• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau màn dạo đầu đó thì mọi người liền bắt đầu nhập tiệc và thưởng thức những chương trình phía sau.

Cũng không biết qua bao lâu, Cố Ninh đứng dậy xin phép đi dạo.

Vài phút sau đó, Cố Ninh xuất hiện trong nhà vệ sinh nam bên hông đại sảnh, ngoài ra còn xuất hiện thêm một người, đó là Trần Lục Kỳ.
"A Ninh, anh gọi em có chuyện gì vậy?!" Trần Lục Kỳ nhẹ giọng nói với người trước mặt sau khi xác định ở đây không có ai.
" Không có chuyện thì anh không gọi em ra đây được sao? Hửm?" Cố Ninh sắc mặt không tốt trầm giọng nói.
" Không phải, chỉ qua ở đây khá bất lợi, nếu như chúng ta bị phát hiện thì không ổn tí nào." Trần Lục Kỳ thấy hắn sắc mặt không tốt hiển nhiên là tâm trạng rất tệ liền tiến đến một bước ôm lấy hắn trấn an nói.
" Không sao, ở đây hiện không có ai." Cố Ninh nắm lấy cằm Trần Lục Kỳ ngẩng lên còn hắn thì cúi mặt xuống, hai người hôn nhau.
Cố Ninh không biết có phải là do tâm trạng hay không nhưng khi hôn không có một chút nào gọi là ôn nhu, hắn tấn công Trần Lục Kỳ một cách dồn dập.

Trần Lục Kỳ cũng không có ra vẻ sợ sệt mà vô cùng nhiệt tình đáp lại.

Đến khi nào Trần Lục Kỳ gần như không thở nổi nữa thì hắn mới buông ra.
" Chuyện ngày hôm nay, tên phế vật đó không nói cho em một chút gì sao?" Hôn xong Cố Ninh vừa nói vừa trêu chọc một bên tai Trần Lục Kỳ, làm cho Trần Lục Kỳ vì mẫn cảm mà run lên.
" Không có, thái độ của hắn ngày hôm nay cũng vô cùng khác xa bình thường." Trần Lục Kỳ hơi run giọng nói.
" Khác như thế nào?" Cố Ninh luồn tay vào bên trong chiếc áo sơ mi, tìm đến điểm đào nhô lên rồi vân vê lấy nó.
" Ưm....!Có hơi lạnh nhạt, em tặng quà hắn cũng không quá nhiệt tình, em hỏi hắn cũng không nói rõ.

Em sợ không biết hắn đã phát hiện được gì rồi không." Trần Lục Kỳ rên khẽ rồi trả lời.
" Không rõ, anh cũng không nắm bắt được hắn.

Hắn nhìn như vô năng nhưng anh lại cảm giác không giống.


Hắn là thật sự ngốc hay là đang giả ngốc đây." Cố Ninh đưa lưỡi mình trêu đùa trên khuôn mặt của Trần Lục Kỳ sau đó xuống dần xuống xương quai xanh, tiếng liếm láp ám muội vang lên trong nhà vệ sinh.
" Đúng rồi, hắn còn giúp em được đóng chung với Tạ Nghệ Hân nữa.

Không biết là đang có suy nghĩ gì?" Trần Lục Kỳ cả người mềm nhũn dựa vào Cố Ninh.
" Vậy sao? Vậy thì chưa hẳn hắn đã phát hiện chuyện gì đâu.

Bạch Thiệu Huy anh không sợ, anh chỉ sợ đám người Bạch gia kia thôi."
Tay Cố Ninh hướng xuống, đưa tay cởi khóa quần của Trần Lục Kỳ, chiếc quần ngay lập tức bị tuột xuống, Vố Ninh tiện tay tuột luôn chiếc quần trong của Trần Lục Kỳ, bộ phận kín đáo liền bị phô bay ra ngoài.

Cố Ninh bế hắn để lên bồn rửa tay, dang chân hắn ra hai bên.

Trần Lục Kỳ vì động tác của Cố Ninh mà mặt đỏ lên, nơi nào đó vì sắc dục mà ***** ***.
" Khoan đã, Ninh, lỡ như bị phát hiện thì...!A..." Trần Lục Kỳ lo sợ muốn khép chân lại thì bị Cố Ninh lấy tay trụ lại, sau đó tay còn lại liền cho ngón tay vào hậu huyệt của Trần Lục Kỳ.

Bất chợt có dị vật tiến vào nơi tư mật hắn liền kêu thành tiếng.
" Nếu có phát hiện, người thông minh như em không giải quyết được hay sao? Hửm?" Cố Ninh tay luật động mỗi lúc càng nhanh, cũng dần tăng số lượng ngón tay lên.
" A...!ưm...!ừm...!tất nhiên...!tất...!nhiên...!là được...!" Cố Ninh động tác vô cùng thô bạo nhưng hầu như Trần Lục Kỳ không cảm thấy điều đó mà càng chìm vào dục vọng, rên la trong sung sướng.
Cố Ninh đút thêm ngón tay thứ tư vào hậu huyệt của Trần Lục Kỳ, cũng không lo lắng cho hậu huyệt của hắn sẽ trướng chịu không nổi mà luật động không ngừng nghỉ.

Trần Lục Kỳ lo sợ ở bên ngoài sẽ nghe thấy liền vung tay tìm kiếm vật để ngậm vào miệng ngăn chặn tiếng rên phát quá to.

Cố Ninh lòng tốt lấy chiếc quần trong hồi nãy của Trần Lục Kỳ, cuộn lại mà nhét vào miệng của chủ nhân nó.

Cơ thể Trần Lục Kỳ vô cùng dâm đãng mà cong người tự động đi theo sự di chuyển của Cố Ninh.


Một lúc sau, Cố Ninh tàn ác mà rút tay ra, Trần Lục Kỳ cũng đạt đến cao trào mà phun ra.
" Này, tiểu dâm phụ, có muốn vật kia không." Cố Ninh nhìn người dâm đãng trước mặt này cười vô cùng mất nhân tính nói.

Thuận tay rút vật trong miệng Trần Lục Kỳ ra.
" Muốn...!muốn...!A Ninh mau cho Kỳ Kỳ đi." Trần Lục Kỳ cảm nhận ở phía vô cùng ngứa ngáy, bị làm cho chẳng biết trời trăng mây gió nữa rồi.
" Nhưng mà rất tiếc, hôm nay anh muốn phạt tiểu dâm phụ em.

Hôm nay em về tại sao không báo cho anh? Hả?" Cố Ninh thô bạo kéo Trần Lục Kỳ từ bồn rửa tay xuống đất.

Trần Lục Kỳ đau đớn muốn khóc nhưng lại vô cùng nhẫn nhịn quỳ xuống sàn.
" Em là...!là muốn tạo bất ngờ cho anh, nhưng không nghĩ tới vừa xuống sân bay đã được người của Bạch Thiệu Huy đưa về, em định gọi cho anh thì hắn cũng về nhà, hắn nói chuyện với em, sau đó em liền trốn vào phòng gọi cho anh.

Sau đó anh liền biết rồi đó, em...!em không dám làm cái gì phật lòng anh đâu." Trần Lục Kỳ vừa khó chịu ở phía sau vừa cố gắng tỉnh táo để trả lời Cố Ninh.
" Thật sao, Kỳ Kỳ, em biết là anh rất thương em mà đúng không? Anh rất là tin tưởng em, cho nên, không được như hôm nay nhé! Được không?" Cố Ninh ngồi xuống vô cùng ôn nhu vuốt mặt Trần Lục Kỳ.
" Vâng, vâng! Em sẽ không tái phạm nữa đâu.

Ninh...!em...!Phía sau ngứa." Trần Lục Kỳ gật đầu như trống bỏi nói, xong chuyện lại tiếp tục phát tình.
" Em không sợ bị phát hiện sao? Cố nhịn đi nào, tối nay Bạch Thiệu Huy vô cùng bận sẽ không thể phân tâm đến em, sau khi kết thúc buổi tiệc anh liền đền bù cho em.

Nào ngoan, mặc quần áo vào." Cố Ninh nói.
" Anh, lúc nào cũng vậy cả, khơi mào lên rồi lại bỏ em giữ chừng như vậy!" Trần Lục Kỳ khó khăn nói, cũng biết là điều kiện không cho phép nên đành nhẫn nhịn mặc lại quần áo.


Nhưng có điều kì lạ là từ lúc hai người họ vào đây cũng đã hơn mười lăm phút nhưng không có người nào vào đây cả.
" Soạt." tiếng động bên ngoài của phòng vệ sinh truyền vào.
" Ai?" Động tĩnh bên ngoài làm hai người giật mình.
.......
Hà Văn vốn tính cách tĩnh lặng và không thích đám đông, vì trong buổi tiệc có uống chút rượu nên không thoải mái nên định đi vào phòng vệ sinh rửa mặt cho thoải mái.

Đi gần tới thì thấy bóng dáng Cố Ninh bước vào, nhớ những chuyện xảy ra gần đây nên y cũng không định tiến vào đối mặt với người này mà lui lại về phía góc khuất của cái cửa.

Ở đây có trang trí một cây xanh nên vô cùng thuận lợi.
"A Ninh, sao anh lại gọi em ra đây?" Một giọng nói khác vang lên, Hà Văn ngạc nhiên.

Giọng nói này vô cùng quen thuộc với y, người này chính là Trần Lục Kỳ mà không phải ai khác.

Hai người này hiện tại gặp mặt nhau để làm gì, không sợ bị phát hiện à.

Hà Văn không cần suy nghĩ nhiều liền rút điện thoại ra nhấn nút ghi âm.
Đứng nghe một hồi lâu, Hà Văn càng nhíu mày.

Y càng lúc càng khó chịu về Trần Lục Kỳ và Cố Ninh, hai người này lại có thể làm chuyện như vậy với Thiệu Huy, thật sự muốn nhào vô bóp chết hai người này, quả thật là vô liêm sỉ.

Không còn nghe động tĩnh nửa, đoán rằng hai người trong đó sắp ra ngoài nên y cũng định tránh đi, ai ngờ sơ suất tán chân vào cây gây nên tiếng động.
"Ai?" Giọng Cố Ninh quát vọng từ trong ra ngoài làm Hà Văn hết hồn.

Nếu đã bị phát hiện y đành phải thuận thế đi vào trong, đây là nhà vệ sinh, đâu có cấm người đi vào đâu.
" Tôi chỉ là đi vệ sinh thôi, hai người sao làm quá vậy? Hà Văn giả ngu nói.
" Hà Văn? A, tao hình như không thấy mày trong buổi tiệc nha.

Sao vậy, vẫn không đeo bám được Thiệu Huy sao, mày nên từ bỏ đi thì hơn, Thiệu Huy không bao giờ thích mày đâu, đừng có làm chuyện vô ích nửa!" Thấy người vào là Hà Văn, Trần Lục Kỳ liền thở phào, trào phúng nói.


Người khác hắn còn lo chứ người này thì không cần, bởi vì ai chẳng biết Bạch Thiệu Huy vô cùng chán ghét người này, dù Hà Văn có nói sự thật đi chăng nữa thì Bạch Thiệu Huy vẫn sẽ không tin thậm chí còn cho rằng y đang cố ly gián hai người bọn họ.
" Tôi có đeo bám Thiệu Huy hay không thì đó là chuyện của tôi, không cần cậu dạy bảo.

Còn cậu, chuyện cậu với Cố thiếu gia đây thì làm sao nhỉ? Thiệu Huy một khi biết chỉ sợ...?" Hà Văn bình thường hiền lành nhưng không có nghĩa y đối với kệ thù là như vậy, đối với kẻ thù y cũng chẳng cần nhường nhịn.
" Tôi không nói anh ấy biết được sao? Còn Hà Văn anh nói, anh ấy chịu nghe sao?" Trần Lục Kỳ không cho là đúng nói.
" Vậy thì vẫn chưa biết được.

Chuyện hay còn ở phía sau, mong là đến lúc đó các người còn có thể cười được.

Tránh ra, tôi còn muốn rửa tay." Hà Văn cười mỉa mai nói.
Cố Ninh cùng Trần Lục Kỳ nghe lời mỉa mai của y liền tức tối, Cố Ninh vốn là người nóng tính dễ xúc động có ý muốn ra tay đánh người nhưng bị Trần Lục Kỳ kiềm xuống.
" Vậy thì cùng nhau xem chúng ta ai là người có kết cục tốt." Trần Lục Kỳ ra hiệu cho Cố Ninh đi ra ngoài, bản thân trước khi đi ra liền để lại một câu nói hùng hồn.
" Tôi chờ!" Hà Văn cũng không yếu thế, nhẹ nhàng nói.

Y muốn vào đây rửa mặt cho thoải mái hơn, nhưng nhìn vũng nước màu trắng đục kia, trong phòng còn bay mùi vị tình dục làm y phản cảm.

Vốn muốn làm mình thoải mái hơn ai ngờ càng thêm khó chịu, y buồn bực đi ra ngoài.
" Hà Văn, sao cậu đi lâu vậy?" Từ Cách Minh thấy Hà Văn quay lại liền thở phào hỏi.

Đây là bảo bối của lão đại, bọn họ không dám thất trách đâu.

Vừa rồi thấy y đi lâu chưa quay lại, bọn họ đã định chuẩn bị đi kiếm người rồi đó.
" Không cho gì, gặp người quen thôi." Y định nói riêng chuyện này với Thiệu Huy, để anh tự giải quyết.

Có điều y không biết, tất cả những chuyện vừa xảy ra Bạch Thiệu Huy đều đã biết rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK