• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời trong xanh, gió nhè nhẹ thôi, không khí mát mẻ vô cùng, cũng may chỉ mới bước vào mùa thu, cho nên tiết trời chưa lạnh lắm.

Cổ xe ngựa nhỏ đang chầm chầm tiếng lên lên phía trước, có một bạn nhỏ vét tấm màng cửa xổ bên hông xe ngựa lên, đưa chiếc đầu nhỏ ra ngoài.

Ánh mắt trong veo của nó liên tục nhìn qua nhìn lại, nó rất thích thú với cảnh núi rừng này.

-Bình Nhi mau vào trong đi con, coi chừng té!

Là mẫu thân nó nhắc nhở nó, nhưng căn bản nó chẳng chịu nghe, nó năm nay vừa tròn ba tuổi, giọng nói còn non choẹt của nó liền nói lý với mẫu thân.

-Bình Nhi lớn rồi sẽ không bị té đâu, mẫu thân đừng cằng nhằn nữa!

Mẫu thân nó liền giả vờ buồn rầu.

-Vậy là mấy cái bánh nhân đậu này mẹ cho em ăn nhé? Con bận ngắm cảnh kia mà!

Nghe đến bánh bé con liền quay vào mèo nheo nói.

-Con khônh chịu bánh của con mà!!

Mẫu thân nó liền đưa cho nó hai cái bánh lớn, nó liền cười toe toét.

-Nhưng mà em của con hình như cũng muốn ăn bánh, làm sao bây giờ??

Bé con nghe mẫu thân nói vậy nó nhìn hai cái bánh trong tay, sau đó nhìn vào bụng của mẫu thân nó, rồi nó áp mặt mình vào đó rồi nói.

-Tiểu đệ, đệ còn nhỏ chưa ăn nhiều được đâu hay là đệ ăn một chút thôi nhé!!

Mẫu thân nó nghe những lời này nà không nhịn cười được, bé con cầm một cái bánh sau đó nó bẻ phân nữa đưa cho mẫu thân nó rồi dặn dò.

-Mẫu thân cho đệ đệ ăn đi, đừng có ăn nhanh quá nhé!!

Nói xong nó liền ăn nữa cái bánh còn lại kia, nó ăn rất nhanh sau đó nó vé màng của xe ngựa lên rồi đứng ra ngoài, nó nhỏ mà đã nhanh nhẹn như vậy mẫu thân nó chẳng kịp kéo nó lại.

-Bình Nhi cẩn thân con!!

Bé con ra được đầu xe ngựa vui mừng nhìn phụ thân nó cưỡi ngựa đằng trước.

-Phụ thân, phụ thân!!

Phụ thân nó quay đầu lại, chỉnh ngựa đi chậm lại đợi xe ngựa tiến lên.

-Bình Nhi con lại không nghe lời rồi!! Mẫu thân nó cũng vén màng bước ra.

-Nàng có mệt không? Phụ thân nó ân cần hỏi mẫu thân nó.

Mẫu Thân nó dịu dàng lắc đầu.

-Thiếp không mệt.

Bình Nhi tươi cười đưa cái bánh cho phụ thân nó rồi nói:

-Phụ thân Bình Nhi để giành bánh cho người nè!

Phụ thân nhìn nó cười rồi nói:

-Bình Nhi ngoan quá, biết hiếu thảo với ta nữa, bánh thì con cứ ăn đi, phụ thân không đói!

Gia đinh mập mạp ngồi đánh xe ngựa nãy giờ, thấy mặt phúng phính của Bình Nhi xụ xuống ông ta liền nêu ra lời đề nghị.

-Lão gia không đói nhưng nô tài đói quá tiểu thư có thể ban tặng cho nô tài được không?

Quả nhiên có tác dụng, Bình Nhi liền nhìn ông ta.

-An Tử bá bá người đói sao?

An Tử kia tỏ vẻ đáng thương gật đầu, Bình Nhi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ông ta.

-Không phải một canh giờ trước con vẫn nghe thấy bá đang ăn khoai lang nướng sao?

An Tử giật cả mìng, sao tiểu thư lại biết được cơ chứ.

-S..Sao tiểu thư biết!!

-Hầy, lọ còn dính trên má của bá kìa!!

An Tử liền đưa tay lên lau mặt quả thật có lọ.

-Nhưng là một canh giờ trước,bây giờ trong bụng nô tài trống khônh rồi!

-Thôi được rồi, ta cho bá nửa cái bánh nè, bụng bá to như vậy rồi đừng có mà ăn nhiều nữa! Bìng Nhi tỏ vẻ rất lo lắng.

Thái độ bà cụ non của Bình Nhi làm mọi người phải phì cười. Gia đình nhỏ này chính là gia đình của Du Thiên Minh, năm đó sau khi trốn khỏi hoàng cung, thái giám An Tử đưa Du Thiên Minh đến chỗ ẩn nấp an toàn, quan binh dưới trướng Du Thiên Vũ vẫn lùng sục tung tích của bọn họ, đến khi Hà Thu Nguyệt sắp lâm bồn thì bọn họ mới nghĩ đến trốn mãi như thế cũng không phải là cách hay, thế là bọn họ thay tên đổi họ, dùng thủ thuật qua mắt binh lính, cứ thế mà sống bình yên qua ngày.

Nữa năm sau thì quan binh đã dừng việc tìm kiếm, nghe đâu tân hoàng đế của Thiên Long Quốc ngày ngày chìm trong tửu sắc, bỏ bê chiều chính khiến dân chúng lầm than.

Kể từ cái hôm nàng mặc áo cưới nhảy xuống sông, bọn họ điều cho rằng nàng đã chết, thế nên hằng năm vào ngày này điều tổ chức cũng giỗ cho nàng, Lâm Xuyến xem nàng như em gái, lập bia mộ cho nàng ở phần đất của nàng ta còn trọng tình trọng nghĩa lo hương khói cho nàng.

Hai lần giỗ trước Du Thiên Minh điều có mặt, năm nay cũng không ngoại lệ, gia đình Lâm Xuyến sớm biết cho nên đã đặc biệt đi ra đón tiếp.

-Mời Du huynh và phu nhân vào tại xá nghỉ ngơi, đi đường xa chắc chắn đã mệt rồi!

-Đa tạ Triệu huynh đã ra nhọc công ra tận đây!

Hai người nói vài câu khách sáo với nhau xong thì di chuyển về nhà của Lâm Xuyến, vừa vào đến sân thì có hai đứa nhỏ tung tăng chạy ra.

-Phụ thân!

-Phụ thân!

Triệu Long vui vẻ bảo hai đứa nhỏ đi qua.

-Hai con mau đến chào Du bá bá và Du phu nhân đi!

Hai đứa nhỏ là hai đứa con sinh đôi của Lâm Xuyến, tính ra thì hai đứa nó hơn Bình Nhi vài tháng tuổi. Hai đứa nghe phụ thân nói vậy liền chấp tay lại và cúi người xuống chào, miệng còn đồng thanh nói.

-Du bá bá, Du phu nhân!!

Du Thiên Minh vui vẻ gật đầu, mà nãy đến giờ vẫn không nghe thấy Bình Nhi nói chuyện, Du Thiên Minh quay ra sau nhìn thì thấy Bình Nhi đang lấp ló phía sau lưng mẫu thân của nó.

-Bình Nhi ra đây con, khi nãy con còn chưa chào hỏi Triệu bá!

Bình Nhi vẫn còn chưa quen, năm trước nó có đến đây nhưng còn quá nhỏ vẫn chưa biết gì, sau một hồi do dự nó liền bước ra ngoài, thực hiện động tác chào hỏi mà mẫu thân đã dạy.

-Con chào Triệu bá bá.

- y dô, Bình Nhi năm nay cao lớn dễ thương như thế này rồi sao?? Lâm Xuyên từ trong nhà bước ra, hai mắt lấp lánh nhìn Bình Nhi.

-Triệu phu nhân! Du Thiên Minh lịch sự chào hỏi.

Bình Nhi thấy vậy cũng lễ phép chào theo, tâm trạng mọi người rất vui vẻ, Triệu Long cùng Du Thiên Minh vào trong phòng khách ngồi uống trà nói chuyện phiếm với nhau, còn Lâm Xuyến kéo Hà Thu Nguyệt vào phòng tâm tình, Bình Nhi đi theo mẫu thân, hai người nói chuyện với nhau toàn những thứ nó không hiểu, ở trong phòng hoài cũng chán cho nên nó liền xin phép đi ra ngoài chơi.

Hà Thu Nguyệt bảo với An Tử đi theo trông chừng Bình Nhi, nhưng mà cơ thể ục ạch của An Tử quả thật chạy theo không kịp với con bé.

-Tiểu thư cẩn thận bị gã..

Bình Nhi chạy tung tăng khắp nơi, cuối cùng nó dừng lại nơi phía sau nhà một đoạn xa, nó thấy có bốn đứa trẻ đang cùng nhau nhổ những cộng cỏ dại xung quanh ngôi mộ, nó tò mò lân la đi đến, phát hiện nó bốn đứa trẻ kia quay lại nhìn nó.

-Là Bình Nhi sao? Nhìn muội cao hơn năm trước rất nhiều!

Là đứa trẻ cao nhất trong đám tươi cười với nó, đứa trẻ thấp hơn một chút cũng đang nhìn nó, nhưng mà vẻ mặt thì không vui vẻ cho lắm.

-Cao cái gì mà cao, lùn tè một khút, nhìn sơ ta còn tưởng là cây nấm hương biết đi ấy chứ!

-Ngươi đang tự nói mình đấy sao? Cùng tuổi với nhau nhưng người vẫn thấp như vậy?

Đứa trẻ kia nghe bản thân bị chê như vậy liền rất tức giận, hai má phúng phính phòng lên, lườm mắt về phía đứa trẻ cao cao kia rồi oán trách nói.

-Hạo Hạo thối tha, uổng công bổn thiếu gia tốt với ngươi như vậy, bây giờ ngươi chê bai ta là có ý gì? Ngươi dám bênh vực người ngoài? Được lắm, từ nay đừng tìm ta đi câu cá nữa, ta, tuyệt giao với ngươi!!

Đứa trẻ cao cao kia chính là Tiểu Hạo chín tuổi, còn đứa bé tròn tròn, mặt mày giận dữ kia chính là Ngôn Ngôn chín tuổi rưỡi, Tiểu Hạo cưởi khổ, sau đó liền xuống nước năng ni Ngôn Ngôn.

-Ngươi đừng như thế mà, chỉ là nói đùa thôi, Bình Nhi còn bé ngươi nói nó như vậy không thấy hơi quá đáng sao?

Ngôn Ngôn liếc nhìn Bình Nhi đứng trơ ra đó, quả thật gương mặt này là chẳng hiểu gì, Ngôn Ngôn hừ một tiếng sau đó quay lại công việc nhổ cỏ dại, Tiểu Hạo đi đến trước mặt Bình Nhi, sau đó cười với nó.

-Bình Nhi không nhớ Tiểu Hạo ca ca và Ngôn ca ca sao? Còn có Tiểu Bạch và Tiểu Thanh nữa, năm trước muội và hai đứa nó chơi với nhau rất vui đó.

Bình Nhi lúc này chỉ nhớ ngờ ngợ là năm trước có một Tiểu ca ca rất tốt với nó, chắc là vị ca ca này rồi, nhưng mà ca ca này cao lên nhanh quá ấy làm nó không nhận ra luôn.

-Hạo Hạo, ngươi không mau đến đây làm ở đó mà lo cười đùa với nó, gần đến giờ làm giỗ rồi! Ngôn Ngôn hối thúc.

-Được đến ngay! Bình Nhi muội qua bên kia ngồi cùng Tiểu Bạch và Tiểu Thanh đi!

Bình Nhi nghe lời Tiểu Hạo đi qua chỗ đó, thấy Tiểu Bạch và Tiểu Thanh cùng nhau ôm đóng cỏ đi vứt, nó cũng học theo mọi người, nó cảm thấy chuyện này làm cũng rất vui. An Tử thật lâu sau mới tìm ra nó, thấy Tiểu Hạo ông ta cũng gật đầu chào hỏi, ông ta cảm thấy đứa trẻ này cũng thật tội nghiệp, trong lòng vô cùng thương cảm.

Ngôn Ngôn nhổ cây cỏ đến nổi đau cả tay, nó cảm thấy bực mình liền nhìn vào bia mộ bằng gỗ rồi trách móc.

-Tiên cá tỷ tỷ, tỷ cũng thật là ai ngờ là người cá mà lại chết đuối chứ? Năm nào cũng nhổ cỏ giúp tỷ đệ đau hết cả tay đây này, tỷ..

-Ngôn Ngôn, đừng nói mấy lời như thế, như vậy là bất kính! Tiểu Hạo vội ngăn cản Ngôn Ngôn.

Ngôn Ngôn miệng xùy một cái thì tiếp tục nhổ những cộng cỏ đáng ghét kia, Tiểu Hạo nhìn Ngôn Ngôn rồi miểm cười, sau đó nó cũng tiếp tục nhổ cỏ.

Lâm Xuyến cùng Hà Thu Nguyệt chuẩn bị thức ăn cùng với các thứ linh tinh để cho lễ giỗ, còn Triệu Long cùng Du Thiên Minh thì cùng nhau thưởng trà và trò chuyện ở phòng khách.

-Triệu huynh năm nay buôn bán vẫn thuận lợi chứ? Du Thiên Minh hỏi.

Triệu Long gật đầu đáp.

-Năm nay so với những năm trước có chút tổn thất, vì thời thế bây giờ rất loạn, cho nên giá buôn bị ảnh hưởng rất nhiều.

Nghe xong Du Thiên Minh liền thở dài, tất cả chuyện này cũng do hắn mà ra, vì hắn mà dân chúng mới trở nên thế này.

-Du huynh, huynh thật sự sẽ không tập hợp binh sĩ khởi binh giành lại hoàng vị sao?

Du Thiên Minh chậm trãi gật đầu.

-Ta thật sự mệt mỏi với những cuộc chiến vương quyền, huynh đệ ruột thịt đấu đá với nhau, từ thời điểm để mất đi Thiên Long Quốc ta đã không còn mặt mũi nào nhìn mặt tiên đế cũng như tổ tiên của mình dưới suối vàng, ta chỉ mong từ đây đến cuối đời gia quyến của ta sẽ sống bình yên không sóng gió như thế này, còn bản thân ta, ta sẽ tạ tội với liệt tổ liệt tông sau. Còn Thiên Long Quốc, chỉ mong sau này có một vị hoàng đế anh minh hơn ta.

Triệu Long cảm nhận được sự thống khổ của Du Thiên Minh, sinh ra trong gia đình hoàng tộc cũng chẳng dễ dàng gì.

-Phải rồi Du huynh, sức khỏe của Thiên n đệ có tiến triễn gì không?

-Hai tháng trước ta có lên núi Liên Vân thăm đệ ấy, tình hình chẳng có tiến triễn gì cả, đệ ấy vẫn trong tình trạng hôn mê, nhưng đối với người bị thương nặng như thế mà vẫn giữ được tính mạng xem như là mạng lớn rồi.

Triệu Long gật gù đồng tình, đúng là mạng lớn, nhớ lại ba năm trước, cái ngày mà Du Thiên Vũ kéo bị sĩ vay bắt Ngô Thanh Tâm và Du Thiên n, cả gia đình Triệu Long và Lâm xuyến bị binh sĩ bao vay không thể đưa người đi tiếp ứng cho hai người họ, đến khi bịn sĩ kéo đi thì chỉ thấy Du Thiên Vũ đang bế nàng trên tay, nàng thì trong trạng thái ngất đi, bọn họ cứ thế mà đưa đi.

Bọn họ cho gia đinh đi tìm thì phát hiện A Triệu bị thương nặng đang nằm trên nền đất, cũng may chỉ là trúng tên độc, hơi thở vẫn còn, nhưng Du Thiên Ân thì tìm mãi không thấy, đúng lúc đó gia đinh thấy vết máu trên cầu gỗ, cho nên Triệu Long cho người mạo hiểm xuống vách đá tìm, cuối cùng cũng tìm được Du Thiên Ân.

Du Thiên Ân hắn nằm trên vách đá như một xác chết, đầu bị va đập, một tay và hai chân điều bị gãy, còn cộng thêm vết thương bị tên độc, gia đinh tưởng hắn đã chết, nhưng chạm vào người hắn thì cơ thể vẫn còn hơi ấm, vẫn còn thở nhưng nhịp thở rất yếu, mang hắn lên và gọi đại phu, nhưng tất cả điều lắc đầu bảo hắn đã hết cứu được chỉ chờ chết.

Cũng may tối hôm đó có một vị sư trụ trì tìm đến, nói là sư phụ của Du Thiên Ân, nghe vị sư này bảo một tháng trước có nằm mộng thấy tiên đế của Thiên Long Quốc về cầu xin vị sư này cứu lấy con trai thứ của mình, biết được Du Thiên Ân gặp sự chẳng lành, cho nên vị sư này đã tìm đến đúng lúc.

Vị sự kia băng bó giúp cho Du Thiên Ân và cho hắn uống một viên dược gì đó và đưa hắn cùng A Triệu rời đi, hai hôm sau thì Triệu Long và Lâm Xuyến nhận được tin nàng đã nhảy xuống sông tự vẩn.

-Thôi cũng đến giờ rồi, chúng ta mau ra đó thắp cho Thanh Tâm muội một nén hương! Du Thiên Minh lên tiếng đề nghị.

Triệu Long gật đầu đồng tình.

-Được.

Triệu Long cùng Du Thiên Minh vừa bước ra khỏi cửa thì thấy Tiểu Thanh hớt hả chạy đến.

-Tiểu Thanh cẩn thận kẻo ngã con!! Triệu Long đỡ lấy con mình.

-Phụ...thân, phụ thân mau đến…

-Có gì bình tĩnh rồi nói, đừng có hớt hã như vậy chẳng giống nữ nhân gì cả, để mẫu thân thấy được sẽ la con cho xem!

Tiểu Thanh chẳng còn bình tĩnh mà nhẹ nhàng như nữ nhân gì đó nữa, nó lấ được hơi liền nói một mạch.

-Mộ của Thanh Tâm tỷ tỷ bị một người lạ mặt phá rồi, bia mộ, tất cả mọi thứ điều bị phá, người đó thật hung dữ làm bọn con rất sợ!!!

-Cái gì??

Ngay sau đó Triệu Long cùng Du Thiên Minh chạy đến đó, còn Tiểu Thanh tiếp tục chạy đến báo cho mẫu thân biết.

Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt đó chính là ngôi mộ bọ phá tang tành, hai nam nhân đang dằn co qua lại, Ngôn Ngôn,trốn phía sau Tiểu Hạo, Tiểu Bạch thì ôm Bình Nhi đang sợ hãi vào trong lòng.

-Hoàng thúc xin người đừng làm vậy! Tỷ tỷ trên trời thấy người như vậy nhất định rất buồn!!Tiểu Hạo lớn tiếng hét lên.

Người kia đột nhiên dừng lại, động tác cứng nhắc quay lại nhìn Tiểu Hạo, ánh mắt của người này làm Tiểu Hạo rất sợ, bất già lùi lại phía sau mấy bước.

-H..Hoàng Thúc, tỷ tỷ đã chết rồi!

-Câm Miệng cho ta!! Nàng chưa chết, Các người là những kẻ nói dối, nàng chưa có chết!!!

Người kia tức giận, gào thét như kẻ điên, hắn quay sang ngôi mộ, một lần nữa trúc giạn lên tấm bia bằng gỗ bị hắn đạp gãy tang tành.

-Hoàng đệ mau dừng lại, như vậy là bất kính với muội ấy!! Đệ như vậy có xứng đáng là người muội ấy yêu nhất hay không??

Du Thiên Minh chạy đến ngăn cản kẻ hóa điên kia, hắn ta chẳng ai khác chính là Du Thiên Ân.

-Công tử người bình tĩnh lại đi, có chuyện gì từ từ nói! A Triệu hết lời khuyên ngăn.

Du Thiên Ân quay sang nắm lấy cổ áo A Triệu, ánh mắt tràng đầy sự căm phẫn.

-Từ từ nói? Ngươi bảo ta từ từ nói sao?

-Là lỗi của ta, công tử muốn đánh cứ đánh ta, xin người đừng bất kính với Thanh Tâm nữa, dù gì hôm nay cũng là ngày giỗ của muội ấy.

Nhắc đến tên nàng Du Thiên Ân như bị kích ngồi nổ, hắn siết chặt tay rồi đánh một phát vào mặt A Triệu, khiến A Triệu ngã nhào xuống đất.

-Nhị đệ!!

Du Thiên Minh đưa tay cản Du Thiên Ân lại, còn Triệu Long thì đến đỡ A Triệu dậy, A Triệu lau vết máu trên miệng rồi nhìn Du Thiên Minh.

-Người đừng trách công tử, là do ta sai trước, hơn một tháng trước công tử tỉnh lại, ta vì muốn công tử có ý chí sống cho nên đã nói dối là Thanh Tâm đang đợi công tử đến đón, ta không ngờ công tử hồi phục nhanh như vậy, ta còn chưa kịp nói sự thật.

-Nhị đệ, A Triệu cũng là muốn tốt cho đệ thôi!

Du Thiên Ân đột nhiên bật cười, tiếng cười giống như tiếng khóc, càng cười càng khó nghe.

-Tốt? Các người biết ta vui mừng thế nào khi biết nàng bình an vô sự, nàng còn đợi ta đến đón? Ta cũng thật ngu ngốc đi tin lời nói dối nhiều kẻ hở như vậu, haha, Du Thiên Vũ là loại người gì mà có thể dễ dàng thành toàn cho kẻ khác?

Mọi người nhìn thấy Du Thiên Ân thống khổ như thế cũng không biết nên khuyên như thế nào mới tốt, ngay sau đó Lâm Xuyên và Hà Thu Nguyệt cũng có mặt, Lâm Xuyến nhìn vào ngôi mộ tang tành kia thì máu nóng dồn hết lên não.

-Là quân khốn kiếp nào dám ra tay phá tan tành mộ của muội muội lão nương???

Triệu Long giật mình liền chạy qua vỗ vỗ vai của nương tử mình, sau đó thì thầm nói nhỏ.

-Nương tử Du Thiên Ân tỉnh lại rồi!

Lâm Xuyến lúc này mới nhìn kỹ, cái tên râu ria bồm xồm đang bị Du Thiên Minh giữ lại có phần giống Du Thiên Ân nha. Nhưng mà vì cớ gì lại phá nát ngô mộ của Thanh Tâm như vậy, Thanh Tâm là người hắn yêu thương hơn cả mạng của mình kia mà?

-Du Thiên Ân, ngươi tỉnh lại thì thôi đi, khi không lại đi phá nát mộ của Thanh Tâm, ngươi có biết vì yêu thương ngươi, vì không muốn lấy Du Thiên Vũ mà muội ấy mới tìm cái chết hay không? Ngươi không đau khổ thì thôi đi vì sao nơi yên nghỉ của muội ấy ngươi cũng phá, ngươi còn là con người hay không??

Du Thiên Ân nghe từng lời của Lâm Xuyến nói, trpng lòng cảm giác như bị lửa thiêu đổt, đau đớn đến tận cùng, cuối cùng miệng hắn tràn ra một dòng máu tươi, làm cho mọi người điều giật mình kinh hãi.

-Công tử người không sao chứ?

-Nhị đệ đừng kích động!!

-Mau dìu đệ ấy vào trong nghĩ ngơi đi! Triệu Long lên tiếng hối thúc.

Lâm Xuyến cũng một phen hú hồn, một chút nữa là mang tội gián tiếp giết người rồi, Lâm Xuyến cùng Hà Thu Nguyệt đưa bọn trẻ về phòng nghỉ ngơi, cũng bảo gia đinh khôi phục lại ngôi mộ.

Du Thiên Ân sau khi phun ra ngụm máu kia, hắn cứ như người mất hồn, bất kể ai nói gì, ai hỏi gì hắn cũng không trả lời, thà hắn nổi điên như lùc nãy còn khiến người khác an tâm hơn một chút.

Lâm Xuyến mang một chén thuốc an thần vừa sắc xong đưa cho A Triệu bảo hắn cho Du Thiên Ân uống, nhưng A Triệu nói thế nào hắn cũng chẳng có phản ứng. Lâm Xuyến nhìn hắn như vậy quả thật ấy nấy vô cùng, Lâm Xuyến thở dài một tiếng sau đó quyết định kể bí mật của mình ra.

-Thôi được rồi, thấy ngươi như vậy ta thật sự nhìn không vô, nói thật với ngươi, Thanh Tâm nói chết cũng chưa chắc là đã chết, không tìm thấy xác chỉ vớt được một bộ hỷ phục, cho sù sông có thủy quái đi chăng nữa thì không thể nuốt chửng mà y phục trên người còn nguyên vẹn được, chỉ có khả năng là Thanh Tâm quay về hiện đại rồi!!

Lời vừa nói xong khiến A Triệu và Du Thiên Minh vô cùng khó hiểu, chỉ riênh Triệu Long suy nghĩ một lát rồi hỏi.

-Là hiện đại nơi nàng và Ngô Thanh Tâm từng sống sao?

-Chính xác! Lâm Xuyến gật đầu xác định.

-Lời của Triệu phu nhân nói ta đây thật sự chưa rõ lắm! A Triệu mờ mịt hỏi.

Lâm Xuyến phát hiện sắc mặt Du Thiên Ân có chút diễn biến, cho nên liền nói tiếp.

-Kể ra thì những chuyện này thật khó tin, nhưng ta và Thanh Tâm là đến từ hiện đại, hiện đại nghe không hiểu đúng không? Hiện đại có thể nói là nơi cách nơi này mấy ngàn năm lận, là nơi có nền văn minh tiên tiến của thế kỷ hai mươi mốt, nhưng theo trước đây ta tìm hiểu Thiên Long Quốc không có trong lịch sữ Trung Quốc,mà cũng có thể có nhưng vì là một nước nhỏ nên sách sữ không ghi chép lại.

Lâm Xuyến dừng một chút rồi nói tiếp.

-Thanh Tâm cũng là từ hiện đại đến, nhưng chỉ khác về nơi ở, muội ấy ở Việt Nam, còn ta ở Trung Quốc, có thể do lổ hỏng thời gian hay một sức mạnh nào đó đã đưa bọn ta đến đây, lúc mới gặp Thanh Tâm, muội ấy còn điên cuồng tìm cách trở về hiện đại, ta nhớ lần đó muội ấy mặc y phục màu đỏ và nhảy xuống sông, nghe lời kể của muội ấy thì sau khi muội ấy bị rơi xuống sông và bị bộ hỷ phục gì đó quấn lấy, khi tỉnh dậy đã thấy bản thân ở nơi này.

-Cho nên Triệu phu nhân cho rằng lần này cũng như lần đó, vì Thanh Tâm mặc bộ hỷ phục màu đỏ và nhảy xuống sông cho nên đã trở về nơi gọi là hiện đại kia? Du Thiên Minh suy luận.

Lâm Xuyến gật gù.

-Không hổ danh từng là hoàng đế! Nhưng mà cũng là suy đoán của ta vậy thôi, cũng không chắc chắn là muội ấy trở về hiện đại, cho nên ta mới đấp cho muội ấy một ngôi mộ!

Mọi người đồng loạt hướng mắt về Du Thiên Ân, lúc đó hắn đột nhiên mở miệng nói.

-Hỷ phục đang ở đâu?!

-Ngày hôm đó Du Thiên Vũ đã mang bộ hỷ phục trở về cung! Lâm Xuyến đáp.

Nghe xong Du Thiê Ân chẳng nói thêm lời nào mà đứng lên một mạch đi ra ngoài, A Triệu vội vàng ngăn cản lại.

-Công tử người định làm gì?

Du Thiên Ân không quan tâm mọi người xung quanh nói gì, hắn cứ đi thẳng xuốmg núi, A Triệu lo lắng cho hắn cho nên mới động thủ đánh ngất hắn, sau đó mang vào trong nhà.

Đến lúc Du Thiên Ân tỉnh lại thì đã thấy bản thân bị trói lại, nếu đổi lại là khi xưa hắn chỉ cần dùng nội công là có thể thoát thân được, nhưng thậy sự bây giờ hắn chẳng khác nào phế vật, tuy giữ được mạng nhưng nội công,võ công điều mất hết, sau này cũng thể luyện lại.

A Triệu cầm bát một muỗng cháo đưa lên miệng Du Thiên Ân.

-Công tử người ăn một chút cháo đi!

Du Thiên Ân xoay qua một bên cố tình tránh đi, A Triệu thở dài đặt bát cháo xuống.

-Công tử, nếu người còn không ăn không uống như vậy sẽ không được đâu!

-A Triệu, ngươi còn gọi ta một tiếng công tử, chứng tỏ ngươi vẫn tôn trọng ta, trước giờ ta toàn ra lệnh bảo ngươi làm, nhưng lần này xem như ta cầu xin ngươi, hãy thả ta ra đi, ta nhất định phải đi tìm nàng ấy.

A Triệu khó xử chẳng biết nên nói thế nào, đúng lúc đó thì Du Thiên Minh đẩy cửa đi vào.

-Triệu phu nhân cũng đã nói chuyện Thanh Tâm còn sống không thể chắc chắn kia mà, đệ hà cớ gì làm khó bản thân vì một hy vọng mong manh như thế, nếu để Thanh Tâm thấy được muội ấy không đau lòng sao?

Du Thiên Ân đưa mắt nhìn Du Thiên Minh.

-Cho dù khó khăn thế nào, cho dù hy vọng có mong manh đến đâu, ta bằng mọi giá phải tìm được nàng.

Du Thiên Minh bó tay với độ cứng đầu của đệ đệ mình, làm sao mới khiến hắn buông bỏ đây?

-Nếu đúng là Thanh Tâm chưa chết và đã quay về hiện đại đi, đệ cũng lấy được hỷ phục từ tay tam đệ, nhưng đến lúc đó vẫn không tìm được muội ấy thì sao đây? Tam đệ nếu biế đệ chưa chết nhất dịnh đệ ấy sẽ giết đệ bằng mọi cách, còn chưa kể đệ mất hết võ công, hoàng cung nguy hiểm như vậy, đệ sẽ an toàn mà thâm nhập vào sao? Nhị đệ, đệ hãy bình tâm mà nghĩ cho kỹ.

-Nếu muốn hoàn toàn từ bỏ thì phải xác nhận cho rõ đã, Du Thiên Ân xem như ta nể tình Thanh Tâm mà mạo hiểm giúp ngươi lần cuối vậy!

Lâm Xuyến cùng Triệu Long bước vào trong, sau đó ngồi xuống cùng bàn kế hoạch giúp Du Thiên Ân lấy lại bộ hỷ phục.

Đầu tiên Du Thiên Ân cải trang và đi theo Triệu Long đến kinh thành buông hàng, sau đó sẽ nhân cơ hội trà trộn vào cung và đi tìm hỷ phục, Triệu Lonh sẽ tiếp ứng bên ngoài, chuẩn bị thuyền để rời đi sau khi hoàn thành kế hoạch, sở dĩ nói là mạo hiểm chính là, nếu bị phát hiện e rằng gia đình của Lâm Xuyến có thể bị kết tội mưu phản, xử trảm cả nhà.

Làm đúng theo kế hoạch đã đặt ra Du Thiên Ân cùng A Triệu thuận lợi thâm nhập vào hoàng cung mà không bị phát hiện, từ nhỏ sống ở hoàng cung cho nên Du Thiên Ân dễ dàng ẩn nấp mà không bị phát hiện.

Buổi sáng hai người họ giả làm thái giám đi nghe ngóng tin tức về bộ hỷ phục, buổi tối thì trốn ở lãnh cung, đến ngày thứ ba thì cũng nghe được nơi để bộ hỷ phục.

Đêm đến hai người tránh né quan binh và lẻn vào dưỡng tâm điện của Du Thiên Vũ, nghe cunh nữ nói với nhau, từ khi mang bộ hỷ phục về thì nó được Du Thiên Vũ xem như báo vật, ngoài hắn ta ra thì bất cứ ai cũng không được đặt chân vào.

Bộ hỷ phục cuối cùng cũng nằm ngay trước mắt Du Thiên Ân, hắn không chần chừ mà lấy nó xuống, là hỷ phục của hắn chuẩn bị cho nàng, là bộ hỷ phụ mà hắn muốn thấy nàng mặc khi làm tân nương của hắn.

-Công tử mau đi thôi, gần đến giờ Du Thiên Vũ quay lại rồi!! A Triệu lo lắng hối thúc.

Du Thiên Ân vội để hỷ phục vào túi vải và cẩn thận mang bên mình, hai người vừa đặt tay lên cửa định mở ra thì có người đẩy cửa bước vào, A Triệu và Du Thiên Ân liền nhảy snag một bên để nấp đi.

Người đi vào chính là Du Thiên Vũ, hắn đang trong tình trạng say xĩn, như mọi khi sau khi uống rượu cùng các phi tầng mỹ nhân của hắn, hắn điều trở về đây mà khóc cười, nói chuyện một mình, bản thân hắn tự biết, cho đù tay có ôm mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ, nhưng trong lòng hắn vẫn không thể quên đi hình bóng của Ngô Thanh Tâm, vẫn không thể quên được, nàng đã dùng cái chết để từ chối hắn thế nào.

Du Thiên Vũ loạn choạng đi đến nơi treo hỷ phục, nhìn qua nhìn lại không thấy bộ hỷ phục đâu cả, hắn ta còn tưởng bản thân hoa mắt, nhưng khi nhìn kỹ thì thấy bộ hỷ phục thậy sự đã biến mất, hắn ta nổi trận lôi đình.

-Người…

Lời còn chưa nói ra thì hắn ta phát hiện trên cổ mình đã bị một thanh kiếm sắc bén đặt vào, không những không sợ mà hắn còn cười thích thú.

-Ngươi có mấy cái mạng mà dám vào đây hành thích trẫm? Ngươi tưởng trẫm chỉ là hữu danh vô thực sao?

-Một câu là trẫm, hai câu là trẫm, từ trẫm này ngươi nói không ngượng miệng hay sao?

Giọng nói quen thuộc vang bên tai, Du Thiên Vũ thoáng có chút kinh hãi, nhưng sau đó hắn lại cười.

-Haha, ta còn tưởng tên hòa thượng kia là tiên nhân đoán việc như thần, suy cho cùng cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng, cái gì mà mà yểu mạng, ta thấy ngươi có một cái mạng thật là lớn, phải không nhị hoàng huynh?

Du Thiên Ân tức giận muốn xoay kiếm giết chết Du Thiên Vũ, nhưng thân thủ của Du Thiên Vũ thật sự không phải tầm thường, hắn ta dùng cánh tay thút vào hông phải của Du Thiên Ân, khiến Du Thiên Ân lùi về phía sau mấy bước.

A Triệu thấy vậy liền rút kiếm ra chém liên tục về phía Du Thiên Vũ, các đường kiếm của A Triệu hắn ta điều tránh né được, Du Thiên Ân dù mất hết võ công nhưng vẫn liều mạng tấn công, kết quả bị Du Thiên Vũ đạp một phát vào bụng văng ra cả người điều đập vào tường, thấy cánh này Du Thiên Vũ liền cười khinh bỉ.

-Haha, nhặt được cái mạng thì sao chứ, cũng chỉ là một tên phế vật!!

-Công tử người không sao chứ...hự.

A Triệu lo lắng nhìn về phía Du Thiên Ân, nhân lúc sơ hở đó Du Thiên Vũ liền đánh vào ngực A Triệu một chưởng, A Triệu hộc máu tươi khụy xuống.

-Đang đánh nhau thì đừng có phân tâm! Du Thiên Vũ cười khẩy.

Du Thiên Vũ tiến đến chỗ Du Thiên Ân đang nằm quằn quại trên đất, hắn ta dùng chân đạp lên mặt của Du Thiên Ân, sau đó cười cợt nói.

-Nhị hoàng huynh cảm giác trở thành phế vật thấy thế nào?

“vụt” Du Thiên Ân đột nhiên phất tay, sau đó ba cây kim châm nhỏ cấm vao cổ Du Thiên Vũ, khiến cả người hắn cứng đờ, Du Thiên Ân dùng lực đẩy hắn ngã xuống nền nhà, rồi cố gắng tự đứng dậy.

-Ta tuy mất hết võ công, nhưng kỹ thuật dùng châm của ta vẫn còn, tam đệ ngươi quá khinh người rồi!

Cả người Du Thiên Vũ bị tê cứng nên hắn ta chẳng làm gì được, chỉ biết dùng ánh mắt hận thù nhìn Du Thiên n, Du Thiên Ân nhặt lấy thanh kiếm trên nền đất, định một nhát đâm chết hắn ta, nhưng bên ngoài tiếng quan binh đang kéo đến.

-Công tử không kịp rồi chúng ta mau đi thôi!

Du Thiên Ân tiến đến dùng sức cắm thanh kiếm vào đùi của Du Thiên Vũ.

-Tam đệ ngươi nhớ lấy, đối với những chuyện ngươi làm thì có giết ngươi hàng trăm lần ta vẫn chưa hả giận, nhưng ta không muốn tay mình nhuốm bẩn bơi ngươi, ta không muốn dùng dôi tay dính máu mà che chở cho Thanh Tâm.

Ngay sau đó Du Thiên Ân và A Triệu phá cửa xổ chạy đi, binh sĩ bên ngoài xông vào thái y lập tức đến chửa trị cho Du Thiên Vũ, sau khi lấy kim châm ra giải được huyệt đạo hắn tức giận quát.

-Mau phong tỏa hoàng cung lại, có lật hết mọi thứ lên cũng phải tìm được Du Thiên Ân cho ta!!!

Về phía Du Thiên Ân và A Triệu, hai người trốn thoát được một đoạn thì phải chạy về lãnh cung lánh nạn, binh sĩ càng ngày càng xuất hiện nhiều, bọn chúng tìm kiếm không chừa một nơi nào, e rằng lãnh cũng này cũng sắp tìm đến.

-A Triệu,phía sau lãnh cung này là có một căn phòng nằm ở hướng nam, ngươi đến đó trốn đợi khi trời tối rồi dùng khinh công bay qua bức tường, nơi đó đám binh sĩ chắc chắn sẽ không đến tìm.

Nói xong Du Thiên Ân đứng dậy mở cửa định bước ra ngoài, A Triệu vội ngăn cản lại.

-Công tử người định là gì?

-Quan binh bên ngoài rất nhiều, nếu không đánh lạc hướng bọn chúng thì sẽ không thoát được, khi nào ta dẫn dụ bọn chúng thì ngươi phải đi nhanh lên.

-Không được, để ta đánh lạc hướng bọn chúng, còn người thì tìm cơ hội chạy đi!

Du Thiên Ân thấy A Triệu định liều mạng chạy đi, hắn liền dùm kim châm ghim vào huyệt đạo của A Triệu.

-Những chuyện ngươi làm vì ta đã quá đủ rồi, sau khi gặp lại Triệu Long và hoàng huynh, chuyển lời cảm tạ của ta đến bọn họ, kim châm chỉ cần ngươi dùng nội công chưa đến nửa nén hương sẽ ép ra được!

Nói xong Du Thiên Ân liền bỏ đi, binh sĩ phát hiện Du Thiên Ân liền đuổi theo, số lượng binh sĩ ngày càng đông, sức của hắn cũng thấm mệt, hắn vừa chạy vừa đưa tay mở túi vải trên người ra, ôm lấy bộ hỷ phục trên tay, hắn cố gắn chạy đến gần ngự hoa viên, nơi đó hắn nhớ là có một hồ cá rất lớn.

Cuối cùng hắn nhảy đùng một phát xuống hồ, cả người rất nhanh chìm vào trong nước, trong tâm trí hắn vẫn không ngừng cầu xin.

"Du Thiên Ân ta từ lúc sinh ra đến nay, ta chưa từng cầu xin ông bất cứ điều gì, lần này ta cầu xin ông hãy đưa ta đến thế giới của nàng, nơi được gọi là hiện đại đó...lão thiên gia nếu thật sự ông có tồn tại, có nghe lời cầu xin của ta, thì xin ông hãy thành toàn cho ta”

Cuối cùng lời cầu xin đó của Du Thiên Ân cũng được chấp thuận, hắn thật sự xuyên đến hiện đại, nhưng hắn chợt nhận ra, xuyên đến đây là một chuyện, tìm gặp Thanh Tâm lại là một chuyện khác.

.........

Chào m.n, mình là tác giả đây.

Mình cũng không muốn có đoạn nhắn cuối chương thế này đâu, nó mà xuất hiện thì chắc chắn có vấn đề.

Hiện tại thì điện thoại và máy tính của mình đang bị hư, hư nặng nhất chính là điện thoại( công cụ viết chương chính của mình T.T) thế nên chương kế có thể bị hoãn đến khi mình sửa xong một trong hai công cụ này.

Chương này thật ra m.n đọc chắc cũng nhận ra nó dài bằng hai chương, thế nên m.n thông cảm cho mình trong thời gian sắp tới nha.

Cuối cùng,cám ơn vì m.n đã luôn theo dõi truyện của mình <33.

#Sweetgirl.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK