Nàng giống như vị kiếm khách mới vừa giành được chiến thắng quyết định, bóng lưng cô đơn đứng nơi tĩnh mịch, được gọi là một cuồng duệ khốc huyễn soái!
"Cực giỏi!"
"Đẹp trai ngây người!"
"Tới một cái nữa tới một cái nữa!"
Các em gái vỗ tay hoan hô, thậm chí có mấy người giơ chân lên đá đá mấy nam nhân trên đất: "Này! Tránh ra cho chúng ta nhìn một tí coi!"
". . . . . ." Tập thể nam giới lệ rơi đầy mặt.
Điên rồi!
Các cô gái đã toàn bộ điên rồi!
Hu hu hu hu hu cái trấn này đáng sợ quá, sau này không bao giờ tới nữa!
Không chỉ không tán được gái mà còn có nguy cơ đoạn tử tuyệt tôn có được hay không!
Nhưng trên thực tế, Thang Mộ vẫn cực kỳ phúc hậu, vì những mũi tên nàng sử dụng đều là tên gỗ mà lúc trước ngủ ngoài đồng tiện tay nhặt được dùng để chuẩn bị nhóm lửa, hơn nữa nàng sớm đã hủy bỏ trang bị và vũ khí trong mục Trang bị, chỉ mặc một thân thời trang, lực công kích cũng không cao, cho nên đối phương coi như bị bắn trúng, cũng nhiều lắm là, khụ, hơi đau một chút mà thôi, cũng sẽ không lưu lại di chứng gì.
Chỉ là tranh tài mà thôi, nàng cũng không muốn tổn thương người.
Nhưng cho dù như thế, nàng hình như cũng đánh giá thấp sự coi trọng của đám đàn ông đối với cái bộ phận đó.
Nói tóm lại, hầu như tất cả mọi người đều bị một kích diệt "Mệnh" của nàng, ngã xuống đất không dậy nổi.
Hiện tại, Thang Mộ là chuẩn nam nhân đứng trên thi thể của đám đàn ông, không đúng, là chuẩn nữ nhân!
Nàng hoàn toàn xứng đáng giành được thắng lợi, trở thành kỵ sĩ duy nhất vào khánh điển ngày mai.
Mặc dù mọi chuyện rất thuận lợi, nhưng ánh mắt các cô gái hình như càng ngày càng đáng sợ, Thang Mộ cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo lạnh lẽo quá, da cũng nóng hừng hực nóng hừng hực, dưới tình huống quỷ dị này, nàng lặng lẽ tắt đi danh hiệu "Vạn muội sát".
Thế nhưng!
Tình hình không có chút thay đổi nào!
Ánh mắt các cô gái vẫn nóng rực như vậy!
Đây là một tình huống gì thế?
Chẳng lẽ nói. . . . . . Cho dù xóa danh hiệu thì độ thiện cảm cũng sẽ không hạ xuống sao? !
Cứu mạng!
Tình huống này cho tới bây giờ không có ai nói với nàng được không!
". . . . . . Ngươi cũng chưa bao giờ hỏi ta được chứ! Hơn nữa ta cho ngươi cái danh hiệu này chỉ là muốn giúp ngươi dễ dàng chung đụng với các cô gái khác của nam chủ, ai biết ngươi sẽ dùng như vậy chứ!"
"Ơ, ngươi còn sống à."
". . . . . . Cô gái, thương lượng một chút, chúng ta có thể nói chuyện trong không khí hoà bình được không?"
"Ha ha." Thang Mộ lập tức cười trong không khí hoà bình với Ngựa đực đại thần.
". . . . . ."
Lần nữa bị đâm, tên này lại biến mất.
Cũng không biết rốt cuộc là tới làm gì. . . . . .
Thang Mộ bất đắc dĩ nhún vai, với cái động tác này lại một lần nữa giành lấy tiếng hô "Thật ngầu" của đám đông, nàng giơ tay lên, dứt khoát mà chỉ trong không trung: "Nhìn! Có máy bay!"
Vì vậy các cô gái rối rít nhìn về phía bầu trời.
Không phải là chỉ số thông minh của các nàng không đủ cao, mà là cho dù hiện tại Thang Mộ nói trên trời có chuột và mèo đang chơi trò đồng tính họ cũng sẽ tin -- phái nữ ở thời khắc này là không có lý trí gì hết.
Mà Thang Mộ vô cùng nhạy bén lợi dụng chớp mắt lơ đễnh của các em gái, trùmáo choàng lên biến mất. . . . . .
Lần nữa hiện ra thì nàng đã trở lại trong phòng khách sạn, lấy tư thế"囧rz" té nhào xuống đất, nghiêng người đỡ trái tim đập "Thình thịch thình thịch", lại xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, mới trấn định lại được.
Xem ra hậu cung quá nhiều cũng không phải chuyện gì tốt, nhiều em gái như vậy rất khó thỏa mãn. . . . . . Có phải có cái gì kỳ quái lẫn vào phải không hả?
"Tỷ tỷ. . . . . ." Một âm thanh yếu ớt từ phía sau nàng truyền đến.
"A! ! Ah?" Thang Mộ bị dọa cắm đầu xuống đất, rồi sau đó mới phản ứng được, vừa bò dậy vừa quay đầu ai oán nói, "Jarrett hả? Chớ tùy tiện dọa người chứ, làm tỷ sợ muốn chết."
"Tùy tiện dọa người là tỷ tỷ mới đúng chứ."
". . . . . ." Ngồi chồm hỗm trên đất Thang Mộ ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào đệ đệ có vẻ vô cùng không vui của mình, không xác định hỏi, "Đệ là. . . . . . Tức giận sao?"
"Không có."
". . . . . ." Trả lời tốc độ như vậy, không có tức giận mới là lạ đó!
Làm một đệ khống, Thang Mộ phải thể hiện thái độ và tư thế đúng đắn, bật người lên nói: "Là ai khi dễ đệ? Tỷ giúp đệ đi đánh hắn!" Không sai, nàng đã hoàn toàn quên mất sự thật đáng buồn rằng cấp bậc bây giờ của mình thấp hơn đệ đệ mình rất nhiều.
Jarrett cúi đầu, sau một lúc im lặng thì hồi đáp: "Không có."
Cái tình hình này. . . . . . sao quỷ dị như vậy chứ?
Thang Mộ sờ cằm, Jarrett nhà nàng không phải là bị khi dễ còn không dám nói người ta chứ? Như vậy người khi dễ hắn chẳng lẽ là. . . . . . Đợi đã nào...! Thang Mộ đột nhiên nghĩ tới tình hình mới vừa rồi, vốn là, nàng thật sự không muốn dùng Vạn muội sát, nhưng vì bảo vệ trinh tiết đệ đệ mình, nàng chỉ là dùng một chút, rồi sau đó. . . . . . Rồi sau đó. . . . . . A a a a nàng thật không phải là cố ý đâu!
Cảm giác mình rốt cuộc hiểu rõ gì đó, nước mắt Thang Mộ tuôn như mỳ sợi, quỳ xuống ôm ống quần đệ đệ mình: "Tỷ thật sự là không là cố ý giành em gái của đệ đâu! Tha thứ cho tỷ đi Jarrett! !"
". . . . . ." Tỷ tỷ ngươi còn có thể chậm chập hơn nữa không?
Yên lặng đỡ trán, Jarrett không biết nói gì, thở dài, nhìn chăm chú vào tỷ tỷ mà hình như nếu hắn không đồng ý sẽ lăn lộn trên đất, vi diệu cảm thấy Chít Chít lớn lên không đứng đắn như vậy cũng không phải vô lý mà có rồi.
Thượng bất chính hạ tắc loạn, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Nhưng mà, từ trước đến giờ hắn vốn không hạ được quyết tâm với nàng, không, làm sao có thể hạ quyết tâm được.
Quyết định tuân theo nội tâm, Jarrett nửa quỳ, nói: "Tỷ tỷ, đệ không có giận tỷ."
"Thật?" Thang Mộ ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào tròng mắt như biển khơi xanh thẳm của đệ đệ mình, mừng rỡ hỏi.
"Ừ." Jarrett gật đầu, "Nếu quả thật phải nói đệ có cái gì không vui, như vậy chỉ có. . . . . ."
"Cái gì?"
"Đệ chưa bao giờ nhìn thấy tỷ tỷ mặc bộ quần áo hiện tại đâu."
". . . . . . Bộ này hả!" tâm tình Thang Mộ trong nháy mắt có chút trở nên vi diệu, nhưng loại cảm giác này thoáng qua rồi biến mất, sau đó nàng ho nhẹ một tiếng nói, "Tỷ cũng là nhất thời nhớ tới mới đổi, việc này, mặc dù đệ không phải là người đầu tiên nhìn thấy, nhưng tuyệt đối là người duy nhất đứng gần nhất nhìn thấy, như thế nào như thế nào? Đẹp trai không? !"
"Khụ, rất đẹp thật đáng yêu." Nhưng là cùng đẹp trai gì đó hoàn toàn không chút dính dáng.
"Tất nhiên rồi!" Sở thích lựa chọn trang phục của mình đạt được tán thưởng, Thang Mộ cảm động muốn chết rồi, vẫn là đệ đệ nhà nàng tốt!
Bởi vì trước đó hoàn toàn không dựa vào sức quyến rũ cá nhân để chinh phục người xem nên đã bị đánh nát lòng tin, giờ phút này, như kỳ tích được cải tạo rồi.
Được khích lệ, Thang Mộ quyết định ''bánh ít đi, bánh quy lại'', vì vậy "lộp cộp" một cái liền từ dưới đất bò dậy, tinh thần tràn đầy vỗ eo nói: "Trong túi ảo của tỷ còn nhiều y phục tốt lắm, đều là người khác chưa từng thấy, tỷ lại thay cho đệ xem nha!"
Vì vậy Thang Mộ quả quyết bắt đầu thay quần áo, cái này rất dễ dàng, chỉ cần đem quần áo trong hệ thống ảo ướm trên người, nó sẽ xuất hiện ở trong túi, rồi sau đó lấy bộ y phục khác ở trong túi ảo xuống, nó liền lập tức xuất hiện trên người, còn dễ hơn so với tự mình cởi mặc nữa.
"Tỷ tỷ người đang làm cái gì. . . . . ."
"A?"
Đang vội vàng lột bộ thời trang trên người ra, Thang Mộ lấy lại tinh thần, vừa đúng lúc nhìn thấy bộ dạng đệ đệ mình xoay đầu sang chỗ khác, từ cái góc độ này của nàng, còn có thể thấy gò má và vành tai đỏ ửng của đối phương.
"Đệ không cần đến mức vậy chứ, bên trong tỷ cũng không phải là không có mặc. . . . . . Ah? ? ? ? ?"
Thang Mộ theo bản năng ôm ngực kẹp chân ngồi xổm xuống, đại não liều mạng chuyển động, cho nên nói, bây giờ là cái tình huống gì?
A! Đúng rồi!
Trước đó lúc đánh nhau vì không muốn tổn thương người khác, nàng hình như bỏ đi tầng trang bị bên trong bộ thời trang kia. . . . . . Nói cách khác, nàng hiện tại cởithời trang xuống, bên trong cũng không phải bộ quần áo trang bị màu cam cấp A như nàng nghĩ , mà là. . . . . .áo lót quần lót trắng tinh đó QAQ
Nàng hoàn toàn quên mất chuyện này !
Cho, cho nên nói, dưới tình huống không biết gì nàng đã dâm loạn đệ đệ mìnhsao?
Dâm loạn!
Dâm loạn! !
Dâm loạn! ! !
Nàng có thể đi chết không? Có thể không? !
Không khí trong phòng nhất thời rất kỳ lạ.
Yên tĩnh kéo dài vây lượn bên cạnh hai người, đến cuối cùng, nhịp tim cùng hô hấp song phương đều tựa như gần ở bên tai.
Rõ ràng khoảng cách cũng không gần nha. . . . . .
Không nói đến mặt của Jarrett càng ngày càng đỏ, ngay cả da mặt dày có thể dùng để mài đao như Thang Mộ cũng hơi có chút cảm thấy không tốt lắm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn đại não vốn là dùng cũng không được ổn lắm giờ lại đứt đoạn, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, làm những gì.
Lại sau một mảnh trầm mặc.
"Tỷ tỷ trước tiên người nên là. . . . ."
"Jarrett tỷ không phải. . . . . ."
Đồng thời mở miệng, lại đồng thời lọt vào lúng túng trầm mặc.
Không khéo không thành sách.
Ngay vào đúng lúc này, một vị ngu ngốc đột nhiên bay vào trong phòng: "Ha ha, Jarrett, những cô gái bên ngoài tới bây giờ vẫn còn đang tìm tỷ tỷ của con, rõ là. . . . . ."
Kinh sợ! ! !
Quái lạ! ! !
Ngây ngô! ! !
Giận! ! !
"Các ngươi đây là tình huống gì?"
Mặc dù Jarrett ở vào giây thứ nhất Kirsten nhảy vào, liền lập tức phản ứng kịp thời kéo áo choàng chethân thể tỷ tỷ mình lại, nhưng nhìn vào tình hình trước mắt, rốt cuộc không cần mất một giây, cuối cùng hắn bất giác nói.
"Ta. . . . . ."
"Ta. . . . . ."
Lại đồng thời mở miệng.
Jarrett cúi người xuống, cách áo choàng ôm lấy tỷ tỷ mình, mặt nóng thêm vài phần, ngón tay khẽ nhúc nhích, lại vẫn không buông tay ra.
"Các ngươi. . . . . ."
Đang lúc Kirsten còn chuẩn bị nói gì đó, Ysasi đột nhiên nhẹ nhàng đi vào, rồi sau đó kéo ông ta đi ra ngoài, từ đầu đến cuối, nàng không nói bất kỳ lời nói, phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Ngược lại bị nàng kéo tới ngoài cửa, Pháp Thánh đại nhân rất bất mãn: "Ngươi kéo ta ra ngoài làm gì? Ta còn chuẩn bị. . . . . ."
"Ngươi chuẩn bị làm cái gì?"
"Đương nhiên là . . . . ." Kirsten đang nói dừng lại, đúng vậy, hắn muốn làm cái gì chứ?
Ysasi nhìn chăm chú vào hai mắt Kirsten, sắc vàng kim gặp gỡ sắc bạc, giống như mặt trời chống lại ánh trăng: "Tại sao tức giận?"
"Ta đương nhiên là. . . . . là . . . . ."
Chờ lâu mà vẫn không nói ra lời, Ysasi khẽ thở dài một cái, xoay người rời đi: "Đều là ngu ngốc."
Giọng nói lạnh lẽo truyền đạt ra những lời này, cũng không phải không hề có nhiệt độ gì.
Nàng rốt cuộc đã cảm thấy cái gì chứ?
Lại không bàn về người đang rối rắm ngoài cửa, bên trong cửa hai tỷ đệ trải qua người khác làm rối loạn, cuối cùng từ mới vừa cứng ngắc khôi phục lại bình thường.
Thang Mộ cách áo choàng lần nữa đổi lại bộ thời trang lúc trước, nhân tiện đem trang bị vững vàng mặc vào, âm thầm thề về sau trước khi thay quần áo nhất định phải cẩn thận tra xét một chút!
Mà Jarrett. . . . . . Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng qua một màn mới vừa rồi kia, hắn hình như hồi tưởng lại một giất mộng không thể nói ra, nhịp tim chợt gia tốc, trái tim nhảy lên kịch liệt cơ hồ muốn thoát khỏi lồng ngực, trong nháy mắt hắn nhận thấy -- ít nhất trong thời gian ngắn, hắn không cách nào nhìn thẳng tỷ tỷ mình.
Lại ôm ý nghĩ như vậy với tỷ tỷ, hắn, đã suýt muốn. . . . . . Không, phải nhịn nhịn, chỉ cần tỷ tỷ ở bên người hắn liền thỏa mãn, hắn nên thỏa mãn.
Không thể làm bất kỳ chuyện gì có thể làm nàng rời đi , cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . . Hiện tại hắn chỉ có thể. . . . . . Hắn phải. . . . . .
"Gì kia, Jarrett. . . . . ."
Thang Mộ đang chuẩn bị nói gì đó, lại nhận được đáp lại như vậy--
"Đệ còn có chuyện, rời đi trước."
Bỏ lại những lời này, Jarrett ở trong mắt Thang Mộ giống như con thỏ con bị giật mình nhanh chóng chạy mất, nàng âm khí nặng nề quỳ xuống đất đỡ trán, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng không cẩn thận dâm loạn đệ đệ mình, sau đó bị ghét. . . . . . Bị ghét. . . . . . Bị ghét. . . . . .
Quả nhiên, nàng vẫn là mổ bụng mới tốt đúng không?