• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả cơ thể giống như một khối thịt vụng, toàn thân không thể cử động, còn chưa kể cơn đau nhức truyền từ tay trái khiến toàn thân như tê liệt, bản thân nàng không biết mình đang ở nơi nào, mắt không thể mở nổi càng khiến nàng thêm sợ hãi.

Dù không thấy, nhưng hai tai nàng vẫn có thể nghe được động tĩnh xung quanh, vừa sợ hãi vừa lo cho Du Thiên Ân, nàng như thế này còn hắn thì ra sao đây? Rốt cuộc là đã xuyên về cổ đại hay chưa? Trong đầu nàng cứ lập đi lập lại các câu hỏi đó.

Kót kéttt~....

Tiếng cửa gỗ được mở ra, nàng lắng tai nghe xung quanh.

- Nhị ca ca rốt cuộc nó còn sống hay đã chết rồi? Đã ba ngày nó cứ nằm như vậy, muội sợ nó không thể sống mất!

- Ta không biết nữa, bộ dạng của nó yếu lắm nhưng vẫn còn thở kia kìa, để ta thay thuốc cho nó xem sao.

Là giọng hai đứa trẻ đang nói chuyện với nhau, nhưng bọn chúng nói "nó" rốt cuộc là ám chỉ gì đây? Lúc này nàng cảm nhận được tay trái của mình được nhất lên, rồi được đắp cái gì đó lạnh lạnh, trên tay lập tức truyền đến cơn đau nàng theo phản xạ mà cả người run lên.

- Nhị ca ca nhìn kìa, nó đang cử động, hình như rất đau huynh nhẹ tay một chút!

- Được rồi!

Hể? Là đau quá nên tai nàng ù đi nên nghe nhầm chăng? Vậy nãy giờ từ "nó" là đang nói về nàng sao? Mà cách xưng hô này...vậy nàng đang ở cổ đại rồi.

- ..oẹ…

Mãi suy nghĩ thì bất ngờ miệng nàng bị ai đó dùng tay mở ra, sau đó đưa vào miệng nàng thứ gì đó khá nhiều làm cho nàng vô thức nôn ra ngoài.

- Thôi để muội làm cho huynh không cẩn thận gì cả, nó nôn ra cả rồi kìa.

- Vậy ta giữ miệng nó muội đút đi!

- Nhị Bạch ngươi ngoan một chút, ngươi đã không ăn uống gì cả, ta lén lấy mật ông từ dưới bếp cho người này mau ăn đi, nếu không ăn thật sự sẽ chết đó.

Cả miệng nàng toàn là vị ngọt, cứ liên tục đưa vào khiến nàng chỉ còn cách nuốt hết xuống bụng.

- Nhị Bạch thật ngoan, cứ dưỡng thương cho tốt, khoẻ rồi ta sẽ đưa người ra ngoài chơi nhé!

- Ngày mai lại đến thăm ngươi vậy, muội muội đi thôi đến giờ luyện chữ rồi, đến trễ nhất định sẽ nghe mẫu thân la cho xem.

Sau đó nàng nghe tiếng đóng cửa, rồi tiếng bước chân vội vã chạy đi, đầu óc nàng mơ hồ, càng nghĩ càng thấy lạ, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Cơ thể nàng bị làm sao? Còn hai đứa trẻ kia sao lại vô phép mà kêu một người lớn như nàng là "nó" rồi bản thân nàng cứ như một món đồ chơi bị hai đứa nhóc đó ngược đãi.

Đổi lại bây giờ nàng biết bản thân đang ở cổ đại, chứng tỏ việc nàng làm đã thành công, chỉ là không biết Du Thiên Ân đang ở đâu, có an toàn hay không thôi…

Trước hết nàng cố gắng chịu đựng, hình như bản thân nàng bị thương rất nặng, đợi đến khi khoẻ mạnh rồi sẽ xem xét tình hình thế nào và tùy cơ ứng biến thôi. Mỗi ngày hai đứa nhóc kia sẽ đến cho nàng ăn rồi giúp nàng thay thuốc trên tay, tuy hai đứa nhóc này không lễ phép mấy nhưng chăm sóc cho nàng rất tốt chuyện này có thể bỏ qua được,tiếp đó là bảy ngày trôi qua nàng cảm thấy cơ thể khoẻ lên rất nhiều có thể cử động được đôi chút, đôi mắt cũng đã bình phục.

Nhưng mà...vừa mở mắt ra nhìn xung quanh, nàng cảm thấy mọi thứ rất kì quái, mọi đồ vật rất là...to lớn? Và bản thân nàng thì bị nhốt vào một cái khung bằng gỗ lớn! Là lâu quá mắt mới phục hồi nên nàng bị ảo giác sao? Nàng chớp mắt liên tục nhưng mọi thứ vẫn kì quái như thế, rốt cuộc nàng đang ở nơi quái quỷ nào thế?

Nàng hơi hoảng sợ, cố sức ngồi dậy, cả cơ thể nàng phát ra một loại cảm giác rất kỳ lạ, nàng vội đưa tay trái lên nhìn, mắt nàng mở to hết cỡ, nàng đang bị cái gì thế này?? Một đôi tay...không đúng một cái chân động vật nhỏ xíu đầy lông tơ màu trắng, bên trên là miếng vải trắng được bó cẩn thận.

Chưa kịp hoàn hồn và tiếp thu hết thảy sự việc này thì cánh cửa to lớn kia được mở ra, đối với nàng mà nói bây giờ cánh cửa ấy cứ như cho người khổng lồ vậy, tiếp theo đó là hai đứa nhóc bước vào, nhưng mà bây giờ gọi là đứa nhóc không ổn lắm bọn chúng to gấp nhiều lần nàng!!

- Ca ca xem kìa Nhị Bạch đã khoẻ rồi có thể mở mắt rồi, thật là tốt quá!!

Đứa bé gái kia vui mừng reo lên, đứa bé trai bên cạnh cũng vui vẻ đáp:

- Xem ra thuốc của A Triệu thúc thật hay, có thể chữa lành cho con thỏ này, nhưng mà chân nó dính vào bẫy như vậy không biết khi khoẻ lại có bị tật hay không đây!

- Dù bị tật cũng không sao, không chết là tốt rồi! Đứa bé gái vui vẻ nhìn vào mắt nàng.

Nàng rùng mình một cái, gì đây không phải chứ đứa bé trai vừa gọi nàng là con thỏ? Sao từ con người xuyên một cái thành động vật vậy chứ? Có lầm không đây?! Vậy...đừng nói Du Thiên Ân cũng bị biến thành con gì đó rồi nhá?!

Mấy ngày này nàng suy nghĩ thật kỹ dù gì cũng lỡ biến thành con thỏ rồi, có sợ hãi cũng không giúp ích được gì, cứ dưỡng thương cho tốt, chờ thời cơ mà thoát ra bên ngoài đi tìm Du Thiên Ân, bây giờ cứ theo giả thuyết Du Thiên Ân cũng biến thành con vật gì đó mà đi tìm thôi, nhưng mà nghĩ lại tìm ở rộng lớn thế này cứ như mò kim đáy bể...không được, không được, nàng không thể nản chí dù thế nào nàng cũng sẽ tìm ra Du Thiên Ân, trước tiên cứ chờ sức khoẻ hồi phục đã!

Nàng chờ đợi mất một tháng cơ thể con thỏ này mới có thể hoạt động được bình thường, mà làm thỏ cũng có cái hay bây giờ tai của nàng thật là to có thể nghe được xa hơn chỉ có điều nàng bị bắt ăn cà rốt suốt thế này thật sự nuốt không trôi...còn nữa trong một tháng này nàng nghe được rất nhiều chuyện và bất ngờ nhất chính là nơi này chính là nhà của Lâm Xuyến, lúc nghe người hầu đi qua đi lại có nhắc đến tên của Lâm Xuyến nàng cứ ngờ ngợ đến lúc được hai đứa nhóc đó bế ra tắm nắng nàng mới thấy được Lâm Xuyến, nàng kích động nhảy khỏi tay của đứa bé gái mà chạy đến chỗ Lâm Xuyến, miệng kêu gào muốn bể giọng nhưng tiếc là cô ấy không hiểu tiếng thỏ, trong mắt nàng chỉ là con thỏ nhỏ đang nổi điên kêu gào.

Nhưng mà Lâm Xuyến trông già hơn rất nhiều, nếu đoán không lầm thì chắc chắn đã trôi qua nhiều năm, hai đứa trẻ kia là con của cô ấy, nàng chợt nhớ ra hai đứa nó có gọi đại ca ca gì đó vậy người đó là Ngôn Ngôn rồi, và Ngôn Ngôn là người cứu nàng khỏi bẫy của thợ săn, chỉ tiếc là bây giờ Ngôn Ngôn đang theo cha mình buông bán ở kinh thành không biết khi nào mới về. Nếu Ngôn Ngôn đã trưởng thành vậy Tiểu Hạo cũng như thế thật tò mò không biết hai đứa nhóc này khi lớn lên dáng vẻ sẽ trong như thế nào đây.Có điều tại sao lần xuyên không này mốc thời gian lại chênh lệch nhiều như vậy, nàng còn biến thành con thỏ trắng vô dụng, không lẽ suốt đời này nàng sẽ là con thỏ trắng mãi mãi? Nghĩ đến thôi nàng cảm thấy buồn rầu.

Mấy ngày sau nàng được hai đứa trẻ con của Lâm Xuyến thả ra khỏi khung gỗ, bây giờ nàng là thú cưng của hai đứa nó, người trong nhà cũng nể nàng một hai phần, hai đứa này khen nàng thông minh hiểu tiếng người, sáng chạy đi chơi tối có thể tự về chỗ ngủ, đến giờ ăn có thể tự ăn, biết vệ sinh đúng chỗ...nàng khóc thầm một dòng sông, bọn họ chẳng biết nàng thật sự là người!! Là con người đó! Nói là đi chơi chứ thật ra nàng đi tìm Du Thiên Ân khắp nhà, từ con mèo trong nhà ngồi nói chuyện với nó nửa buổi nó chỉ meo meo vài câu, nàng bực tức chửi nó một câu nó liền xù lông muốn đánh nàng, nàng hết hồn liền chạy bán mạng...thật bi thảm.

Kể cả con dê, con ngựa, con lợn sau vườn, còn chưa kể mấy con động vật nhỏ xung quanh, vì đây là sườn núi nên có rất nhiều động vật nhỏ, nàng ngày ngày điều hỏi từng con một, từ sáng sớm đến tối mịt mỗi lần điều thất bại, chẳng con nào nhận biết được cả...nhất là con vịt trời đằng cái ao phía sau nó tưởng nàng muốn lấy trứng của nó, nó liền liều mạng mổ lấy nàng...bây giờ cả người nàng điều ê ẩm.

Trong nhà chỉ còn sau bếp là nàng chưa đi kiểm tra ở đó có mấy con chuột và gián...nhưng mà chắc không phải mấy con đó đâu nhỉ!! Nghĩ đến thôi nàng đã xanh mặt, nàng bị biến thành con thỏ có khi nào Du Thiên Ân trở thành sói không?! Nếu vậy thì toi rồi chưa kịp hỏi thì bị mấy con sói ăn vào bụng rồi….

- Phu nhân, lão gia và đại công tử về rồi!! Tiếng của người làm trong nhà vui vẻ reo lên.

Cả nhà sau đó liền cười nói rôm rả, vậy là Ngôn Ngôn đã về, nàng nhanh chóng đi ra khỏi chỗ ngủ tiến về phía phòng khách, nhưng mà vừa bước ra khỏi ngạch cửa thì đã bị Tiểu Bạch đứa bé gái bế đi, như vậy cũng tốt không phải đi một đoạn xa như vậy.

Vừa đến phòng khách Tiểu Bạch đã khoe với Triệu Ngôn tức là Ngôn Ngôn bảo là nuôi nàng rất tốt, Ngôn Ngôn liền vui vẻ lấy tay chọc vào má của nàng, rồi chế nhạo:

- Muội không nói ta còn tưởng muội đang béo một con lợn đấy, nó tên là Nhị Bạch sao? Nghe không hợp lắm nhưng muội thích là được!

- Đệ muốn đặt cái tên hay hơn nhưng tam muội nhất quyết không chịu, nói gì là muội ấy là Đại Bạch tiểu bạch thỏ sẽ là Nhị Bạch sau này Nhị Bạch sẽ là đệ tử của muội ấy, mấy hôm nay lại lấy sách ra giảng bài cho nó đúng là hết nói nổi! Tiểu Thanh đứa bé trai bắt đầu nhăn mặt cảm thán.

Vẻ mặt của nàng lúc này cũng giống thế, mấy ngày nghe Tiểu Bạch giảng bài đúng là...không muốn nhắc đến, nhưng mà nhìn kỹ tên Ngôn Ngôn này lớn lên trông cũng ra gì phết, có dáng vẻ của một công tử phong nhã lắm nha.

- Mau đến dùng cơm đi, hai người chắc nhớ cơm nhà lắm rồi, ta có chuẩn bị món mà hai người thích, mau đến ăn kẻo lại nguội mất ngon!

- Đa tạ nương tử! Triệu Long vui vẻ nhìn Lâm Xuyến.

Lâm Xuyến bày ra bàn thêm rất nhiều món ăn, cả nhà bọn họ cùng nhau ăn cơm, nhìn thấy cảnh này lòng nàng thật sự rất vui, trước kia gia đình Lâm Xuyên vì nàng mà gặp xui xẻo, cũng may cả nhà bọn họ không sao cả thật là tốt!

Nhưng mà...con nhóc Tiểu Bạch này ăn cơm thì ăn đi có cần ôm nàng cùng ngồi đó không, bao nhiêu món ăn trước mắt mà không được ăn, đúng là ức hiếp người khác!!

- Mẫu Thân ngày mai có bằng hữu từ kinh thành của con đến chơi có thể ở vài ngày, phiền mẫu thân giúp con chuẩn bị chỗ cho bọn họ.

Lâm Xuyến vừa gắp thức ăn cho vào bát của Tiểu Bạch và Tiểu Thanh vừa nói:

- Là vị bằng hữu họ Du đúng không, nghe con nhắc nhiều rồi, nhưng tại sao là ngày mai, hôm nay không về cùng luôn sao?

- Du huynh cùng con và phụ thân đi chung nhưng có việc phải xử lý nên đến sau một ngày, huynh ấy là người đơn giản không cầu kỳ mọi người cứu đối đãi như bình thường là được!

Tiểu Thanh vừa nhai thức ăn trong miệng vừa suy nghĩ cuối cùng à lên một tiếng:

- Sao thế Tiểu Thanh? Ngôn Ngôn ngước lên nhìn nó.

- Ca ca đừng nói bằng hữu này của huynh là hoàng thân quốc thích đấy, đệ nhớ hoàng thượng cũng là họ Du.

Ngôn Ngôn cười cười nói.

- Đệ đệ thông minh, vị bằng hữu này của ta là con trai trưởng của tam vương gia, là tiểu vương gia đó, có phải ca ca của đệ thật oai không có thể kết bạn với hoàng thân quốc thích.

Tiểu Thanh gật đầu xác nhận, tuy nhiên Ngôn Ngôn bị phụ thân nhắc nhở.

- Đừng có tự cao tự đại, kết bạn với người trong hoàng tộc như chơi với lửa không cẩn thận lại bị phỏng, Du Thiên Hạo người ta là vương gia con cũng nên biết thân biết phận.

- Phụ thân yên tâm, con tự biết chừng mực.

Nghe đến Tiểu Hạo nàng lại có một dòng suy nghĩ chợt chạy ngang trong đầu, có khi nào chỉ có nàng là biến thành động vật còn Du Thiên Ân vẫn là người bình thường không? Dù gì hắn cũng là người của thời đại này còn nàng thì không phải, khả năng này lớn hơn tỷ lệ tìm được Du Thiên Ân cao hơn. Nàng bắt đầu có suy tính khác, đợi khi Tiểu Hạo đến đây nàng sẽ tìm mọi cách đi theo nó sao biết đâu tìm được Du Thiên Ân.

Sáng hôm sau Tiểu Hạo đến, đúng là hai đứa trẻ này lớn lên điều là cồn tử tuấn tú, có điều Tiểu Hạo nhìn mạnh mẽ hơn tên Ngôn Ngôn kia, có lẽ nó học võ nàng thấy bên hông nó có mang thanh kiếm.

- Du huynh, gia quyến có phần đơn sơ có thiếu sót mong Du huynh bỏ qua! Ngôn Ngôn bày bộ mặt khách sáo ra.

Tiểu Hạo liền xua tay:

- Triệu huynh đừng nói vậy, bá phụ, bá mẫu tiếp đãi rất tốt ta rất biết ơn nào dám chê trách, hơn nữa cảnh vật nơi đây còn hơn những gì huynh đã kể, tiên cảnh giữa trần gian hôm nay ta mới tận mắt thấy.

Nàng từ sáng đến giờ cứ đi theo hai người này, nghe nói chuyện mà thấy mệt, bằng hữu gì mà nói chuyện khách sáo tới khách sáo lui, chẳng bằng khi xưa bọn chúng hoạt bát biết bao nhiêu, nhưng mà cái tên Tiểu Hạo này nàng đã tỏ ra dễ thương lượn qua lượn lại trước mặt mà vẫn không thèm nhìn nàng chỉ lo nhìn trời nhìn mây, thật hết cách.

- Du huynh, ngày mai ta đưa huynh đi xem thác nước rất đẹp, còn có thể bắt cá, lúc nhỏ ta thường được phụ thân dẫn theo chơi rất vui!

- Triệu huynh, thật xin lỗi ngày mai ta định lên đường sớm đến chỗ nhị thúc của ta, không ở lâu để cùng huynh đi những nơi này, hẹn huynh lần sau vậy.

Nhị thúc!!! Nàng kích động, Tiểu Hạo nói nhị thúc, cũng tức là Du Thiên Ân, đoán không sai mà, có thể đến gặp hắn rồi!

Lúc này Ngôn Ngôn đột nhiên đổi giọng, không còn vẻ hứng thú như lúc nãy.

- Ta có nghe chuyện về nhị thúc của huynh, sức khoẻ của thúc ấy đã khá hơn chưa?

Tiểu Hạo lắc đầu:

- Bệnh của thúc ấy là tâm bệnh, dù thuốc giỏi vẫn không thể chữa, không dấu gì huynh ta đi hôm qua chuyển hướng là vì đi tìm một người, người này nhị thúc ngày đêm nhung nhớ tiếc là đã tìm mười mấy năm không có tung tích, cứ như mò kim đáy bể, ta hy vọng có thể tìm được người mà nhị thúc ấy tìm kiếm.

- Không biết có gì để nhận dạng người cần tìm đó không? Phụ thân ta buôn bán nhiều nơi, gặp nhiều người biết đâu chừng sẽ giúp ích được.

Tiểu Hạo thấy việc này cũng tốt, nhiều người tìm thì may mắn sẽ lớn hơn, vì thế Tiểu Hạo mang một bức tranh ra đưa cho Ngôn Ngôn xem. Xem hồi lâu nó bắt đầu cảm thán:

- Là một mỹ nhân khuynh thành, nhưng mà tóc của vị cô nương này tại sao lại kỳ lạ như vậy??

Được khen mũi nàng nở ra, nàng cố trèo lên bàn đá để nhìn, nhưng nàng đánh giá cao loài thỏ rồi, căn bản không nhất chân lên được nói gì trèo lên, cuối cùng ngã lăn ra đất, sau đó Tiểu Hạo bế nàng lên đặt lên bàn.

- Con thỏ trắng này thật xinh xắn, là thỏ nhà Triệu huynh nuôi sao? Tiểu Hạo đưa tay vuốt ve đầu của nàng.

Nàng khó chịu né sang một bên, Ngôn Ngôn thấy thế liền mắng nàng.

- Ngươi đúng là con thỏ không biết điều, Du huynh đừng để bề ngoài nó đánh lừa, nó là do ta cứu từ bẫy thợ săn trong rừng, đem về cho muội muội của ta nuôi, nói về tính tình của nó rất là ngang bướng, chỉ để muội muội và đệ đệ của ta bế, người khác động đến nó là nó liền giở trò lưu manh ra cắn người, còn chưa kể tuy là con thỏ nhỏ bé mà lại cả gan đi chọc ghẹo mấy con vật khác trong nhà, đúng là không sợ trời không sợ đất!

Tiểu Hạo bật cười.

- Haha thật thú vị!

Nàng lúc này không quan tâm đến lời mà hai tên nhóc này nói, chỉ mãi mê lo nhìn bức tranh chân dung mà Du Thiên Ân vẽ, chính xác là hắn rồi, nhưng mà tên này bị ngốc sao? Thời cổ đại mà vẻ nàng tóc ngắn của hiện đại, cũng may không vẽ quần áo của thời hiện đại không là bọn họ coi nàng là người điên rồi! Như vậy chắc chắn là đi theo Tiểu Hạo sẽ gặp được Du Thiên Ân rồi, nhưng mà bây giờ nàng trong bộ dạng con thỏ thế này...mà mặt kệ gặp Du Thiên Ân rồi tính sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK