• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Hạo Đình cùng Y Tiểu Lục đồng thời mất tích. Đông Phương Nhị bị Tiêu Triệt bắt đi, phủ tướng quân lại khôi phục vẻ yên tĩnh.

Dưới sự chăm sóc của Lãnh Băng Băng, thân thể của Tần Mộ Phong và Bạch Phi Yên khôi phục rất nhanh. Sau khi xác định không còn gì đáng ngại, Tần Mộ Phong mới đưa Phi Yên về Bình Nam Vương phủ. Dù sao, Bình Nam Vương phủ mới thực sự là nhà của hắn.

Việc làm đầu tiên khi trở lại Vương phủ là an táng cho Thải Hà.

Thải Hà cũng giống như Hàm Thuý, an táng tại một nơi sơn thanh thuỷ tú ở ngoại ô. Vô luận các nàng khi còn sống đã làm cái gì, đã chết liền xong hết mọi chuyện.

Phi Yên lẳng lặng đứng trước ngôi mộ vừa lập, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng mơn trớn những chữ viết trên bia mộ, cười lãnh đạm "Thải Hà, ngươi an nghỉ đi nha. Ta không hận ngươi, ngươi cũng đừng hận ta, được không?"

Nàng ngồi xổm xướng, tựa vào mộ bia "Ngươi rất đẹp, thật sự rất đẹp. Nếu ta là nam nhân nhất định cũng sẽ mê đắm ngươi. Quá khứ của ngươi và Mộ Phong ta đã nghe qua, vô luận là thế nào, ngươi đã thương chàng, chàng cũng yêu ngươi. Kỳ thực ta rất hâm mộ, hâm mộ ngươi đã gặp được chàng trước ta. Nếu ta gặp được chàng sớm hơn, ta cùng chàng trong lúc đó sẽ không có lắm gút mắt như thế này."

Ánh mắt của nàng chuyển sang ngôi mộ bên cạnh "Hàm Thuý, ta biết ngươi yêu Mộ Phong. Chỉ tiếc, chàng không thương ngươi. Chàng thuỷ chung đã phụ ngươi, tha thứ cho chàng đi, ngươi là một cô gái tốt, văn thao võ lược, hoa nhường nguyệt thẹn. Một nữ tử như ngươi đáng lẽ phải được hạnh phục." Bạch Phi Yên cụp mắt, thở dài "Gặp phải chàng là bất hạnh của ngươi."

"Gặp phải ta, là bất hạnh của nàng." Tần Mộ Phong đứng sau nàng chậm rãi mở miệng.

"Chàng nói cái gì?" Nàng mỉm cười, vẫn như cũ tựa ở mộ bia.

"Dám dựa vào bia mộ, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ nhân nào lớn mật như thế." Tần Mộ Phong lên tiếng, kéo nàng đứng lên "Mặt đất rất lạnh."

Nàng ngoan ngoãn đứng lên, bàn tay để trên bia mộ "Thải Hà, Hàm Thuý, Tần Mộ Phong thật sự rất bại hoại, phong lưu, tuỳ hứng, bạo ngược, không tìm được một chút ưu điểm nào. Chàng thương tổn các ngươi, cũng làm tổn thương ta. Nếu các ngươi ở dưới suối vàng có linh thiêng thì hãy giúp ta trừng phạt chàng. Hãy phạt chàng.....cả một đời này sủng ta yêu ta, được không? Phong lưu lãng tử sợ nhất bị nữ nhân bó buộc, trừng phạt như vậy là nghiêm khắc nhất." ( tỷ tỷ bắt đầu quản lý ca ca rồi )

"Phong lưu?" Tần Mộ Phong bật cười "Diễn tốt lắm, không biết là phong lưu hay là diễn trò."

Bạch Phi Yên cười như không cười "Bình Nam Vương, thiếp có thể biết chuyện xưa của chàng không?" Rốt cuộc hắn có chịu mở miệng nói ra những chuyện ngày xưa hay không?

Tần Mộ Phong học bộ dáng của Phi Yên, đặt tay lên bia mộ "Không nên gọi ta là Bình Nam Vương, ta cho tới bây giờ cũng không phải là Bình Nam Vương."

Phi Yên lắc đầu than nhẹ "Lần đầu tiên nhìn thấy chàng, thiếp đã biết chàng là một nam nhân có bí mật. Mà thiếp, là một nữ tử có tâm sự. Một nam nhân có bí mật và một nữ nhân có tâm sự ở cùng một chỗ thì sẽ luôn luôn nghi kỵ lẫn nhau.

Ánh mắt của Tần Mộ phong dần dần càng thêm ảm đạm, giọng nói cũng theo đó mà trở nên nặng nề "Hai mươi năm trước, Lỗ vương làm loạn. Lúc này có rất nhiều người bị liên lụy, mười người bị xét nhà, mấy trăm người bị tống vào ngục. Mà ta, chính là con trai của Lỗ vương. Lỗ vương thất bại, mẫu hậu đem ta về nuôi dưỡng." Nói cách khác, hắn cũng không phải là cái gì hoàng tử hay vương gia, mà chỉ là con trai của một kẻ phản tặc.

Bạch Phi Yên cười khổ, quay đầu nhìn hắn "Lúc Tần thúc thúc mới bắt đầu kế vị, thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, giặc cỏ nổi lên bốn phía. Cha chàng ở phía sau có mưu đồ soán vị, Tần thúc thúc có thể buông tha hắn sao? Chàng cho rằng hoàng đế dễ làm lắm hay sao? Không dẹp nội loạn, như thế nào trị vì thiên hạ? Hắn buông tha chàng, còn nhận chàng làm con ruột, đã tính đến việc bù đắp cho chàng. Đồng di không phải mẹ ruột của chàng nhưng lại không coi chàng là người ngoài. Bọn họ đối xử với chàng như vậy, chàng còn muốn như thế nào?" Đại sư phó từng trợ giúp tiên hoàng bình loạn, có chuyện gì đều đem ra khoe khiến cho lỗ tai của nàng sắp đóng thành kén luôn rồi.

"Từ khi Tần thúc thúc của nàng bắt đầu thu dưỡng ta, hắn một mực giám thị ta. Nhiều năm như vậy, những người bên cạnh ta đều là tai mắt của hắn. Lúc thân thể hắn ngày càng suy yếu, hắn đã động sát khí. So về văn tài vũ lược, ta cùng Tần Vật Ly trong lúc đó cũng ngang ngửa nhau. Tần thúc thúc của nàng lo lắng ta sẽ thay thế được Tần Vật Ly, đối với hắn bất lợi, vài lần đã muốn giết ta. Cho nên, ta bắt đầu không lo chính sự, cả ngày lưu lại trong thanh lâu. Ta muốn cho cả thiên hạ biết rằng Tần Mộ Phong là một kẻ không quyền không thế, vô tài vô đức, ăn chơi trác táng." Những lời này hắn giấu ở trong lòng đã lâu, chưa bao giờ nói vớí bất cứ kẻ nào. Ngay cả Hoắc Thiên - hảo huynh đệ của hắn cũng không có được cái vinh dự này.

Bạch Phi Yên không nói gì, ngẩng mặt lên, nhìn hắn với ánh mắt phức tạp.

Khoé miệng hắn nhếch lên, cười trào phúng "Diễn kịch lâu rồi cũng đã biến thành sự thật. Tâm tư Tần thúc thúc của nàng rất cẩn trọng, ta vẫn cứ kịch giả làm thật. Ngay cả ta cũng không biết, ta thực sự phong lưu hay chỉ là diễn trò."

Thần sắc của Phi Yên càng lúc càng phức tạp "Sau khi Tần thúc thúc mất, chàng vẫn tiếp tục diễn trò, là để cho Tần Vật Ly xem."

"Đúng." Nụ cười của Tần Mộ Phong đột nhiên biến lạnh "Ta đã lừa gạt tiên hoàng nhưng chưa từng lừa gạt hăn. Hắn kế vị không lâu đã phái ta xuất chinh."

Phi Yên hơi nhíu mày, ánh mắt trong lúc đó có vẻ lo lắng "Đồng di thân thể không tốt, chỉ có Hoàng thượng là đứa con duy nhất. Các người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hắn làm thế vì coi ngươi là huynh đệ ruột thịt, hay là..." Tần Vật Ly người này tâm cơ thâm trầm lại đa nghi, ai mà biết hắn sẽ làm ra chuyện gì?

"Ta không biết rốt cuộc hắn có chủ ý gì." Tâm tư của Tần Vật Ly, hắn vĩnh viễn đoán không ra.

"Hắn thật sự hoài nghi chàng, nếu không, sẽ không mời thiếp trộm chứng cứ thông địch bán nước của chàng,lại càng không phái Tuyết Nhạn đến giám thị chàng." Đối với Tần Mộ Phong, hắn rốt cuộc có tâm tư gì?

Tần Mộ Phong cũng không tức giận, ngược lại dở khóc dở cười "Nàng nói nàng vì tiền mà gả cho ta, là do hắn mời nàng ra tay?" Nếu Tần Vật Ly biết Phi Yên yêu hắn, sẽ có cảm giác như thế nào?

Bạch Phi Yên ngẩng đầu, chống lại ánh mắt thâm thuý mê người của hắn "Có người mời thiếp đánh cắp trái tim chàng, 10 vạn lượng hoàng kim. Còn hắn mời thiếp trộm chứng cớ thông địch bán nước của chàng, 5 vạn lượng hoàng kim. Tiểu sư tỷ bỏ chạy, thiếp cầm lệnh bài cùng bảo kiếm của nàng, thay nàng giám thị chàng. Có lẽ là do ý trời, lúc thiếp định tiến vào Bình Nam Vương phủ thì Hoàng thượng tứ hôn." Những lời này nàng sớm đã muốn nói, nhưng cho đến ngày hôm nay nàng mới có đủ dũng khí để nói.

Tần Mộ Phong có chút đăm chiêu "Nói như thế, chủ tử của Thanh Loan là nàng? Người cho ta một đồng tiền cũng là nàng?"

Phi Yên nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ nhìn vào mặt hắn "Đúng vậy."

"Tuyết Nhạn là Lục cô nương, nàng ta chạy, nàng thay nàng ta giải quyết hậu quả. Cho nên nàng vừa là Liễu Thiên Mạch, Tuyết Nhạn, Phi Yến, Liễu Thiến?"

"Đúng vậy." Nàng lại gật đầu.

Cúi đầu nhìn mộ bia, Tần Mộ Phong lắc đầu cười khổ "Thải Hà, ngươi nhận thua đi, ngươi là Nguyệt cơ, nàng là Tuyết Nhạn, ngươi vẫn kém nàng một bậc."

"Chàng không tức giận?" Phi Yên lén lén liếc trộm hắn một cái, chột dạ cúi đầu.

Từ ngày nàng gả cho hắn, những gì nàng làm đều là dối trá. Nàng giống như một diễn viên có ngàn khuôn mặt, đùa cợt hắn hết lần này đến lần khác.

"Nàng là thê tử của ta." Trong mắt hắn, nàng là thê tử của hắn.

"Thiếp là nữ nhi của Liễu tể tướng, là Vô Tranh sơn trang Thất cô nương, là thiên ha đệ nhất phi tặc Phi Yến, là hoa khôi Liễu Thiến của Tuý Yên lâu, là đại nội mật thám Tuyết Nhạn."

Hắn nhìn Bạch Phi Yên chăm chú "Nàng là thê tử của ta." Vô luận nàng có thân phận gì, nàng vẫn là thê tử của hắn.

Nhìn thấy những tia thâm tình trong đáy mắt của hắn, Phi Yên đột nhiên hiểu được rõ ràng.

Nàng nhẹ nhàng cười rộ lên "Thiếp là Tần Phi Yên phu nhân." Nàng, từng là thiên hạ đệ nhất phi tặc, vì tiền mà gả cho hắn. Hắn, từng là Bình Nam Vương phong lưu đa tình, vì trả thù mà lấy nàng. Hôm nay, nàng là thê tử của hăn, hắn là phu quân của nàng.

"Tần phu nhân, nàng có bằng lòng gả cho ta không?" Hắn lấy từ trong tay áo ra một cây trâm vàng, cài lên búi tóc của nàng."

"Cái gì vậy?" Nàng dùng tay sờ soạng một chút.

"Không chịu thừa nhận bản thân yêu nàng nhưng từng giây từng phút lại mang theo cây trâm của nàng trên người." Khoé miệng Tần Mộ Phong có một chút trào phúng "Ta thật là ngu ngốc, hết lần này đến lần khác tổn thương nàng."

Nàng lấy trâm vàng đặt trong lòng bàn tay, không khỏi mỉm cười "Thiếp sớm đã quên cây trâm này là của thiếp."

"A?" Tần Mộ Phong sửng sốt.

"Thiếp đem nó đi cầm là cố ý muốn diễn cho chàng xem. Thiếp có một kho vàng, không đến mức phải đem trâm đi cầm để mua vàng mã." Nụ cười dịu dàng của nàng từ khoé miệng tản ra.

"Không quan hệ, ta biết nó là của nàng là tốt rồi." Cầm lấy cây trâm trong lòng bàn tay nàng, hắn nhẹ nhàng cài lên tóc cho nàng.

Tay ngọc ở trên mộ bia vỗ vài cái, Phi Yên lộ ta nụ cười "Hàm Thuý, Thải Hà, cảm ơn các ngươi, ta rốt cuộc đã đánh cắp được hoàn toàn trái tim của tên phong lưu lãng tử này."

"Chúng ta thành thân đi." Lúc này đây, hắn muốn quanh minh chính đại lấy nàng vào cửa.

"Được." Phi Yên một câu đáp ứng "Nhưng là, chúng ta trước hết tiến cung, thiếp có chuyện muốn nói với Hoàng thượng." Lừa Tần Vật Ly lâu như vậy, cũng nên nói thật rồi.

Tần Mộ Phong nắm tay nàng "Được, bất quá chúng ta đến bái kiến Đồng di của nàng trước."

"Tại sao?" Đồng di?

Tần Mộ Phong trêu chọc nàng "Con dâu xấu đi bái kiến mẹ chồng."

Bạch Phi Yên hừ hừ "Chàng mới xấu."

Hắn mỉm cười "Ta xấu nàng vẫn thích ta, nói đi, tìm đại ca làm gì?"

"Thiếp cùng Hoàng thượng xem như là bạn mới quen đi, hơn nữa thiếp hoài nghi hắn thích thiếp. Chàng có nhớ không, một tháng trước, chàng gặp Tần Vật Ly và một nữ tử tên Phi Yên. Nữ tử kia là thiếp, là thiếp sau khi dịch dung..." Bạch Phi Yên nhẹ nhàng kể chuyện của nàng và Tần Vật Ly.

*******

Lúc Tần Mộ Phong và Phi Yên tiến cũng đã đi ngang qua kiệu của Liễu tể tướng.

Cửa sổ nhỏ lộ ra, loáng thoáng có thể thấy được Liễu tể tướng đang ngồi ngay ngắn trong kiệu. Liếc nhìn cỗ kiệu một cái, Phi Yên cười lạnh "Xem ra Liễu tể tướng gần đây rất tốt."

"Ta nhỡ kỹ người nhà Liễu gia đối với nàng không tốt." Phi Yên lãnh khốc vô tình, có thù tất báo, nàng tuyệt đối không có khả năng buông tha Liễu gia.

"Theo hắn đi thôi." Phi Yên nhếch môi, khoé miệng lộ ra nụ cười thập phần quái dị. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Nhìn thấy nụ cười quỷ dị kia, hắn nheo mắt lại "Nàng muốn làm gì?"

Nụ cười nơi khoé miệng càng lan rộng "Đã làm rồi. Liễu tể tướng quyền cao chức trọng, Liễu gia đoạn tử tuyệt tôn." Liễu tể tướng suốt đời chỉ biết truy danh trục lợi, nhưng đến cuối cùng, hắn sẽ phát hiện mình cái gì cũng không có.

"Hả?"

"Năm ấy, khi trở lại Liễu gia, thiếp mỗi ngày đều bỏ thuốc vào trong thức ăn của nữ nhân Liễu gia." Giọng nói của Phi Yên đột nhiên biến lạnh "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cả đám các nàng sẽ đều là gà mái không biết đẻ trứng." ( oh, oh, độc ác quá ) Xuyên qua đôi mắt âm trầm của nàng mơ hồ thấy được sự độc ác ẩn trong đáy mắt.

Tần Mộ Phong rùng mình một cái "Cho nên nàng sớm đã biết Liễu Tự Họa không có khả năng mang thai?"

Phi Yên liếc mắt nhìn hắn "Đã quên nói cho chàng, lúc chàng đế Tuý Yên lâu uống rượu, thiếp từng sai người bỏ thuốc vào trong rượu. Trong vòng một năm, những nữ tử quan hệ với chàng sẽ không thể mang thai." ( trả thù thật là hay, muội khâm phục tỷ quá )

Tần Mộ Phong trợn mắt há mồm "Nàng..." nữ nhân này có quá ác độc không?

"Chàng sợ cái gì? Thuốc chỉ có công hiệu trong một năm mà thôi." Phi Yên bình thản nói "Vì cái gì chỉ có nữ nhân phải tránh thai? Thực sự là quá đáng. Thiếp không muốn mang thai, không thể làm gì khác hơn là để chàng chịu uỷ khuất." (tỷ tỷ nói quá đúng )

Tần Mộ Phong nuốt một ngụm nước miếng "Rốt cuộc có bao nhiêu chuyện mà ta chưa biết?"

"Những chuyện chàng không biết còn rất nhiều, ví dụ, chàng không biết nam nhân đầu tiên của thiếp là ai, không biết thiếp như thế nào chạy ra khỏi địa lao, trêu cợt chàng hết lần này đến lần khác." Gió lạnh thổi tung mái tóc đen, nàng thản nhiên cười.

"Nàng có thể nói cho ta biết không?" Tất cả mọi chuyện của nàng hắn sớm đã thản nhiên tiếp nhận.

Phi Yên chuyển sang chủ đề khác "Chàng có nhớ ngày đó chàng bị ám sát ở bãi tha ma. Chàng biết là ai làm không?"

"Không biết." Tần Mộ Phong lắc đầu, nhíu mày.

Phi Yên nhún nhún vai "Thiếp cũng không biết."

"Là ai không quan trọng, trọng yếu chính là, hắn không chen vào giữa chúng ta." Mộ Phong cười sung sướng "Nhớ kỹ một lần ở trong ngôi miếu nát, chúng ta...." Hắn cố ý bỏ lửng câu nói.

Hai má Phi Yên đỏ hồng, mặt không thay đổi "Nói năng ngọt xớt, quả nhiên là lãng tủ phong lưu."

"Gặp nàng, ta đã thu hồi trái tim phong lưu rồi."

"Ai tin chàng? Chàng mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây."

"Nữ nhân, đừng chọc giận ta."

Khuôn mặt Phi Yên lạnh lùng, khiêu ngạo vêng mặt lên "Thì tính sao? Chàng định đánh ta chắc?"

"Đừng tưởng ta không dám."

"Người dám đánh thiếp còn chưa có sinh ra đâu." Đệ nhất phi tặc, cuồng ngạo không thay đổi, vẫn lạnh lùng như trước.

Vẫn như lúc trước cãi nhau loạn xạ nhưng lại có thêm một phần thân thiết. Trong lúc cãi nhau, bọn họ đã đi vào nội cung.

Vườn hoa, cầu nhỏ, nước chảy. Liễu xanh, hương sen, nhà trúc.

Sân không lớn, nhưng lại thanh tịnh, ưu nhã. So với cung điện xa hoa lại có một ý vị khác.

Ai cũng không nghĩ ở giữa hoàng cung đại nội lầu gác xa hoa lại cất giấu một nơi thanh tịnh tao nhã như thế này.

Sau khi tiên hoàng băng hà, thái hậu đến ở trong một khu vườn bỏ hoang đã lâu để tu thân dưỡng tính.

Tần Mộ Phong và Phi Yên không nghĩ rằng sẽ gặp được hắn ở nơi này.

Nam nhân kia thân là vua một nước, đang ngồi bên cạnh thái hậu, cẩn thận bóc hoa quả cho nàng. Giống như hai mẹ con trong một gia đình bình thường, nói chuyện cười đùa.

Tần Mộ Phong dắt tay Phi Yên đi đến bên người bọn họ "Nương, đại ca."

"Đồng di, đại ca."

Thái hậu cùng Tần Vật Ly đồng thời ngẩng lên nhìn Phi Yên, hai miệng đồng thanh nói "Phi Yên?"

"Ngươi biết nàng?" Hai mẹ con lại cùng đồng thanh.

Thái hậu trừng mắt nhìn hắn "Nói nhảm, nàng là con gái Điệp di của ngươi, ngươi nói ta có biết nàng không?" Con gái nuôi của tỷ muội kết nghĩa, nàng đương nhiên nhận thức.

Tần Vật Ly miễn cưỡng liếc nhìn Phi Yên, nháy mắt mấy cái "Nương, Điệp di lại sanh thêm nữa sao? Ta như thế nào chưa từng tâhý qua?" Nếu hắn nhớ không nhầm thì Điệp di chỉ có hai nữ nhi là Nhị nhi cùng Tuyết nhi.

"Nói nhảm, lúc ngươi 13 tuổi đã bị phụ hoàng của ngươi nhốt ở trong cung xử lý quốc sự, mỗi lần đến Vô Tranh sơn trang làm khách đều không có phần của ngươi, ngươi có cơ hội thấy nàng sao?" Thái hậu lại trừng mắt với Tần Vật Ly, thân thiết lôi kéo Phi Yên ngồi xuống, mỉm cười với nàng "Phi Yên, ngồi xuống, đến ngồi bên cạnh Đồng di."

Khoé miệng Phi yên khẽ nhếch lên "Cám ơn Đồng di!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK