• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu hồi cây roi bạc, Thiên Mạch thản nhiên nói "Vô Tranh sơn trang Bạch Phi Yên bêu xấu."

Tần Mộ Phong lẳng lặng nhìn cây roi bạc trong tay nàng, thì thào nói nhỏ ""vụ lý hoa" của Thanh Lương phái." Đây chính là "vụ lý hoa" trong truyền thuyết bị Phi Yến đánh cắp.

Lãnh Băng Băng nghiêm trang gật gật đầu "Di, ngươi thật có kiến thức. Đúng vậy, đúng là "vụ lý hoa" trong truyền thuyết."

"Phi Yên...Phi Yến...Thiên Mạch...Phi Yên... Thiên Mạch...Phi Yến...." Ánh mắt của Tần Mộ Phong nhất thời trở nên hung ác, sâu không thấy đáy "Thiên Mạch, đáng lẽ ta nên gọi ngươi là Phi Yến mới đúng. Ngươi năm lần bảy lượt trêu ta, đến cuối cùng là có mục đích gì?"

Thiên Mạch hít một hơi thật sâu, huyết sắc trên mặt từ từ biến mất "Một cuộc giao dịch." Đúng vậy, chính là giao dịch, những dây dưa giữa bọn họ trong lúc đó đều có nguồn gốc từ một cuộc giao dịch.

"Ngươi lấy ta làm giao dịch?" Ánh mắt của Tần Mộ Phong càng thêm hung ác, hận không thể bóp chết tươi nữ nhân đang đứng trước mắt này.

Thiên Mạch tránh né ánh mắt hung ác của hắn, cố nén cảm giác chột dạ "Ngươi đừng quên, ta là trộm, là sát thủ. Ngươi không phải đã từng mời ta ra tay hay sao?"

Tần Mộ Phong nắm lấy cằm của nàng, không cho nàng trốn tránh, đôi mắt lạnh lẽo, tàn khốc nhìn nàng trừng trừng "Nhìn ta tự mình hại mình ngươi rất đắc ý phải không?"

"Ta không có." Nàng giải thích.

Tần Mộ Phong cười lạnh, bàn tay đang giữ lấy cằm của nàng gia tăng lực đạo "Không có? Ở Yên Nguyệt lâu, ngươi dùng tánh mạng của Thiên Mạch bắt ta tự đâm mình một nhát. Ngươi rõ ràng biết ta quan tâm ngươi, nhưng lại dùng cách này để đối xử với ta, ngươi khiến cho ta thất vọng." Dưới cơn thịnh nộ, hắn căn bản không có chú ý tới mình đang nói cái gì.

Thiên Mạch giãy dụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn "Khi đó ta nghĩ ngươi không cần ta." Nàng vĩnh viễn không thể đoán được tâm tư của nam nhân này. Cho đến bây giờ nàng cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Ngươi có." Tần Mộ Phong giống như một con dã thú đang tức giận, không suy nghĩ mà rít lên "Ngươi biết ta quan tâm ngươi, biết ta yêu ngươi, cố ý dùng cách này để trả thù ta, trả thù ta từng thương tổn ngươi. Ta vì ngươi mà tự đâm chính mình. Vì ngươi mà ta khép nép cầu xin hoàng huynh. Vì ngươi, ta không hề phong lưu. Vì ngươi, ta xin lỗi Thải Hà. Ta vì ngươi mà phá vỡ tất cả nguyên tắc. Nhưng ngươi đã làm cái gì? Ngươi vẫn đang trêu đùa ta, dụng tâm tính kế ta. Ta vì ngươi trả giá nhiều như vậy, nhưng ngươi lại dùng hai chữ giao dịch để hình dung tình cảm trong lúc đó của chúng ta. Từ nay về sau, ta nhất định sẽ không bị ngươi đùa bỡn nữa. Đi đi, ngươi vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa." Hắn phong lưu nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới tìm được nữ tử khiến cho hắn động tâm, nhưng lại phát hiện nàng vì lợi ích mà tiếp cận hắn, thật sự là châm chọc biết bao. Đây chính là báo ứng sao? Là báo ứng cho việc phong lưu của hắn sao?

"Ta không có." Đôi mắt Thiên Mạch đỏ lên, mở miệng kêu to "Ta không có đùa bỡn ngươi, cho tơi bây giờ cũng chưa từng. Lúc gả cho ngươi, ta thực sự chán ghét ngươi, thậm chí nghĩ đến việc đùa bỡn ngươi. Nhưng là, lúc ta đánh cắp trái tim ngươi, ta cũng đã đánh mất trái tim mình. Ta yêu ngươi, cả trái tim ta đều đặt trên người ngươi. Lúc ngươi chắn ám khí cho ta, hết thảy đều đã thay đổi. Đã thay đổi, ngươi biết không? Lúc đầu ta muốn ngươi tự đâm mình là ta có ý muốn dò xét trái tim ngươi. Mặc dù khi đó ta không thừa nhận, nhưng ta thực sự đã yêu ngươi. Ta yêu ngươi và cũng hy vọng ngươi yêu ta. Nguyên nhân chính là như thế, nên ta mới có thể đưa ra yêu cầu vô lý như vậy. Ta muốn biết trong lòng ngươi ta có quan trọng hay không?" Đêm đó, trong ngôi miểu đổ nát kia đã làm thay đổi hoàn toàn mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Trừ bỏ giáo dịch còn có một tia tình cảm mập mờ.

Lần thứ hai ở cùng với hắn, nàng đã yêu hắn, yêu hắn đến mức không còn thuốc chữa.

Một khi đã thật lòng yêu đối phương thì chuyện giao dịch kia đã trở thành trò cười. Nàng muốn trái tim hắn, không phải vì tiền, mà bởi vì nàng yêu hắn.

Nụ cười của Tần Mộ Phong cực kỳ châm chọc, ánh mắt như băng tuyết lạnh đến thấu xương. Hắn từ từ buông nàng ra "Tần Mộ Phong ta có tài đức gì mà có thể làm cho Phi Yến cô nương vốn vô tình yêu thương ta?" Hắn nắm chặt hai tay, cực lực đè nén tức giận.

Thiên Mạch cắn môi, buồn bã nói "Tại sao ngươi không tin ta? Ta yêu ngươi, thật sự yêu ngươi." Cho dù lúc đầu nàng có ý định khác nhưng bây giờ nàng đã thực sự yêu hắn. Trái tim của nàng hoàn toàn đặt lên trên người hắn.

Khoé miệng Tần Mộ Phong nhếch lên, hiện ra một nụ cười mai mỉa "Phi Yến cô nương, người ngươi yêu chỉ sợ không phải một mình ta." Ánh mắt của hắn chậm rãi chuyển sang Hoắc Thiên, ý cười châm chọc trên môi càng sâu.

Hoắc Thiên có ý muốn tránh ánh mắt của hắn, lôi kéo Lãnh Băng Băng đứng sang một bên. Hắn thích Liễu Thiên Mạch, đây là sự thật, đối mặt với sự hoài nghi của Tần Mộ Phong, hắn không còn gì để nói.

Thiên Mạch nhìn theo ánh mắt của Tần Mộ Phong mà liếc qua, nhìn hắn với vẻ khó tin "Ngươi hoài nghi ta cùng Hoắc đại ca?" Trong đầu nam nhân này chứa toàn đậu hũ hay sao? Nàng cùng Hoắc Thiên...

"Chẳng nhẽ không đúng?" Tần Mộ Phong cười lạnh, trong giọng nói không hề dấu diếm sự trào phúng cùng khinh miệt "Thuỷ tính dương hoa..." (ý chỉ người hay thay lòng đổi dạ )

Thuỷ tính dương hoa? Trong lòng Thiên Mạch lập tức chấn động, cánh tay đang để ở bên người cơ hồ run lên.

Đôi mắt từ từ nheo lại, Liễu Thiên Mạch bước từng bước tới bên Tần Mộ phong "Bình Nam vương, ngươi nói cái gì?" Trong lòng hắn, nàng là một nữ tử như vậy sao?

Phản bội cùng lừa gạt, tất cả đã che lấp lý trí của hắn. Xưa nay hắn vốn bình tĩnh cơ trí, bây giờ thì tràn ngập hờn ghen. Tần Mộ Phong nói không suy nghĩ "Ngươi là loại đàn bà coi người đàn ông nào cũng như chồng mình, thuỷ tính dương hoa..."

"Ba"

Âm thanh thanh thúy của một cái tát vang lên, tất cả mọi ngươi đều sửng sốt.

Liễu Thiên Mạch run rẩy, mạnh mẽ ngẩng mặt lên, nói từng câu từng chữ "Tần Mộ Phong, ta thuỷ tính dương hoa, còn ngươi phong lưu khắp chốn. Ta ít nhất cũng còn là người, còn ngươi, ngươi là cầm thú."

Tần Mộ phong nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên dữ tợn, hung ác vô cùng "Ta là cầm thú, ngươi cũng là nữ nhân cầm thú." Trong ánh mắt hắn tràn đầy sự hung hăng, giống như muốn ăn sống nuốt tươi nàng.

Liễu Thiên Mạch hít một hơi thật sâu, vô lực nhắm mắt lại "Tần Mộ Phong, ngươi lại vũ nhục ta, dẫm đạp lên tôn nghiêm của ta, dẫm lên tình cảm của ta." Nàng ngẩng đầu, đem nước mắt giữ lại trong hốc mắt.

"Tình cảm?" Hắn cười châm chọc "Được Phi Yến cô nương yêu thương, Tần Mộ Phong đảm đương không nổi." Giọng nói âm trầm, lạnh đến thấu tim.

Mười ngón tay ngọc nắm chặt lại. Liễu Thiên Mạch cắn môi, khó khăn thốt ra một chữ "Đi...."

"Cáo từ." Tần Mộ phong hừ lạnh một tiếng, không chút lưu luyên xoay người rời đi. Bóng lưng tiêu sái của hắn đã biên mất ở cửa.

Thiên Mạch mở mắt, một giọt lệ từ trong hốc mắt rơi xuống. Nhìn bóng lưng không chút lưu luyến nào của hắn, ngực của Thiên Mạch đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn. Một mùi máu tươi tự nhiên truyền đến, một cỗ chất lỏng ấm áp đang dâng lên. Một vị ngọt đọng ở yêt hầu, một ngụm máu đỏ tươi phun ra từ cổ họng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Trước mắt tối sầm, Liễu Thiên Mạch từ từ ngã xuống, giống như một con diều giấy đứt dây...

Một tiểu lâu xinh xắn được xây dựng trong khu vườn thanh nhã, trăm hoa nở rộ rất đẹp, muôn hồng nghìn tía. Bên hồ những cành liễu theo gió lắc lư, tơ liễu bị gió thổi bay, nhẹ nhàng rơi trên mặt hồ. Gió mắt thổi qua mặt hồ làm thành những vòng tròn gợn sóng. Nếu để ý, còn có thể nghe thấy tiếng đàn. Tiếng đàn mờ ảo, như hư như thực, cũng không biết người đang gảy đàn là ai.

"Ngươi biết ngươi là ai không?" Liễu Thiến uống trà, thản nhiên hỏi nàng.

"Ta là Bạch Phi Yên." Bạch Phi Yên quay đầu nhìn những gợn sóng trên mặt hồ. "Sự thật không thể thay đổi, ta là Bạch Phi Yên."

"Nơi này đẹp không?" Liễu Thiến mỉm cười, gật đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt hồ.

"Đẹp, đẹp đến nỗi ta không muốn di ra ngoài."

"Đẹp ở đâu?" Liễu Thiến biết cái mà Liễu Thiên Mạch cho là đẹp không phải là ở cảnh sắc.

"Không tranh đoạt với đời, vô cùng yên tĩnh. Không có ân oán giang hồ, không có triều đình tranh đấu, không có những vướng mắc tình cảm. Ở trong này, ta chính là ta. Ta đã có được cuộc sống của riêng mình."

"Mỗi người đều muốn có cuộc sống của riêng mình, trải qua nhiều mưa gió như vậy, ngươi và ta rốt cuộc cũng phải mỗi người mỗi ngả."

"Có ý gì?"

"Ngươi có sự theo đuổi của riêng mình, lại có người mình yêu thương. Sự tôn tại của ta sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến ngươi mà thôi."

"Ngươi sẽ đi?" Liễu Thiên Mạch không còn cảm thấy bối rối, ngược lại phi thường trấn tĩnh. Nàng sớm đã ngờ tới sẽ có một ngày như vậy. Theo một ý nghĩa nào đó, nàng cùng Liễu Thiến không thể đồng thời tồn tại.

"Không biết, có lẽ ta sẽ biến mất." Liễu Thiến mỉm cười.

"Cảm ơn ngươi đã làm bạn với ta lâu như vậy."

"Ta chỉ là hư cấu, là nhân vật mà ngươi tự mình tưởng tượng ra. Ngươi nhìn xem, tất cả đều là hư cấu, đều là giả hết."

"Ta biết."

"Nơi này rất đẹp nhưng thuỷ chung vẫn là giả. Hoa không hương, nước không lạnh. Hết thảy mọi cảm giác đều là do ngươi tưởng tượng mà thôi. Nếu muốn có một cuộc sống như vậy thì hãy tự mình đi sáng tạo, những thứ tự tay mình làm ra mới là sự thật."

Liễu Thiên Mạch mỉm cười "Những gì tốt đẹp nhất sợ rằng chỉ trong mơ mới có."

"Những vật đẹp đẽ trong mộng đều là giả, hãy đối mặt với sự thật, những gì đang ở trước mắt mới thật sự quan trọng. Nếu ngươi thực lòng yêu Tần Mộ Phong thì phải đi tranh đoạt, không thể cứ trốn mãi ở nơi này."

"Thật sự phải đi tranh đoạt?" Thiên Mạch chột dạ.

"Thể diện đáng giá bao nhiêu tiền? Kỳ thực những vấn đề xảy ra giữa các ngươi đều là chuyện nhỏ, chẳng qua các ngươi không chịu bỏ qua hai chữ thể diện mà thôi."

"Cũng đúng, ta và hắn đều là những người kiêu ngạo, không thể nhún nhường, không chịu khuất phục."

"Ngươi cứ tự mình ngẫm nghĩ lại xem."

"Ta sẽ đi, sẽ đi tranh đoạt."

"Xin lỗi, ta không thể tiếp tục làm bạn với ngươi, ta cũng có cuộc sống của riêng mình."

"Cám ơn." Bạch Phi Yên đứng lên, ôm chầm lấy Liễu Thiến. Lúc chạm đến thân thể Liễu Thiến, bàn tay của nàng bỗng dưng xuyên qua người nàng ta.

"Ngươi..." Bạch Phi Yên ngây dại, nhìn vào bàn tay của mình. "Tại sao lại như vậy?"

"Ngươi hãy nhìn cho rõ, ta không phải là người. Ta chỉ là một hư ảnh vốn không hề tồn tại."

Liêu Thiến thối lui vài bước, đưa tay lên vẫy chào nàng. "Vĩnh biệt." Thân thể Liễu Thiến dần dần trở nên trong suốt. Trên người tự nhiên tản mát ra một vầng sáng, đem cả người nàng bao phủ ở trong đó. Vầng sáng rực rỡ dần dần lan rộng, thân thể của nàng càng thêm trong suốt, dần dần mờ ảo. Vầng sáng từ từ ảm đạm, thân thể của liễu thiến giống như những hạt cát, phiêu tán tại không trung.

Một hạt cát trong suốt rơi xuống thảm cỏ trên mặt đất, từ thảm cỏ đó xuất hiện một cây bồ công anh. gió mát thổi qua, những đoá hoa của cây bồ công anh bị gió thổi bay...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK