• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ăn no, Dung Duyệt lại nằm liệt trên ghế sô pha. Hai chân hắn dang rộng, cổ áo rộng mở toàn là dấu hôn đậm đậm nhạt nhạt. Ban đầu Thẩm Miên chỉ dành ra chút tâm tư để liếc hắn một cái, nhưng dáng vẻ thất thần của Dung Duyệt thật sự rất giống một con búp bê gỗ. Anh không nhịn được ngồi giạng chân lên eo Dung Duyệt rồi cúi đầu hôn hắn. 

Dung Duyệt bị anh quấy rầy, hắn hoàn hồn. “Anh không mệt à?”

“Không những mệt mà còn đau.” Thẩm Miên nâng mặt hắn, vừa nghĩ tới tối qua Dung Duyệt đối xử với mình như thế nào, anh đã vô cùng tức giận. “Xem ra anh cần thay đổi cách nhìn của mình về em.” 

“Thay đổi như nào?” Dung Duyệt không biết nên khóc hay cười. 

“Ban đầu anh cứ nghĩ em bị lãnh cảm, kết quả lại là kẻ cuồng dâm.” 

Tiểu ác ma cười tủm tỉm hỏi anh: “Anh không sướng hả?”

Thẩm Miên nhào lên người Dung Duyệt, anh ôm hắn chứ không dùng ngôn từ để đưa ra câu trả lời, nhưng Dung Duyệt vẫn biết được đáp án trong lòng anh. 

Vì lý do rời nhà của cả hai đều nhất thời, nên buổi trưa, bọn họ lần lượt thay quần áo, chuẩn bị ai về nhà nấy. Thẩm Miên nhìn Dung Duyệt đứng cạnh cửa đổi giày, kéo tóc đuôi gà của hắn. “Sau này trở lại Lung Thành em vẫn ở với anh đúng không?”

Dung Duyệt ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt không buồn không vui. 

Thẩm Miên cứ thế nắm tóc hắn, nếu Dung Duyệt không trả lời, anh sẽ không thả hắn ra. 

“Vâng.” Dung Duyệt chỉ có thể đáp lời. 

Thẩm Miên mỉm cười. “Anh chờ em.”

Trên đường về, Dung Duyệt nhìn cảnh vật vun vút lướt qua. Khi đi ngang qua một cái cây khô héo, hắn thấy có hai con chim non dựa vào nhau, cất tiếng hót cho tương lai không chắc đến. Đây là một khung cảnh rất bình thường, nhưng chưa chắc đã có ai để ý tới, cũng như, trên đời này không có mấy người nhận ra được sự nảy sinh và tiêu vong của tình cảm. 

Xe đến bến, chân Dung Duyệt giẫm xuống mặt đất. 

Hạnh phúc là bờ vực trải đầy hoa tươi, bạn ôm trái tim tràn ngập vui sướng đi về phía người ấy, nhưng lúc đến nơi lại phải đối mặt với sự uy hiếp tính mạng. 

Bất an chính là bệnh nan y của hắn. 

Đầu tháng 3, Dung Duyệt nhắn tin cho Thẩm Miên, nói với anh hôm nay mình sẽ lên Lung Thành. Thẩm Miên nhanh chóng gửi tin nhắn cho hắn, anh nói mình sẽ đến đón Dung Duyệt. 

Thẩm Miên đã nói vậy, Dung Duyệt sẽ chờ anh đến đón. Hắn kéo vali, đứng ở góc bến xe, đội mũ. Dung Duyệt chọn vị trí khá tốt, vừa không có quá nhiều người để ý tới hắn, hắn còn có thể quan sát được toàn bộ người qua lại. Dung Duyệt nhìn kẻ đến kẻ đi, thỉnh thoảng ngơ ngẩn, sau đó liền thấy một bóng người xông vào tầm mắt hắn. 

Thẩm Miên cầm điện thoại di động, chạy vào khu vực này.

Dung Duyệt thấy điện thoại trong tay vang lên, người gọi đến là Thẩm Miên, hắn cố ý không nghe. 

Thẩm Miên chạy tới chạy lui như con ruồi không đầu, hết nhìn đông lại nhìn tây. 

Dung Duyệt cứ thế thưởng thức sự bối rối của anh, đột nhiên, Thẩm Miên xoay người, nhìn thẳng về góc hắn đang đứng. Dung Duyệt bỏ mũ xuống, vẫy tay với anh. 

Thẩm Miên vội bước tới. 

“Em cố ý không nghe điện thoại của anh!” Giọng nói của Thẩm Miên vẫn lạnh lùng như thế. 

Dung Duyệt tính cười trừ để đối phó với anh. 

Thẩm Miên bất đắc dĩ nhéo má hắn một cái. “Đi thôi.”

Bọn họ, một người ngồi ghế lái, một người ngồi ghế phụ, Thẩm Miên thắt dây an toàn cho hắn theo thói quen. “Em liên hệ với giáo sư Tiết và giám đốc đài truyền hình thế nào rồi?”

“Còn có thể thế nào, tuần sau em đi làm chính thức rồi.” Dung Duyệt hờ hững. 

Thẩm Miên điềm tĩnh lái xe. “Đến giờ anh vẫn không biết sao em lại đột nhiên hứng thú với ngành phát thanh. Nếu em muốn, vẫn còn nhiều công việc tốt hơn cho em lựa chọn!”

Dung Duyệt nằm trên ghế, quay đầu nhìn anh. Những lúc bình thường, Dung Duyệt đều không có quá nhiều tình cảm dao động, chỉ khi đối mặt với Thẩm Miên, hắn mới ngũ vị tạp trần. “Vì anh nói.” 

“Cái gì?” Phía trước có đèn đỏ, Thẩm Miên giẫm phanh, ung dung tự tại chờ thời gian trôi qua. 

Dung Duyệt lại quay đầu về phía cửa sổ, buồn bực không vui. “Trước đây anh nói giọng của em rất êm tai, hỏi em có muốn cân nhắc làm MC hay không.”

Thẩm Miên vừa nghe xong, chân run lên khiến cả chiếc xe cũng rung theo. Anh kinh ngạc ngẩn người nhìn Dung Duyệt, đáng tiếc chỉ có thể trông thấy ót của hắn. Dung Duyệt về nhà cắt tóc ngắn, kỹ thuật của thợ cắt tóc tệ muốn chết, trên đầu hắn có vài cọng tóc dựng đứng, không chịu vào nếp. 

Cho đến khi tiếng còi phía sau vang lên thúc giục, Thẩm Miên mới rời sự chú ý khỏi Dung Duyệt. 

“Anh không nhớ hả?” Giọng Dung Duyệt lãnh đạm đến mức khiến người ta như rơi vào hầm băng. 

Thẩm Miên run run, ngay cả lái thẳng cũng không cách nào điều khiển vững vàng. 

Lúc Thẩm Miên kéo vali của Dung Duyệt vào trong căn hộ, Dung Duyệt ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, Thẩm Miên chỉ nhìn bóng lưng của đối phương cũng có thể cảm nhận được tâm trạng tức giận của hắn. 

“Anh nhớ mà.” Thẩm Miên đành phải mở miệng, chỉ là lúc anh nói câu này hiển nhiên không đủ sức thuyết phục. 

Dung Duyệt quay đầu nhìn anh, nhếch mép một cách cứng nhắc. 

Thẩm Miên không dám lên tiếng, kéo vali của hắn dọn vào tủ quần áo. 

Ngày đầu tiên chung sống sau khi hẹn hò, hai người chiến tranh lạnh. 

Trước đây Thẩm Miên thấy hổ thẹn trong lòng, chẳng bao giờ dám đào sâu hơn về quãng thời gian niên thiếu. Giờ đây, anh lẳng lặng suy ngẫm, muốn lục lại những kỉ niệm của mình với Dung Duyệt. Vừa rơi vào quá khứ, anh lập tức nhớ ra mình từng giúp Dung Duyệt giải tỏa ham muốn, dẫn Dung Duyệt đi xem pháo hoa, nụ hôn đầu của anh cũng tặng cho Dung Duyệt. Tất cả là định mệnh, hay chỉ là kết cục thuận lý thành chương. 

Ban đầu, Thẩm Miên nhớ lại là để kiểm điểm chính mình, nhưng anh lục lọi ký ức một lần, cuối cùng cảm thấy Dung Duyệt như vậy thật ngon, như thế cũng thật ngon.

Đã có tà tâm thì ngại gì không tới, Thẩm Miên nhân lúc Dung Duyệt đang tắm, lẻn vào nhà vệ sinh. 

Dung Duyệt bị anh dọa giật mình, hoảng hốt nhìn anh dưới vòi hoa sen. Khi hắn hoảng sợ, đôi mắt sẽ mở to, con ngươi đen láy tụ tập ánh sáng. “Anh làm gì vậy?”

Thẩm Miên tiến lên ôm hắn, trong tay cầm món đồ chơi mềm oặt của đối phương. “Em tự giải quyết được không?” Thẩm Miên hôn lỗ tai Dung Duyệt. 

Dung Duyệt nhìn anh, suy nghĩ tên này nói vớ vẩn cái gì không biết. 

“Cần anh dạy cho em chứ?” Thẩm Miên cười hỏi. 

Một đoạn ký ức hiện lên trong đầu Dung Duyệt, hắn lên án: “Anh trai nhà hàng xóm quấy rối tình dục.” 

“Anh đâu có, khi đó anh quang minh chính đại, ai lại có hứng thú với một thằng nhóc mới gặp chưa được mấy lần, còn rất xấu tính, nhìn qua chẳng đáng yêu gì cả.” Thẩm Miên vừa nói vừa vuốt ve hắn. 

Dung Duyệt dựa lên người anh thở dốc. “Dù sao em cũng đâu dễ thương.”

“Cách nhìn của em về bản thân vẫn sai lầm như vậy nhỉ.” Thẩm Miên ôm hắn vào lòng, tiếp tục dâm loạn hắn. 

Dung Duyệt không giãy giụa, mặc anh muốn làm gì thì làm. 

Khi Dung Duyệt ngã xuống sàn nhà tắm, Thẩm Miên hôn hắn đến say mê.

Nếu người trong lòng là quái vật, vậy cả thế giới toàn là quái vật này sẽ tươi đẹp đến mức nào. 

“Thay quần áo xong rồi ra ăn cơm.” Thẩm Miên thơm hắn một cái. 

Dung Duyệt lau nước trên mặt, lườm tên sắc lang đói khát. 

Lúc ăn cơm tối, Thẩm Miên báo cáo công việc của mình cho Dung Duyệt. “Giờ anh đang làm việc tại học viện nghiên cứu vật lý lý thuyết của Lung Thành, tiện thể thi thoảng sang học viện hóa học bên cạnh giúp một tay.”

“Phạm vi nghiệp vụ của anh rộng thật đó.” Giọng điệu của Dung Duyệt không biết là đang châm chọc hay đang khích lệ. 

“Em thì sao?” Thẩm Miên nói tình hình gần đây của anh không chỉ là báo cáo với Dung Duyệt, mà còn để Dung Duyệt cũng có thể chủ động nói tin tức cá nhân của hắn với mình. Vừa nghĩ tới việc mình có thể hoàn toàn không biết gì về đối phương, anh đã khó chịu đến mất ăn mất ngủ. 

“Thứ hai tuần sau em sẽ đến đài truyền hình.” Dung Duyệt nghi ngờ nhìn anh. “Em biết trí nhớ của anh rất kém, nhưng đừng quên nhanh đến mức đó chứ!”

Thẩm Miên tức giận giơ tay vỗ đầu hắn một cái. “Còn gì nữa không?”

Dung Duyệt giả ngu. 

Lần này đến lượt Thẩm Miên nổi cơn thịnh nộ. 

Vì đã xác định quan hệ, Dung Duyệt có thể ngủ cùng Thẩm Miên, Thẩm Miên dọn chăn của hắn vào phòng mình. 

Ngày mai Thẩm Miên phải dậy sớm nên anh phải đi ngủ sớm. Dung Duyệt không quan trọng lắm, cùng anh lên giường đi ngủ. Lúc Thẩm Miên nhắm mắt lại, không nhịn được nói một câu: “Em hứa với anh đi, sau này nếu anh có điều gì khiến em thất vọng, có điều gì khiến em không vui, em đừng lập tức chia tay với anh, hãy cho anh một chút thời gian, cũng cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ sửa đổi.”

Dung Duyệt vén tóc Thẩm Miên, hôn trán anh một cái. “Anh lo lắng quá rồi, ngủ đi.” 

Lo được lo mất, đây chính là ái tình. 

Nhất là trong phòng nghiên cứu của Thẩm Miên còn có một nữ đồng nghiệp đã nghiên cứu truyện cẩu huyết một triệu năm, vì đam mê văn học, ngày nào trên miệng cũng treo một câu trong bài hát của Trần Dịch Tấn. “Thứ vĩnh viễn không chiếm được luôn khiến trái tim xáo động. Kẻ được yêu thì lại quá hững hờ.” 

Thẩm Miên cũng xáo động, anh lạnh lùng hỏi nữ đồng nghiệp: “Số liệu thế nào?”

Nữ đồng nghiệp bị anh dọa sợ: “Cậu đúng là kẻ máu lạnh vô tình!”

Thẩm Miên chỉ cảm thấy đầu óc cô có vấn đề. 

Nữ đồng nghiệp thỉnh thoảng còn hút thuốc, tâm sự nặng nề ngồi trên ghế. “Thầy Thẩm, cậu kết hôn chưa?”

Thẩm Miên trả lời như sau: “Có xe, có nhà, nhưng chưa kết hôn.” 

Nữ đồng nghiệp gạt tàn thuốc lá, phiền muộn nói: “Cậu thấy tôi thế nào? Mẹ tôi nói nếu tôi không tìm được người yêu thì đừng về nhà nữa.”

“Tiểu đồng chí Lý Hạnh, tôi có người yêu rồi, không như cô.” Thẩm Miên đả kích cô.

Lý Hạnh nghĩ, vậy thì thôi, cô tiếp tục hút thuốc. 

“Tôi mạo muội nhìn ảnh người yêu của cậu được chứ?” Tính hóng hớt của Lý Hạnh bắt đầu trỗi dậy. “Người đẳng cấp như cậu, phải là người thế nào mới tán được nhỉ?”

Thẩm Miên lạnh như băng: “Không được.” 

Đồng chí Lý Hạnh châm điếu thuốc tiếp theo. 

Thứ hai, Dung Duyệt chỉ đến đài truyền hình báo danh, sau khi điền xong tư liệu, giám đốc liền thả hắn đi. Dung Duyệt thấy vẫn còn thừa thời gian, hắn gửi tin nhắn cho Tịch Mộ, hỏi hôm nay có thể gặp nhau được không. 

Tịch Mộ nói: “Hôm nay tôi được nghỉ, nhưng vẫn có thể gặp cậu, tôi cho cậu địa chỉ, cậu qua đây đi!”

Lúc Dung Duyệt theo chỉ dẫn chạy tới nơi, phát hiện Tịch Mộ lại nghe người trong dàn nhạc diễn tấu. Y nghe mà nước mắt thi nhau rơi xuống. Thành thật mà nói, Dung Duyệt luôn cảm thấy bác sĩ tâm lý này đầu óc có bệnh. 

Tịch Mộ trông thấy Dung Duyệt, đứng dậy cùng hắn rời đi. 

“Lâu lắm rồi không có gặp cậu, bệnh của cậu đỡ hơn chưa?” Tịch Mộ vừa lau nước mắt, vừa hỏi hắn. 

Dung Duyệt nhìn lướt qua lòng bàn tay của mình, chậm rãi nói: “Xem ra không đỡ.”

Tịch Mộ đáp: “Chúng ta tâm sự đi.”

Dung Duyệt nói với y tình hình gần đây của mình trước, Tịch Mộ yên lặng lắng nghe.

“Điều đáng sợ nhất của con người là quen thuộc và tin tưởng. Thẩm Miên tin tưởng tôi, quen thuộc tôi.” 

“Nhưng cậu vẫn bất an.”

“Ừ, tôi vẫn bất an.”

Tịch Mộ không ngờ Dung Duyệt lại cảnh giác với xung quanh đến tình trạng nghiệm trọng như vậy. “Gần đây cậu gặp phải người nào đó đúng không?” Y suy đoán. 

Dung Duyệt ngẩng đầu nhìn Tịch Mộ, mím môi gật đầu. 

“Hồi ức ấy mà, thỉnh thoảng sẽ bị đánh thức vào những tình huống tương tự. Nếu mình đã nhớ đến vậy đối phương rất có khả năng cũng nhớ đến.” Tịch Mộ lẩm bẩm rồi hỏi Dung Duyệt: “Cậu nhìn thấy ai? Đánh thức ký ức nào của cậu? Người đó mang đến cho cậu loại kí ức như thế nào?”

Dung Duyệt xoa mặt. “Không phải kí ức gì tốt đẹp.”

Tịch Mộ chăm chú nghe. 

Dung Duyệt cho y biết. “Tôi gặp Hà Vân.”

Một cái tên tầm thường, nếu là người khác chưa chắc đã phản ứng kịp, nhưng Tịch Mộ lập tức liên hệ đến một người có liên quan tới Dung Duyệt. “Cô ta?”

Dung Duyệt tiếp tục nhào thịt trên má mình: “Đợt Tết cô ta cũng xuất hiện ở Lung Thành.”

Tịch Mộ cảm thấy đó quả là một ả đàn bà đáng ghét. 

“Sau đó tôi nhìn cô ta, cô ta cũng nhìn tôi, tôi cũng nhớ lại rất nhiều hồi ức đáng ghét.” Hơn nữa những hồi ức này đều gắn liền với những cảm xúc tồi tệ. 

Tình cảm không đáng tin, người yêu không đáng tin, thế giới cũng không đáng tin.

Tịch Mộ lo lắng nhìn hắn: “Cô ta nói gì với cậu à?”

Dung Duyệt lắc đầu, thực ra hắn gặp lại Hà Vân cũng không kịch tích như Tịch Mộ nghĩ. “Cô ta coi như chưa từng xảy chuyện gì. Hình như đã lập gia đình, còn có một đứa con riêng mười mấy tuổi. Cô ta cùng chồng đến từ đường cúng người nhà. Nghe nói là vợ trước của người đàn ông đó.” 

Ngoại trừ lần chạm mặt đầu tiên, tiếp sau đó bọn họ cũng không còn chạm mắt thêm một lần nào nữa. 

Ả đã từng yêu Dung Hoài đến chết đi sống lại, hận Dung Duyệt đến tận xương tủy. 

Trong nháy mắt, toàn bộ tình cảm mãnh liệt đó đã tan thành mây khói.

Chỉ có mẹ của hắn vẫn luôn mỉm cười xinh đẹp. 

Quá dễ thay đổi, quá dễ quên. Còn những người khắc cốt ghi tâm hết thảy như họ lại chẳng khác gì những kẻ ngốc. 

Thậm chí hắn từng nghĩ, nếu có một ngày tình cảm của hắn và Thẩm Miên phai nhạt, hai người lại tình cờ gặp nhau trên đường có phải cũng như vậy hay không. Chạm mắt một cái, ngay sau đó hờ hững rời đi. 

Thần trong mộng nói không sai, hắn là kẻ không tin vào hạnh phúc, hắn chính là con chim không có chốn dừng chân. Hắn nghi ngờ tất cả, phủ nhận tất cả, trôi dạt ra khỏi thế giới này, rồi trốn chạy giữa một đám thỏ cũng mục nát như hắn. 

Đây chính là bản tính của hắn. 

Dung Duyệt bước vào một căn phòng trên đỉnh mây, trái tim nở rộ. 

Hắn là một con thỏ, cầm cây búa sặc sỡ sắc màu, đập bể tất cả trái tim, sau đó đẩy đến lò hỏa táng. 

Tinh linh hỏi hắn: “Bạn đập bể trái tim của ai thế?”

Dung Duyệt trả lời: “Tất cả là trái tim của tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK