….Nhận tiền xong hí hửng quay trở về nhà để cho chị Dung 1 bất ngờ. Vào nhà mở cửa thì chả có ai ở phòng khách nữa. Đóng cổng rồi bước lên phòng đã thấy chị Dung đang nằm trên giường ngủ ngon lành rồi. Rón rén vào nhà vs thay bộ quần áo rồi chui lên giường nằm. Vừa chui lên giường thì chị Dung đã mở mắt ra nhìn rồi. Em đành cười hề hề rồi ôm chị Dung luôn.
- Chin nhối … Em làm mất giấc ngủ của chị à?
- * Lắc đầu *
- Hề hề…. Bây giờ như này nhé…. 1 là tin tốt 2 là tin xấu. Chị muốn nghe tin nào trước
- Chị Dung đưa 2 ngón tay ra
- Thế là thích nghe tin xấu trước à? Giờ chị phải hôn má em mỗi bên 50 cái tổng cộng là 100 cái.
- * Tại sao? *
- Cứ cho đó là tin xấu đi. Giờ là tin tốt này
Em đưa bàn tay của chị nên nắm vào làm mic- cờ- rô rồi nói
- Tin tốt là tối này chị em mình sẽ bay vào HCM nhaaaaaaaa
Chị Dung ngồi bật luôn dậy mắt có hiện tượng dưng dưng rồi.
- * Thật à? * - Chị bấm điện thoại mãi mới ra được chữ “thật à”
- Thật
Rồi chị òa khóc luôn mà ôm em chặt cứng. Cứ như thế mà chị khóc thôi mà khóc như con nít á. Nhẹ nhàng đẩy vai chị ra rồi lau đi những giọt nước mắt của chị Dung em nói
- Thôi nào. Nín đi em thương
- * Mà làm cách nào em có tiền vậy? *
- Cốc nhẹ vào đầu chị – Chị ko nhớ lúc mẹ đi có dặn là thiếu tiền sang vay cô Vân à? Cô chị ngốc của em này
Nói xong thì chị Dung chồm luôn lên người em làm em ngã luôn ra giường. Vòng tay ôm lấy eo của chị Dung và nói
- Giờ thì tin xấu chị thực hiện đi chứ nhỉ
- Mặt chị phụng phịu đưa cái điện thoại ra - * 50 thôi nha *
- Không được. Đủ 100 cái ko thiếu nếu ko thì….
Mặt chị Dung vừa phụng phịu rồi hôn má em. Hề hề phê vãi tè. Hôn mãi mới đủ 100 cái rồi em để chị Dung ngủ luôn trên người em. Chiều tỉnh dậy thì đã chả thấy chị Dung đâu rồi. Vào rửa mặt mũi chân tay rồi em bước xuống nhà. Qua phòng chị Dung thì thấy chị đang sắp xếp quần áo còn Vy với chị Phương vẫn đang ôm nhau ngủ. Đi vào ôm chị Dung từ đằng sau rồi nói
- Đã sắp quần áo rồi à chị. Mới có 3h mà
Chị Dung ko nói gì chỉ quay ra véo mũi em rồi cười. Gọi Vy cả chị Phương dậy rồi nói qua kế hoạch. 2 người thì mặt phụng phịu đòi đi theo nhưng em ko cho. (Kết quả là cả 2 dỗi em đúng 1 tuần sau mấy hôm giỗ bố chị Dung ) Xong thì em đưa chị Phương đi đặt vé máy bay chuyến 8h. Đặt vé xong thì về nhà ăn cơm. Ăn xong thì em lên phòng xoạn đồ, con trai thì chỉ cần vài bộ đồ là ok. Gần đến giờ đi thì em lôi Vy lên phòng đóng cửa lại rồi hôn hít tít mù mới chịu đi. Xong xuôi em với chị Dung đi taxi ra sân bay Nội Bài bay vào HCM. Lên máy bay thì 2 chị em dựa nhau ngủ li bì cho tới lúc xuống máy bay. Hình như là hơn 2 tiếng gì đó. Em với chị Dung lại bắt taxi từ Tân Sơn Nhất về tới quận Tân Bình. Tầm gần 12h thì em với chị về tới nhà chị. Đứng trước cổng nhà chị thì nhà chị chỉ là căn nhà cấp 4 nhưng khá đẹp có cả sân vườn nữa. Chị mở cửa bước vào nhà thì nội thất trong nhà gần như toàn bằng gỗ cả. Căn nhà rất sạch sẽ nên em chắc chắn vẫn có người thường xuyên quét dọn. Chị Dung kéo em vào 1 phòng ở góc phải ngôi nhà, bước vào thì 1 bóng đèn 1 màu đỏ trên bàn thờ làm căn phòng trở lên khá âm u và lạnh lẽo. Chị Dung tiến lại châm hương rồi cắm vào lư, vừa khấn chị vừa khóc. Em cũng lấy 1 nén hương châm nên rồi khấn : Con chào bác!! Con tên Vũ Duy Sơn. Con xin phép bác được gọi bác bằng ba. Con hứa sẽ chăm sóc chị Dung đến khi nào chị tìm được 1 nới chốn hạnh phúc sau này. Con sẽ ko để chị phải chịu bất kì 1 tổn thương hay đau đớn nào. Quay sang phía chị Dung thì chị vẫn chắp tay khấn và khóc. Em đỡ vai chị Dung rời khỏi căn phòng thờ và đi ra ngoài phòng khách. Ngồi ôm chị 1 lúc rồi chị đưa em vào 1 phòng bên kia góc trái. Bước vào phòng thì gần như toàn 1 màu trắng từ sơn tường, giường ngủ cho đến cái tủ quần áo đều màu trắng. Thay quần áo xong thì em với chị Dung lên giường ôm nhau ngủ luôn vì khá mệt sau chuyến bay…..
Sáng hôm sau mở mắt ra chả thấy chị Dung đâu thì ngoài sân có tiếng người nói chuyện. Ngáp ngắn ngáp dài bước ra ngoài sân thì thấy khoảng chục người đang nấu ăn ở ngoài sân. Thấy em bước ra thì tất cả mọi ánh mắt đều dồn hết vào em. Bỗng chị Dung từ ngoài cổng đi vào tay cầm 2 túi đá, chị Dung cũng nhìn thấy em liền chạy ngay lại ôm tay em nhìn mọi người cười cười. Một bà bác béo béo hỏi
- Người yêu bé Zin đây à? Nhìn trắng trẻo đẹp trai ha ( Em dịch luôn ra tiếng Bắc nhá )
- Ơ dạ ko phải …. – Em lắp bắp
- Chị Dung giao tiếp với bà bác này bằng tay ( Kiểu ngôn ngữ của người câm ý )
- À bác hiểu rồi. Đây là em trai bé Zin chứ gì.
- À dạ.
Chị Dung quay sang cười với em rồi đẩy em vào trong phòng vs. Vào trong phòng đánh răng rửa mặt thì mới để ý là em vẫn mặc cái quần đùi còn cởi trần nữa chứ. Lộ hết cả body ra rồi. Vscn xong thì em chui vào phòng mặc lại quần áo chỉnh tề rồi bước ra ngoài sân.
- Dạ mọi người có việc gì cho cháu làm với ạ
- À thôi cũng sắp xong rồi con cứ lên nhà ngồi đi. – 1 cô nói
Đành quay vào nhà ngồi ngoài phòng khách check FB. Đang check thì chị Dung bước tới trên tay cầm túi hoa quả với mấy bông hoa.
- * Ra mộ ba ko? *
- Có chứ
Ra chào hỏi mọi người một câu rồi dắt con AB ở sân ra rồi chị Dung chỉ chỗ nghĩa trang. Đi vào khá sâu thì chị Dung ra hiệu dừng lại ở một ngôi mộ khá đẹp làm bằng đá. Dựng xe bước lại mộ của ba chị thì chị bắt đầu dơm dớm rồi nên em choàng tay qua ôm vai chị.
Chị quay sang nhìn em lấy tay “ok”. Trên bia mộ có bức di ảnh của ba chị nhìn khá trẻ và đẹp trai, thảo nào chị xinh như thế. Bầy biện hoa quả rồi cắm hóa rồi em cả chị khấn, vừa khấn chị vừa khóc nên em quay sang ôm lấy chị để an ủi chị phần nào. Trong lúc đợi hết hương thì em cứ đứng ôm chị Dung để chị thoải mái khóc. Đến lúc hương cháy hết thì em với chị Dung hóa vàng rồi quay trở về nhà. Về đến nhà rửa mặt mũi chân tay rồi ngồi vào mâm ăn cơm. Chị Dung thì ngồi mâm đàn bà con gái, em thì ngồi ở mâm các chú các bác nên toàn chị ép uống rượu. Bữa ăn sẽ diễn ra bình thường nếu ko có sự việc sau.
Đang ăn cơm bình thường thì 1 ông bác vỗ vai em nói
- Vậy là từ lúc con bé sang Sing tìm mẹ nó ko được là nó ở nhà của cháu à?
- Vâng… Mẹ cháu công tác bên đó thì nhận chị làm con nuôi ạ
- Vậy thì bác cảm ơn cháu và gia đình. Bây giờ bác muốn nhận lại bé Dung để gia đình bác chăm sóc cho con bé.
Vừa nghe xong thì em đánh rơi luôn cả bát cơm xuống sàn nhà. Tai ù đi, tay chân bủn rủn ko còn tí sức nào.
- Dạ nhưng….
- Bác biết cháu ko nỡ xa con bé nhưng con bé thuộc về nơi này và nó cần gia đình.
- Dạ…vâ…vâng
- Sáng nay bác có nói chuyện với con bé nhưng nó ko chịu nghe. Bác mong cháu có thể khuyên nhủ con bé giúp bác.
Nói xong thì bác quỳ hẳn lên mà nắm lấy tay em. Em vội vàng đỡ bác lên rồi xin phép ra ngoài. Đi qua phòng chị Dung đang ngồi ăn, nhìn chị vui cười với mọi người mà em suy nghĩ. Chị ở đây nói cười vui vẻ thế kia chắc hẳn chị đang vui lắm. Cũng đúng thôi vì đây là máu mủ ruột già với chị mà. Các cụ có câu: “1 giọt máu đào còn hơn ao nước lã” mà. Lẵng lẽ đi ra sân sau nhà chị ngồi trên cái xích đu mà lòng em buồn ko tả nổi. Em phải làm ntn bây giờ. Em ko muốn xa chị Dung 1 chút nào cho dù chị chẳng phải máu mủ gì. Ngồi suy nghĩ mà nước mắt em cứ chảy ra vô định ko kiểm soát được. Bỗng có 1 vòng tay ôm cổ em rồi hôn vào má em.
- Ơ…Chị
- Thấy em khóc thì chị Dung lôi đt ra ghi - * Sao thế? *
- À dạ ko có gì. Mà em muốn hỏi chị chuyện này
- * Gật đầu *
- Ở đây chị cảm thấy vui ko?
- * Gật đầu *
- Chị muốn ở đấy chứ?
- * Muốn…Nhưng chị còn phải chăm sóc em trai yêu của chị mà *
Trong đầu em liền suy nghĩ là chị cũng muốn ở lại nhưng có lẽ vì chị sợ rằng mình nợ mẹ em nên phải làm như thế. Từ đó em quyết định sẽ làm cho chị ở lại nơi đây vừa là theo ý bác chị cũng vừa muốn tốt cho chị. Gỡ bàn tay trắng mềm mại của chị ra rồi em nói
- Em mệt rồi vào đi ngủ trước.
- * Gật đầu *
Vào phòng suy nghĩ và em đã có 1 kế hoạch được định sẵn trong đầu em