- “ Điều gì khiến cháu không vui vậy?”
- “ Dạ không có đâu ạ! ở cùng bà và Mạc phu nhân cháu rất vui, mà còn được ăn nhiều đồ ăn ngon nữa.”
- “ Hưm… bây giờ vẫn gọi ta là Mạc phu nhân sao?”
- “ Dạ cháu….”
- “ Gọi thử tiếng mẹ coi nào!”
- “ Dạ.. thưa mẹ!”
- “ Như thế mới phải chứ!”
Mạc phu nhân vui vẻ ra mặt khi nghe thấy tiếng “mẹ” từ miệng cô phát ra, quả thực từ lâu Mạc phu nhân đã coi cô như con gái rồi chứ không chỉ là con dâu nữa. Bà Nội Mạc thấy vậy cũng vui lây.
- “ Tuệ San! hay là chúng ta cùng làm bánh nhé!”
- “ Thật sao bà? thế cháu có thể gọi Tiểu Yên đến đây được không ạ? cậu ấy muốn học hỏi cách làm bánh từ bà đó ạ!”
- “ Vậy sao? thế gọi con bé qua luôn đi, thằng bé Lưu Hàn Thiên cũng rất thích bánh ta làm.”
- “ Lưu Tổng lạnh lùng như thế mà cũng thích bánh ngọt sao ạ?”
- “ Hầy! bề ngoài lạnh lùng thế thôi nhưng bên trong lại rất ấm áp, giống như Phong Thần vậy. Nên cháu chịu khó nhé! đôi khi vẻ ngoài lạnh lùng ấy sẽ khiến cháu khó chịu đó!”
- “ Mẹ không thấy là từ khi Tuệ San ở đây thằng bé không còn lạnh lùng và khô khan như trước nữa sao?” - Mạc phu nhân lên tiếng nói.
- “ Ừm phải rồi ha! tất cả là nhờ cháu đó!”
- “ Không phải đâu bà, anh ấy luôn quan tâm bà và mẹ mà, hai người chiếm vị trí số 1 trong lòng Phong Thần đó ạ.”
- “ Nhưng quan trọng là người trong tim, sau này người bên cạnh Phong Thần cũng chỉ có cháu mà thôi, tụi ta già rồi không biết sống được bao lâu nữa.”
- “ Bà đừng nói như vậy, bà phải sống thật lâu thật lâu.”
- “ Được rồi! phải đợi để bế chắt chứ nhỉ!”
Nghe bà nội nói xong Mạc phu nhân cũng gật gù đồng tình,còn cô chỉ biết gượng cười mà thôi. Tuệ San cố đánh trống lảng sang chuyện khác.
- “ À! để cháu gọi cho Tiểu Yên nhé bà!”
- “ Được rồi! mau gọi đi.”
Tuệ San cầm điện thoại gọi cho cô bạn thân, cô vừa nhắc đến chuyện làm bánh Tiểu Yên liền đồng ý ngay lập tức. Rất nhanh chóng nửa tiếng sau Hạ Tiểu Yên đã có mặt. Cô ấy xách rất nhiều túi to nhỏ khác nhau, gặp bà và Mạc phu nhân, Tiểu Yên lễ phép chào hỏi.
- “ Cháu bà và phu nhân ạ!”
- “ Bạn của Tuệ San đó hả? đúng là xinh đẹp quá,thằng bé Hàn Thiên thật có mắt nhìn người.”
- “ Dạ! hai người quá khen rồi! cháu làm sao bằng Tuệ San được ạ.”
- “ Này cậu thảo mai từ hồi nào vậy, bình thường cậu hay chê mình lắm cơ mà.”
Hạ Tiểu Yên nghe cô nói xong liền lườm yêu cô, Tuệ San thì cười lấy cười để trước vẻ mặt ngượng ngạo của bạn mình, bà nội nhìn cô vui như vậy bà cũng thấy vui lây,
- “ Được rồi! vào nhà thôi nào.”
- “ À đúng rồi! cháu có mua ít colagen rất tốt cho phu nhân đây ạ, và cả một ít thuốc bổ cho bà nữa ạ.”
- “ Trời ạ! không cần khách sáo thế đâu!”
- “ Còn nữa, đây là quà mà Hàn Thiên nhờ cháu mang đến cho hai người.”
- “ Lần sau đến chơi là được rồi, không cần quà cáp cầu kì như vậy.”- Bà nội ân cần nói.
- “ Thế ngày nào cháu cũng đến đây chơi được không ạ?”
- “ Chẳng lẽ Lưu Tổng lại cho phép cậu sao?”
- “ Chắc là cho thôi!”
bình thường có Tuệ San là không khí trong nhà đã vui vẻ hơn rồi nay lại có thêm Hạ Tiểu Yên nữa ngôi nhà càng thêm náo nhiệt, cô bạn thân này còn khiến bà nội và Mạc phu nhân cười rất nhiều, sang học làm bánh là phụ còn tấu hài là chính đây mà. Mấy người giúp việc và quản gia cũng phải phì cười trước cô bạn thân của cô luôn rồi.
Bốn người đang vui vẻ nặn bánh thì một vị khách từ bên ngoài bước vào, tiếng nói vang lên khiến cả bốn người đều sững lại.
- “ Chào mọi người! con làm phiền rồi.”
Nụ cười trên môi cô chợt tắt hẳn, phải! người đang đứng trước mặt cô chính là Tô Lạc Lạc. Hạ Tiểu Yên ngơ ngác không hiểu chuyện gì khi cả cô, bà nội và Mạc phu nhân đều có thái độ giống hệt nhau. Bà nội có chút tức giận, bà cởi bỏ tạp giề và nói.
- “ Tô Lạc Lạc - Cô quay về đây là có mục đích gì?”
- “ Con biết sự xuất hiện của con sẽ khiến mọi người không vui nhưng mong bà và mẹ hiểu cho con!”
- “ Ai là mẹ của cô chứ?”- Mạc phu nhân lạnh lùng đáp.
- “ Con biết hai người vẫn còn giận con chuyện trước đây, con thật sự xin lỗi. Hôm nay con đến đây để tạ lỗi với bà và mẹ và cũng để thông báo một chuyện quan trọng nữa.”
Hạ Tiểu Yên có chút ngơ ngác nhưng cũng dần hiểu ra vấn đề, Tuệ San lúc này chỉ biết đứng im như tượng, đối mặt với mối tình đầu của anh chân cô như bị chôn chặt vậy.
- “ Chuyện quan trọng là chuyện gì?” - Bà nội Mạc thái độ lạnh lùng hỏi.
Tô Lạc Lạc lúc này tỏ vẻ đáng thương, hai mắt cô ta ửng đỏ như sắp khóc. Tô Lạc Lạc lấy trong túi xách ra một tờ giấy, cô ta nhẹ nhàng bước đến đưa cho bà nội Mạc. Vừa đưa xong cô ta liền quỳ xuống, tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước hành động của cô ta. Bà nội bần thần khi nhìn những dòng chữ trên tờ giấy, thấy mẹ chồng có biểu hiện lạ Mạc phu nhân liền tiến đến.
- “ Mẹ! đưa con xem được không?”
Hạ Tiểu Yên thấy thế cũng liền chạy đến xem thử, Mạc phu nhân xem xong cũng vô cùng ngạc nhiên, Tiểu Yên đến hóng thì được Mạc phu nhân trực tiếp đưa tờ giấy cho đọc luôn.
- “ Giấy khám thai…. có thai?????”
Tiểu Yên đọc xong liền bịt miệng mình lại, cô ấy đánh mắt xang phía Tuệ San. Tuệ San vẫn đứng yên ở đó, cô đang cố kìm nén không để nước mắt tuôn rơi, nhưng trái tim cô lúc này thật sự rất đau, nó còn đau hơn cả cái ngày mà cô biết anh qua đêm cùng Tô Lạc Lạc. Tất cả mọi người đều sững sờ, Hạ Tiểu Yên nhìn Tô Lạc Lạc thì vô cùng hoài nghi “ chắc chắn đây là nữ phụ phản diện muốn cướp hạnh phúc của bạn mình đây mà…. Hết Mộc Như Ý rồi lại đến Tô Lạc Lạc? trời ơi là trời…”
- “ Con biết con có lỗi với Phong Thần rất nhiều nhưng anh ấy đã tha lỗi cho con rồi, hơn nữa sinh linh bé bỏng trong người con đang dần lớn lên, nó là con của Phong Thần, là cháu của mẹ, là chắt của bà nội và là giọt máu của Mạc Gia. Con mong hai người có thể chấp nhận tha thứ cho con lần này được không ạ.”
- “ Không thể nào??? Phong Thần quay lại với cô khi nào chứ?” - bà Nội Mạc phản bác.
Chợt Tuệ San đi đến đỡ Tô Lạc Lạc đứng dậy.
- “ Có gì thì cô cứ đứng nên trước đi, quỳ như vậy không tốt cho em bé đâu!”
Bà nội, Mạc phu nhân và Tiểu Yên đều ngỡ ngàng trước hàng động của Tuệ San. Ai cũng biết rõ Tô Lạc Lạc đến đây với mục đích gì nhưng Tuệ San vẫn ân cần giúp đỡ cô ta là lẽ nào.
- “ Tuệ San, chẳng lẽ chuyện này là thật?”
- “ Dạ vâng!”
- “ Thế … thế cháu cũng biết cô ta có thai.”
- “ Dạ không! chuyện có thai thì cháu cũng như mọi người thôi. Hôm nay mới biết ạ.”
Rõ ràng là Tuệ San có ý đỡ Tô Lạc Lạc đứng dậy nhưng cô ta chẳng hề cảm kích mà hất tay Tuệ San ra, hành động đó khiến Tiểu Yên chướng mắt vô cùng nhưng đây là việc của Mạc Gia Tiểu Yên chẳng thể nào lên tiếng được. Tiểu Yên chỉ xót cho bạn mình “ Tuệ San… cậu còn phải chịu khổ đến khi nào đây?”