" Kiến Vũ anh mới về sau , em..."
" Tiểu Văn đầu rồi ?"
" Kiến Thành đón tiểu Văn về nhà chơi rồi"
" Muốn ly hôn sao? đã ký chưa ?"
" Kiến Vũ em..."
" Tôi mệt rồi ,có chuyện gì nói sao đi " Hoắc Kiến Vũ lạnh lùng bỏ đi vào phòng tắm.
"Bảo bối ba giận mẹ rồi , phải làm sao đây? Tại mẹ ...tại mẹ hết ..hức ...hức "
Triệu Tuệ An đi xuống nhà ăn chút gì đó , nhưng vừa đi gần tới thì đã buồn nôn, Cô quay lại lên lầu thì thấy anh bước qua phòng của tiểu Văn .
Triệu Tuệ An đi vào phòng nằm xuống, mấy hôm nay nghén nặng nên có hoàn toàn không ăn được gì . Vừa nghĩ tới thịt cá thì cô bắt đầu buồn nôn
Oе oе oе
Оe oe oe
Triệu Tuệ An rữa mặt dựa vào tường, cô hiện tại rất mệt cô muốn có anh bên cạnh. Tiểu Văn về nhà thì liền chạy lên phòng tìm cô
"Mẹ, mẹ không khỏe sao? Ông bác nói ba về sao? ba đâu rồi mẹ?"
" Ba bên phòng con á , tiểu Văn con ăn gì chưa ?" Cô hỏi mà nhíu mày muốn nôn nữa
"Con ăn rồi. Mẹ bệnh sao?"
" Không có , mẹ hơi mệt thôi"
Hoắc Kiến Vũ qua phòng của tiểu Văn nằm ngủ , vì mệt do làm việc và đi máy bay nên vừa nằm xuống giường đã ngủ . Hoắc Kiến Vũ đang ngủ thì có gì đó đè lên người mình anh mở
mắt ra thì thấy tiểu Văn đang ngồi trên bụng mình nhúng nhúng
"Ba , sao ba không về phòng mình ngủ mà ngủ phòng con"
" Không phải mấy ngày trước con cũng ngủ phòng ba sao?"
" Ba ,mẹ bị bệnh hay sao á . Khi nãy con thấy mẹ nôn , cả tuần nay mẹ không ăn gì cả, mẹ cứ nằm trên giường "
" Hả, không ăn sao?còn nôn nữa sao?" Hoắc Kiến Vũ nhíu mày
" Dạ , khi nãy mẹ mới nôn xong, mẹ nói mẹ mệt "
Hoắc Kiến Vũ kéo tiểu Văn xuống bụng mình rồi đi về phòng
Triệu Tuệ An đang sắp xếp lại quần áo trong tủ , nhìn thấy anh đi vào cô cúi mặt xuống làm tiếp.
Hoắc Kiến Vũ ngồi xuống giường nhìn cô , cô là bệnh dạ dày hay mang thai . Lần trước cô mang thai cũng rất hay nôn .
Hoắc Kiến Vũ nằm xuống kéo chăn đắp lên người nhắm mắt lại , hôm đó cô đi đến bệnh viện là khám cái gì , nếu như là mang thai tại sao không nói mà đòi ly hôn. Hoắc Kiến Vũ bây giờ trong đầu rất nhiều câu hỏi
Triệu Tuệ An cũng lên giường nằm quay lưng với anh , qua một lúc cô xoay qua nhìn anh , cô nhích lại gần ôm lấy anh bật khóc . Vì đang mang thai tâm tình đang rất tệ nên rất dễ khóc
" Kiến Vũ đừng giận em nữa , em biết sai rồi, anh tha lỗi cho em lần này đi ...hức ...hức"
"Kiến Vũ em không nên nói những lời như vậy ....hức hức.. lúc đó em nóng quá nên không kiểm soát được lời nói của mình ..hức ..em xin lỗi"
Hoắc Kiến Vũ mở mắt ra ngồi dậy Triệu Tuệ An liền ôm lấy từ phía sau anh khóc nức nở
"Anh tàn nhẫn lắm....hức.. anh tính bỏ mặc em sao? anh tính bỏ con của anh sao? ...hức ...hức ...em biết sai rồi"
"....." Hoắc Kiến Vũ cũng không chịu nỗi khi nhìn cô khóc liền gỡ tay cô ra quay lại nhìn
"Ông xã xin lỗi , em sắp tới không vậy nữa đâu ....hức ...hức , em rất yêu anh , những lời đó là lúc em nóng giận thôi anh đừng để ý tới chức"
"Em có biết em nói ra những lời đó anh rất đau lòng không ?"
"Ông xã lúc đó em không biết mình nghĩ cái gì mà lại nói như vậy ...hức ...em không biết ..hức"
"Ừ, sau này đừng ghen tuông như vậy nữa , anh chỉ có mình em, cả đời này cũng vậy " Anh lau giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô
"Dạ, em xin lỗi "
" Sau này có ghen thì cũng phải tìm hiểu kỹ chưa gì hết đã nỗi giận , còn nói những lời thật sự khó nghe "