tới nhà chi Phương thì thấy cổng mở toang hoang còn thấy 1 chiếc xe chở Gas để ở ngoài. Em liền chạy thằng vào nhà thi đập vào mặt em là đồ đạc ở phòng khác bừa bộn lung tung. Chạy vào bếp tìm chị Phương nhưng ko thấy thì nghe tiếng động phát ra ở trên tầng. Vội chạy lên tầng 2 tìm, phòng đầu tiên ko có gì rồi phòng thứ 2 ko có gì còn phòng cuối là phòng chị Phương thì khóa cửa. Em lùi lại lấy đà đạp của nhưng ko được. Thực sự lúc này em rất hối hận và cảm thấy tội lội đã ko bảo vệ được chị Phương. Nếu như chị ko sao thì đỡ nhưng chị xảy ra chuyện thì em sẽ ân hận cả đời mất. Đứng dậy cố đạp thêm 3-4 cái nữa thì cánh của bật tung ra. Nhưng cánh của vừa bật tung ra thì em bị nguyên cái thùng của cây ghi-ta đạp thằng vào đầu. Do quá bất ngờ em ko thể né hay đỡ được nên ăn trọn cả cái đó vào đầu bật ngửa ra sau thì thằng đó chạy luôn xuống tầng 1 định trốn. Lấy hết sức bình sinh bật dậy đuổi theo nó. Xuống đến tầng 1 thấy nó đang dắt xe ra cổng thì em chạy lại sông phi vào người nó khiến nó ngã ra sau và đổ xe xuống ( mịa may lúc đó cái bình gas ko nổ. Nếu nó mà nổ thì chắc chắn em chả thể ngồi đây mà type cho các thím đâu). Vội vàng vùng dậy nhặt nửa viên gạch gần cổng đập thẳng vào đầu nó. Nó rú lên ôm đầu ngã vật ra sau. Mấy người xung quanh chạy lại trói nó lại còn em thì vứt viên gạch xuống rồi chạy ngược lại lên tầng 2 tìm chị Phương. Lên phòng chị cũng chẳng thấy dâu thì nghe có tiếng thút thít từ nhà vs.
- Chị Phương mở cửa…Em Sơn đây…Mở cửa cho em
- Chị Phương mở của chạy ngay lại ôm em – Huhu….chị sợ quá nhóc ơiiii….Trời, đầu nhóc chảy máu kìa – Chị quay lại với chiếc khăn đặt lên đầu em
- Gạt tay chị ra – Chị…chị…có sao ko. Ko cần lo cho em…kể lại cho em sự việc xem nào
- Hức….Chị muốn nấu vài món ăn để trưa sang nhà ăn với nhóc với Vy và Dung nữa nhưng hết gas. Chị gọi gas đến đợi nó nắp xong thì chị lên nhà lấy tiến. Quay ra đã thấy nó đứng ở ngoài của phòng rồi định cưỡng hiếp chị. Chị chống chả rồi chạy vào đóng cửa nhà VS rồi gọi cho nhóc đó.
- Em xin lỗi…Xin lỗi chị nhiều lắm…. Chị có biết em sợ tới mức nào k. Nếu chị có làm sao thì em làm sao mà sống được.
Nhìn xuống người thì thấy cái áo của chị có vào chỗ rách do móng tay bấm vào còn ở cổ chị có vài vết móng tay chắc nó cố xé áo của chị. Ôm chị Phương 1 lúc rồi cả 2 xuống nhà thì thấy mấy thằng dân phòng đang đứng trước cổng còn thằng chó kia thì bị trói quỳ ở cổng. Thấy có người xuống thì chúng nó vào lấy lời khai 1 lúc cũng xong. Cầm vali của chị Phương mang ra xe thì chị hỏi
- Mang đồ của chị đi đâu vậy?
- Sang nhà em ở chứ làm gì?
- Chị ở bên này được mà.
- Em quát - ko có ở 1 mình gì cả. Chị có biết lúc nãy em lo sợ ntn ko. May mắn lần này chị ko sao nhưng lần sau liệu có may mắn như thế k?
- Ừmmm….. Làm gì mà quát người ta ghê thế? – mặt chị phụng phịu
Em cũng hiểu vì sao chị muốn ở đây. Nhẹ nhàng ôm lấy chị rồi ngồi xuống ghế sofa
- Em hiểu mà. Chị muốn ở bên này ngày ngày thắp hương cho 2 bác và anh nữa chứ gì. Em hứa ngày nào cũng đưa chị về bên này thắp hương dọn dẹp mà. Chứ để chị ở đây em ko yên tâm.
- Rồi chị nghe nhóc. Nhung bây giờ đi ra phòng khám kiểm tra xem đầu có sao ko chứ thương ở đầu là ko đùa được đâu
- Rồi rồi em nghe chị.
Đợi chị khóa cửa rồi đi đến cái phòng khám tư gần đấy. Vào chụp si-ty các lớp rồi băng bó lại. Xong đâu đó thì em với chị Phương trở về nhà. Dự là về sẽ nhức óc về cái đầu băng bó này nên em đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Mở cửa bước vào nhà thì…..