• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Khi đi tới cửa cầu thang, Lục Tịnh An đột nhiên ngừng một lát, kéo Phỉ Minh Sâm lại.
“Hửm?” Phỉ Minh Sâm xoay qua nhìn cô, mắt lộ vẻ khó hiểu.
Cô gái cắn cắn môi, tay kia nắm chặt vạt áo, ngước mắt nhìn cậu, thấp giọng hỏi: “Em..

Mặt của em còn đỏ không?”
Chuyện mới rồi bọn họ làm trong phòng ngủ khiến cho cô hơi chột dạ.

Dáng vẻ này của cô nếu để cho mẹ thấy thì có khi nào mẹ sẽ đoán ra hay không?
Mà Phỉ Minh Sâm nghe vậy thì nhịn không được khẽ cười ra tiếng.
Lục Tịnh An bất mãn trừng mắt liếc anh, thấy anh còn đang cười thì đưa tay đập anh một cái, lực rất nhẹ, chỉ nhừ mèo con cào khẽ mà thôi.
Thấy cô làm ra động tác nữ tính như thế, trái tim Phỉ Minh Sâm khẽ rung rinh, anh nín cười, đưa tay nắm lấy khuôn mặt nhẵn mịn của cô, nghiêm túc nói: “Vậy anh phải nhìn kĩ một chút.”
Nhìn anh bỗng nhiên đưa khuôn mặt khôi ngô kia lại gần, Lục Tịnh An cảm giác trên mặt mình ngày càng nóng lên, rốt cuộc ý thức được cô vừa mới hỏi một vấn đề thật ngu ngốc.
“Không cần.” Cô vỗ rớt tay anh, bước nhanh xuống lầu.
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, Phỉ Minh Sâm khẽ cười, ung dung thong thả theo sau cô đi xuống lầu.
Lục Tuyết Cầm đã chuẩn bị cơm nước xong, Phương Dự cũng đã đến từ lúc nào, đang cùng bà bày chén đũa.
Lục Tịnh An bĩu môi, thật chẳng muốn để ý đến cái người đàn ông đang dòm ngó mẹ cô.

Phỉ Minh Sâm kéo cô, lên tiếng chào trước: “Chú Phương.”
“Minh Sâm, An An, các con về rồi à.”
Phương Dự mỉm cười, nhìn qua rất tao nhã, đứng chung một chỗ với người phụ nữ hiền lành an tĩnh nhã nhặn lại xinh đẹp dịu dàng, cứ như một đôi người ngọc.
Lục Tịnh An mím môi, vốn không muốn đáp lại ông nhưng lại bị Phỉ Minh Sâm nhéo nhéo tay.

Cô đang quay đầu qua một bên, bất đắc dĩ chào một tiếng.
Phương Dự có chút được quan tâm mà e sợ, liên tục đáp lời tốt tốt tốt.

Dáng vẻ vụng về kia thực sự nhìn không ra phong độ và kiểu cách của người giáo sư.
Ánh mắt Lục Tịnh An hơi ánh lên, trái lại không bày ra sắc mặt nữa.
“Tiểu Sâm, con cũng ở lại cùng ăn nhé?” Lục Tuyết Cầm bưng mâm nhỏ đi ra, nhiệt tình nói với Phỉ Minh Sâm.
Phỉ Minh Sâm có hơi chần chừ.

Vừa rồi lúc anh ra khỏi cửa thấy mẹ anh đang bận rộn trong bếp.

Đây là lần đầu tiên anh rời nhà lâu như vậy, đại khái là người nhà cũng rất nhớ anh.
Có điều anh mở miệng ra nhưng lại chẳng thể nào nói ra lời cự tuyệt.
Bởi vì anh thấy cô gái cạnh bên đang nắm chặt tay anh, còn đang ngước mắt nhìn, đáy mắt tràn đầy chờ mong và không muốn xa rời.
Cả trái tim đều tan chảy.
Cuối cùng anh cười cười, đề nghị cả hai gia đình cùng nhau liên hoan.
Người lớn hai bên đều không hề có ý kiến gì.

Dù sao nhiều người càng vui, hai đứa nhỏ lại yêu nhau, ở chung nhiều một chút, bồi dưỡng tình cảm cũng là chuyện tốt.
Thế là sau một hồi thương lượng, bọn họ dời bàn ghế ra sân.

Ba Phỉ biết hôm nay con trai về nhà nên hôm qua cũng chạy về.

Nếu là liên hoa, lại còn là ngày đẹp như vậy, ông phải lấy rượu nhỏ cất kỹ ra.
Lấy rượu trợ hứng, bầu không khí càng thêm nóng lên.
Lục Tịnh An ngồi bên cạnh Phỉ Minh Sâm, yên lặng ăn cơm, ánh mắt hơi tỏa sáng.

Mặc dù không nói gì nhưng có thể nhìn ra được tâm trạng vui vẻ của cô.
Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình cũng có thể có được hạnh phúc bình thường như vậy.

Sau khi ăn xong, người lớn hai bên ngồi lại một chỗ uống trà trò chuyện, em trai em gái đi làm bài tập, Phỉ Minh Sâm dọn dẹp chén đũa, tự giác vào phòng bếp rửa chén.
Liên hoan hai gia đình nên chén bát hơi nhiều.

Anh xả nước nóng, đeo bao tay và tạp dề, rửa từng cái từng cái.
Trong lúc rửa chén, đầu óc thả lỏng, chăm chú vào chén đũa, nhìn dầu mỡ trên đó bị xà phòng xóa đi, một lần nữa trở lại sạch sẽ như mối, thật là một việc mang lại cảm giác thành tựu.
Rửa rửa, anh bỗng nhiên dừng lại.
Lục Tịnh An đã đi tới phía sau anh tự lúc nào, vươn hai tay ra ôm lấy hông anh, dán khuôn mặt lên phía sau lưng anh.
“Hửm” Âm cuối của anh khẽ cao lên.
“Phỉ Minh Sâm…”
Rõ ràng là gọi ra cả tên cả họ, nhưng phát ra từ trong miệng cô lại mang theo phải phần da diết triền miên, khiến cho trái tim Phỉ Minh Sâm cũng run rẩy theo.
Anh giả vờ bình tĩnh tiếp tục rửa chén, “Sao thế?”
“Em nhớ anh.”
Giọng của cô gái khe khẽ, vừa nhẹ vừa mềm, nhưng một chiếc lông vũ nhẹ nhàng phớt qua lòng anh.
Anh nhìn thoáng qua bồn rửa chén, hít một hơi thật sâu, cởi bao tay ra một cách ưu nhã, sau đó kéo tay cô, quay người lại đối mặt với cô.
Mặt Lục Tịnh An hơi hơi ửng hồng.

Cô rất hiếm khi nói mấy lời sến súa như vậy.

Nhưng vừa rồi khi đứng ở cửa phòng bếp nhìn bóng lưng anh rửa chén, đột nhiên liền có cảm giác cực kỳ muốn nói cho anh nghe tình cảm trong đáy lòng mình.
Thế nhưng nói ra chưa đầy một phút đồng hồ thì cô đã thấy hối hận, xoay người muốn trốn.
Chỉ là làm sao Phỉ Minh Sâm lại buông tha cho cô, hai tay vòng lấy cô, ôm trọn cô vào trong lòng.
“Em rảnh rỗi lắm đúng không?” Anh thấp giọng hỏi ở bên tai cô.
Nghe vậy Lục Tịnh An ngẩn ra, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.

Cô bóc trần tâm tư, phô ra trước mặt anh phần mềm yếu nhất, thế mà anh lại nói cô rảnh rỗi?
Cô c ắn môi dưới, nhìn anh chằm chằm chuẩn bị nổi đóa.
Phỉ Minh Sâm lại nâng mặt cô lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, nghiêm trang nói: “Cả ngày cứ dụ dỗ anh như vậy, em không biết là anh muốn em nhiều đến thế nào à?”
“Em đâu có…” Lời của cô bị chặn ở trong miệng.
Phỉ Minh Sâm không màng tới bất kì lúc nào cũng có thể có người tới, cứ thế hôn cô.
Nụ hôn của anh nồng nhiệt lại bá đạo, khiến cho Lục Tịnh An trợn to hai mắt, sau đó lại rất nhanh trầm mê trong đó, bị anh hôn đến đầu óc mù mờ choáng váng, giống như có thể ngạt thở bất cứ lúc nào.
Vừa hôn xong, Phỉ Minh Sâm kề vào trán cô, dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi cô, cười giống hệt như Tiểu Đại.
“Tịnh An.” Anh gọi tên cô.
“Gì vậy?”

Lục Tịnh An liếc liếc anh.
“Làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà làm sao?”
Anh kéo cô vào trong lòng, tựa vào đầu vai cô, dịu dàng nói: “Hiện tại anh đang rất vui, vui đến mức trái tim muốn nổ tung.

Em nói xem phải làm sao đây?”
Lục Tịnh An rúc ở trong lòng anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, cái cảm giác khó chịu vừa rồi đã biến mất hoàn toàn.

Cô hơi ngoẹo đầu một chút, mang theo ý cười nói: “Vậy thì có liên quan gì tới em chứ?”
“Đây cũng là tại em mà, em tính quỵt nợ hả?”
Lục Tịnh An cảm giác nhịp tim của mình đang dần mất kiểm soát rồi.

Cô đẩy anh một cái, nhìn xung quanh: “Được rồi, mau rửa chén đi, nước lạnh cả rồi.”
Phỉ Minh Sâm bĩu môi, bất đắc dĩ thả cô ra, trầm ngâm nói: “Vậy em giúp anh xả nước nha?”
Lục Tịnh An nhăn nhăn mũi nhưng vẫn đồng ý.
Thế là Phỉ Minh Sâm lấy từ trong ngăn kéo ra một đôi bao tay khác, kéo tay cô rồi cẩn thận đeo vào cho cô.
Sau đó hai người liền đứng chung một chỗ, một người phụ trách rửa xà phòng, một người phụ trách xả nước, cứ thế câu được câu không thong thả trò chuyện về đợt huấn luyện quân sự.
Sự ấm áp nhẹ nhàng tràn ngập phòng bếp nhỏ, ánh đèn êm dịu phủ lên trên người bọn họ, thời gian phảng phất như ngừng lại ở giây phút này, chỉ có một thứ duy nhất đang chảy xuôi giữa hai người họ, chính là tình yêu nhẹ nhàng lại nồng nhiệt kia…
Hai ngày sau bọn họ lại xuất phát đi đến trường học của từng người, bắt đầu cuộc sống đại học, sau đó đến cuối tuần lại gặp nhau, hưởng thụ thời gian của hai người.
Thời gian cứ trôi qua một cách bình dị và ngọt ngào như thế, chớp mắt, một năm đã đi qua.
Học kì đầu năm thứ hai đại học, vào một buổi chiều khi Lục Tịnh An về đến nhà, vừa mới chuẩn bị mở cửa đi vào nhà thì chợt nghe tiếng con gái la hét ở phía sau.
“Chị An An ơi, chị An An ơi, không xong rồi không xong rồi!”
Cô vừa quay đầu lại liền thấy Phỉ Tân Nguyệt đã lên lớp 9 đang quơ quơ điện thoại di động trong tay, vội vã chạy tới trước mặt cô.
“Chị An An ơi, không xong rồi không xong rồi!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lục Tịnh An cau mày, không thấy Phỉ Triêu Dương đâu, tưởng thằng nhóc xảy ra chuyện gì, trong lòng không khỏi sốt ruột, “Triêu Dương làm sao hả?”
“Không phải không phải, là anh hai!” Phỉ Tân Nguyệt thở hồng hộc, con bé bình phục lại tâm tình một chút, lúc này mới cầm bả vai của cô mà nói: “Chị An An, anh hai của em bị người ta tỏ tình!”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK