của tình yêu.

Thời gian công tác dài hạn của Lâm Trí Viễn sắp kết thúc. Sau khi thu dọn xong hành lý, báo một tiếng với đồng nghiệp, hắn định đi tạm biệt Chu Ngạn Hiến. Lâm Trí Viễn vặn chìa khóa, đi vào nhà Chu Ngạn Hiến. Hắn vừa bước vào đã trông thấy một người đang đưa lưng về phía mình, dọn dẹp rác rưởi.

Phản ứng của Lâm Trí Viễn vốn rất chậm chạp, hắn nhìn người nọ, hỏi một câu: “Ăn trộm?”

Đối phương nghe thấy tiếng động thì giật mình quay đầu lại.

Trong lúc bọn họ đang mắt to trừng mắt nhỏ, Chu Ngạn Hiến lê chân xuất hiện.

“Chú đến rồi à?” Y hờ hững tự nhiên hướng về phía Lâm Trí Viễn.

Chàng trai lạ hỏi: “Ai vậy?”

Chu Ngạn Hiến nhún vai: “Ba tôi.”

Lâm Trí Viễn cũng định hỏi người này là ai.

Chu Ngạn Hiến đã hướng về phía cậu ta chỉ ra ngoài cửa: “Cậu đi được rồi đấy.”

Người nọ bất mãn chu mỏ.

Chu Ngạn Hiến cũng không thèm liếc cậu ta một cái, tiếp tục lê chân, mở tủ lạnh tìm đồ ăn.

Cậu ta thấy Chu Ngạn Hiến như vậy, không thể làm gì khác hơn là oán giận ném bịch rác, lúc đi qua Lâm Trí Viễn thì gật đầu với hắn một cái rồi rời đi.

Lâm Trí Viễn đẩy kính mắt. Hắn cảm thấy chuyện này không nên hỏi nhưng vẫn không nhịn được: “Đó là ai vậy?”

“Đừng để ý, bạn trai cũ thôi ấy mà.” Chu Ngạn Hiến tìm được một ổ bánh mì, cầm lên cắn một miếng. Sau khi phát hiện ra mùi vị bất thường, y mới thèm nhìn vỏ bánh. “Quá hạn mất rồi.”

Tay chân Lâm Trí Viễn đều cứng ngắc. “Bạn… bạn trai?”

“Đúng vậy, chia tay trong hòa bình. Tối hôm qua cậu ấy gọi điện cho tôi, nói mình cãi nhau với bạn trai, không muốn về nhà, hỏi tôi có thể cho cậu ấy ngủ nhờ một đêm không.” Chu Ngạn Hiến tìm được một hộp sữa tươi trong tủ lạnh, lần này y đã thông minh hơn, xem hạn sử dụng trước. Quả nhiên cũng đã quá hạn. “Haizz.” Trong tủ lạnh của y chỉ có rượu là uống được thôi.

“Ba có mua ít đồ qua cho con.” Lâm Trí Viễn đặt từng túi bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành và cháo lên mặt bàn.

Chu Ngạn Hiến thấy có ăn, lập tức đóng sầm tủ lạnh, ngồi xuống ghế sô pha đánh chén.

Y ăn cứ như người bị bỏ đói mấy ngày. Lâm Trí Viễn không nhịn được vươn tay, vén mái tóc thời thượng quá mức của y ra sau, tránh cho rơi vào trong bát cháo sền sệt.

Chu Ngạn Hiến chỉ liếc mắt nhìn hắn rồi tập trung ăn điểm tâm.

“Tối qua con không ăn gì sao?”

“Ngày hôm qua tôi gần như không ăn gì cả.”

“Như vậy rất có hại cho sức khỏe.”

Chu Ngạn Hiến ghét kiểu này cực kỳ, cách bọn họ ở cạnh nhau hoàn toàn chẳng có gì khác biệt so với mấy năm trước.

“Chiều nay ba sẽ về trấn Lung Cảnh.” Lâm Trí Viễn tới thông báo cho y chuyện này.

“Đi thong thả.” Chu Ngạn Hiến tức giận.

“Ba đang suy nghĩ, năm nay con về ăn Tết được không?” Lâm Trí Viễn dè dặt đưa ra đề nghị.

Chu Ngạn Hiến bưng bát lên húp cháo, không thể nói chuyện.

Y không trả lời, Lâm Trí Viễn cảm thấy xấu hổ. Hắn ngồi tại chỗ, tay cũng không biết đặt đâu cho phải.

Ngay lúc bầu không khí đang diễn ra như vậy thì cánh cửa bị mở ra. Bạn trai cũ vừa mới rời đi ngó đầu vào. “Chu Ngạn Hiến.”

“Sao?” Chu Ngạn Hiến nói: “Tiền phòng cậu chỉ cần chuyển qua tài khoản ngân hàng của tôi là được rồi, tôi không muốn cầm tiền mặt, cảm ơn.”

“Không phải, em đột nhiên muốn hỏi một chuyện.” Cậu ta nói.

Chu Ngạn Hiến thấy cậu ta nghiêm túc như thế, đành phải tạm thời đặt bát xuống.

“Chúng ta quay lại được không?” Cậu ta hỏi.

Vấn đề này vừa được đưa ra, Lâm Trí Viễn tư tưởng cũ kỹ cảm thấy hai con mắt đặt trên lỗ mũi sắp sửa rớt xuống đất. “Không phải cháu đã có bạn trai rồi à?”

Không ngờ Lâm Trí Viễn lại mở miệng nói chuyện vào lúc này, Chu Ngạn Hiến ngạc nhiên ném cho hắn một ánh mắt.

Thanh niên thở dài. “Ba, ba tiến bộ thật đó.” Cậu ta khen Lâm Trí Viễn trước. “Tối qua ngắm Chu Ngạn Hiến một lần nữa, con thấy mình vẫn muốn gương mặt này làm bạn trai.”

Lâm Trí Viễn cảm giác thanh niên bây giờ làm mình choáng váng.

Chu Ngạn Hiến cắn bánh quẩy, gật đầu. “Để tôi suy nghĩ, cậu đi trước đi.”

“Lần nào anh nói vậy cũng chẳng liên lạc lại với em.” Cậu ta không bị y gạt nữa đâu.

Chu Ngạn Hiến muốn đi lấy sữa đậu nành, trước lúc đó, y dùng bàn tay còn lại chỉ ra cửa. “Cút.”

Cậu ta không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng cuốn xéo.

Lâm Trí Viễn há hốc miệng.

Chu Ngạn Hiến thu toàn bộ nét mặt của hắn vào đáy mắt. “Đừng để tâm.”

Lâm Trí Viễn: “…”

Chu Ngạn Hiến nói tiếp chủ đề ban nãy. “Tết năm nay sao?”

Lâm Trí Viễn gật đầu.

“Không được rồi!”

Lâm Trí Viễn sửng sốt.

“Trái tim của tôi không lớn như chú.” Dứt lời, Chu Ngạn Hiến lại lê chân vào phòng bếp tìm gì đó.

Lâm Trí Viễn đi theo sau y, phát hiện Chu Ngạn Hiến thêm đường vào sữa đậu nành. “Chuyện này không có gì không thể nói rõ. Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Dù thế nào ba cũng đã đồng ý với anh Chu phải chăm sóc con.” Quan trọng nhất là Lâm Trí Viễn tự mình biết mình. Vào độ tuổi trẻ trung nhất, tươi đẹp nhất của cuộc đời, ngay cả một cô gái tâm đầu ý hợp với mình hắn cũng không tìm được, huống chi là hiện tại. Năm nay Lâm Trí Viễn đã bốn mấy tuổi, tóc cũng có mấy sợi bạc, có nếp nhăn, không có sức hấp dẫn. Sự ưu tú của Chu Ngạn Hiến, hắn là người biết rõ hơn bất cứ ai, bây giờ Chu Ngạn Hiến làm sao còn có thể thích hắn.

Chẳng qua chỉ là chuyện quá khứ, không bỏ được mặt mũi mà thôi.

Chu Ngạn Hiến mặc kệ hắn.

“Này.”

“Chờ chú kết hôn, tôi nhất định sẽ trở về.” Chu Ngạn Hiến bị hắn gọi đến mất kiên nhẫn.

“Đến tuổi này rồi ba còn kết hôn cái gì?” Lâm Trí Viễn cũng tức cười.

Chu Ngạn Hiến lườm hắn một cái. “Tôi không tốt tính như chú, muốn tôi tiếp tục sống cùng chú, tôi không làm được.”

“Chuyện trước kia… Quá khứ chỉ là quá khứ.”

“Hừ, đúng là người tốt.” Chu Ngạn Hiến muốn đi ra.

Lâm Trí Viễn nghĩ hôm nay mình sẽ phải đi, không còn cơ hội để nói rõ với Chu Ngạn Hiến, cho nên hắn ngăn y lại. “Không có gì không thể nói, thật sự, trước đây là trước đây, bây giờ con đã chướng mắt ba, nên ba thấy không sao cả.”

Chu Ngạn Hiến cảm thấy nực cười, y tu một hơi hết sữa đậu nành. “Sao chú biết bây giờ tôi đã chướng mắt chú?”

Lâm Trí Viễn mỉm cười, dáng vẻ của hắn lúc nào cũng dịu dịu dàng dàng. “Ba cũng còn chán ghét chính mình.”

Chu Ngạn Hiến vứt cốc lên bàn, vòng hai tay qua lưng Lâm Trí Viễn. Y ghé vào vai hắn, trong giọng nói mang theo ý cười khiến người ta sởn tóc gáy. “Này, chú biết cái gì gọi là ái lão không?”

Lâm Trí Viễn không biết, thế nhưng hắn bị đôi bàn tay như rắn nước này dọa sợ.

Chu Ngạn Hiến luồn tay vào trong áo khoác của Lâm Trí Viễn, vén áo sơ mi của hắn lên, sau đó vuốt ve làn da không hề mịn màng của hắn. “Bao lâu rồi chú không quan hệ? Có cần tôi…” Trong lúc nói chuyện, Chu Ngạn Hiến sờ xuống xương cụt của Lâm Trí Viễn, đầu lưỡi liếm lên vành tai hắn.

Lâm Trí Viễn lập tức đẩy y ra, Chu Ngạn Hiến đụng phải bàn đá hoa ở phía sau, chính hắn cũng khiếp sợ ngã xuống sàn nhà.

Chu Ngạn Hiến bực bội vuốt tóc, lúc y định bảo Lâm Trí Viễn mau cút thì phát hiện ra một việc.

Vì Lâm Trí Viễn họp xong mới tới đây, cho nên hắn phải mặc tây trang. Quần tây cũng không hề rộng, lập tức nhìn thấy hình dạng nơi đó không được tự nhiên.

Lâm Trí Viễn sợ hãi, lùi về sau hai bước, sau đó đứng lên bỏ chạy.

Chu Ngạn Hiến đứng tại chỗ, chớp mắt.

Nhắc mới nhớ, y chưa từng nghĩ đến một việc.

Theo lý mà nói, dung mạo của Lâm Trí Viễn cũng xem như nhã nhặn tuấn tú, tính cách cũng tốt, năng lực làm việc trung bình, nhưng cũng không kém.

Vì sao hắn mãi không tìm được đối tượng kết hôn?

Y không hiểu tâm lý người khác cho lắm, vì thế gọi điện cho tên bạn thân duy nhất.

“Dung Duyệt à, theo em có ai là gay nhưng lại không biết mình gay không?”

Giọng nói của Dung Duyệt luôn lãnh đạm. “Có.”

“Vậy em cảm thấy… Lâm Trí Viễn có phải…” Nói được nửa câu, Chu Ngạn Hiến do dự, y cảm thấy như vậy chỉ khiến mình trông có vẻ cực kỳ ngu xuẩn.

“Phải.” Dung Duyệt không chút do dự.

Chu Ngạn Hiến: “Em đang đùa anh đấy à?”

“Tôi không nói đùa, tôi vừa nhìn đã biết.”

Đôi mắt phượng của Chu Ngạn Hiến trợn tròn. “Đm, em thành chuyên gia về phương diện này từ khi nào vậy?”

“Trước đây tôi từng thấy chú ấy hẹn hò với đối tượng ở trên đường, tôi nhìn biểu hiện của chú ấy đã cảm thấy tám chín phần mười. Không biết trước đây thế nào, nhưng hiện tại chú ấy không có hứng thú với phụ nữ.”

Chu Ngạn Hiến: “…” Chỉ là không có hứng thú với phụ nữ, chưa chắc đã cảm thấy hứng thú với đàn ông.

“Anh không biết à?” Dung Duyệt hỏi.

“Sao anh phải biết?”

“Anh không biết sao lại tỏ tình với chú ấy?”

Chu Ngạn Hiến tức giận: “Em cũng biết Thẩm Miên là gay rồi mới tỏ tình với anh ta chắc.”

“Là Thẩm Miên tỏ tình với tôi.” Dung Duyệt hùng hồn.

Chu Ngạn Hiến chớp mắt: “Bỏ đi, coi như…”

“Thậm chí tôi dám nói, nếu anh sờ chú ấy, khả năng 50% chú ấy sẽ không cự tuyệt.”

Chu Ngạn Hiến: “… Cách nói chuyện của em quá đáng thật đấy, chúng ta ra ngoài gặp nhau được không?”

“Tôi đang ở trấn Lung Cảnh, không ở Lung Thành.”

Chu Ngạn Hiến suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy thôi thì quên đi.

“Ừm.” Dung Duyệt biểu thị đã hiểu.

Chu Ngạn Hiến muốn tìm được chút thoải mái từ Dung Duyệt. “Thực ra nhiều năm qua anh cũng không biết mình rốt cuộc muốn cái gì. Thế nhưng cứ theo đuổi Lâm Trí Viễn sẽ khiến anh cảm thấy mình vẫn là thằng nhóc ngu xuẩn năm nào, khiến người ta khó chịu, anh không phải là kẻ thảm hại như vậy.”

“Ngược lại thì sao?”

“Cái gì?”

“Khiến chú ấy theo đuổi anh, nhận ra mình thích anh, khiến chú ấy cảm nhận được sức hấp dẫn của anh, nảy sinh cảm xúc khao khát anh. Anh cũng đâu có làm gì, đúng sai đều tại chú ấy.”

Chu Ngạn Hiến nghe Dung Duyệt nói vậy, đột nhiên có xúc động muốn trả thù Lâm Trí Viễn. “Làm sai cũng đáng đời.”

“Làm sai cũng đáng đời.”

Sai lầm của bọn họ chính xác là thứ mà chúng ta mong muốn.

Dung Duyệt cất điện thoại di động, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thẩm Miên đang định ra khỏi nhà, Diệp Kình và Dương Phụng liên tục bám theo phía sau. Hắn hừ một tiếng, kéo cổ áo của mình, để lộ xương quai xanh duyên dáng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK