“Sao không bật đèn lên?”- Hạ Dĩ Niên nhíu mày, tối thui thế nào làm sao mà nghiên cứu?
Lạc Nhân rọi cái đèn pin trong tay về phía hắn: “Công tắc cầu chì bị hỏng rồi, chúng ta đành dùng đèn pin thôi.”
Hạ Dĩ Niên cầm lấy cây đèn trong tay Lạc Nhân soi lên chiếc bình hoa được đặt ở vị trí trung tâm trên tủ kính. Cái bình này là hắn đã tặng cho Âu Giãn Tình từ rất lâu về trước, đây là một cổ vật quý báu, trên đó khắc họa hình bầu trời trong xanh, từng là tác phẩm kinh điển mà biết bao nhiêu người muốn có được.
Có điều nhìn đi nhìn lại thì nó cũng chỉ là một bình hoa trống rỗng, không có gì đáng nghi.
“Chúng tôi đã xoay đủ kiểu rồi nhưng mà không tìm ra được cái gì khác, rốt cuộc thì cái bình này có liên quan gì tới tư liệu mật chứ?”- Angelina nhíu mày.
“Chắc chắn có liên quan.”- Hạ Dĩ Niên vừa xem xét chiếc bình cổ vừa hỏi: “Angelina, kết quả khám nghiệm tử thi của Giãn Tình thế nào?”
“Lúc pháp y khám nghiệm dạ dày của Âu Giãn Tình thì phát hiện được một loại dịch rất lạ, đem đi xét nghiệm thì biết được đó là Lysergic Acid Diethylamide.”
Lạc Nhân nhíu mày: “Lysergic Acid Diethylamide?”
“Là thuốc gây ảo giác.”- Hạ Dĩ Niên cầm lấy bình hoa lên xoay tới xoay lui, chuyên tâm quan sát tỉ mỉ: “Lysergic Acid Diethylamide là loại thuốc tác dụng lên hệ thần kinh làm thay đổi cách nhìn của một người về môi trường chung quanh. Loại thuốc này có dạng nguyên chất là bột trắng không mùi vị, chỉ cần một số lượng rất nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến tất cả các giác quan và tạo ra những cảm giác ảo huyền. Trong kết quả khám nghiệm của ba người trước hình như không có cái này.”
Angelina gật đầu: “Đây là điểm mà chúng ta đã bỏ sót, chúng tôi đã lật lại bản xét nghiệm máu của ba người trước, Era thì không uống phải loại thuốc này nhưng Anna và Megan thì lại từng uống qua, tôi nghĩ họ bị hạ thuốc trong rượu vang.”
Hạ Dĩ Niên gật đầu: “Dễ hiểu thôi, Anna và Megan tinh thần đều tỉnh táo, để khiến một người tỉnh táo treo cổ tự tử là một chuyện không thể nào vì vậy hung thủ mới phải dùng thuốc này khống chế bọn họ. Còn về phần của Era, lúc đó cô ấy đang đau lòng thương tâm như vậy, chỉ cần có một chút kích thích làm gia vị thì chuyện treo cổ tự tử là chuyện có thể xảy ra.”
“Tôi lại thấy kỳ lạ, cho dù là Anna và Megan có bị hạ thuốc thì bọn họ cùng lắm chỉ sinh ra ảo giác mà thôi, không thể đều có ý định treo cổ được, ví dụ nếu họ muốn chết thì có thể chọn các khác nhau, tại sao phải là treo cổ?”- Lạc Nhân thắc mắc.
Hạ Dĩ Niên nói: “Đơn giản là vì có một điểm mà chúng ta bỏ sót.”- Hắn đặt bình hoa lại lên tủ kính: “Hung thủ chắc chắn đã dùng thứ gì đó kích thích họ, buộc họ phải nghe theo khống chế của hắn ta.”
“Thế nào, có tìm ra được gì khác thường không?”- Angelina hỏi.
Hạ Dĩ Niên không trả lời, xoay người đi tới cạnh bức tường màu trắng chạm nhẹ lên đó, sau một vài giây thì nhíu mày gõ lên ba cái…
Tiếng cộc cộc vang lên, cả ba người quay lại nhìn nhau.
Hạ Dĩ Niên lần nữa đi tới cầm lấy cái bình hoa lên, lần này hắn không xem bên ngoài mà là đưa ngón tay vào bên trong, quả nhiên bên trong có công tắc, hắn khởi động công tắc, chẳng mấy chốc bức tường màu trắng chuyển động như một cánh cửa mở ra…
“Là mật thất!”- Lạc Nhân kêu lên sau đó chạy vào bên trong, Angelina và Hạ Dĩ Niên cũng đi theo sau.
Sau khi họ bước vào, hệ thống cảm ứng dưới mặt đất hoạt động, cánh cửa bằng đá kia tự động đóng kín lại. Bên trong mật thất là một không gian kín đáo, hai chiếc tủ lớn được đặt hai bên sát bức tường, một tủ dùng để trưng bày những thứ như dao súng, roi da, các thiết bị dùng để tấn công người khác. Bên còn lại trưng bày khung ảnh, đa số là ảnh của Âu Giãn Tình và gl cùng với một số huy chương…
“Hai người nhìn xem, những huy chương này…đều là chữ Nhật.”- Lạc Nhân soi đèn pin lên tủ kính.
“Là huy chương huấn luyện sát thủ chuyên nghiệp, huy chương đào tạo võ thuật, còn có cả… giấy chứng nhận sát thủ hạng nhất.”- Hạ Dĩ Niên nặng nề nói.
“Thật không ngờ cô ấy thật sự là sát thủ Nhật Bản đào tạo ra.”- Lạc Nhân nói.
Lạc Nhân vừa dứt lời, lúc này bên ngoài có tiếng động.
Tuy là tiếng động rất nhỏ nhưng do không gian quá mức yên tĩnh nên chỉ tiếng ‘két’ từ cánh cửa đã khiến cả ba người chú ý tới…
Có người mở cửa nhà của Âu Giãn Tình!
Họ chạy đến lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Có thể thấy trong bóng tối kẻ đó đang không ngừng lục soát khắp nơi, sau đó bước chân của hắn ta có chút chần chừ cuối cùng cũng từng bước đi về phía bức tường mật thất…
Angelina khẩn trương lấy súng ra, nhìn sang Hạ Dĩ Niên và Lạc Nhân ra hiệu họ đề cao cảnh giác.
Kẻ này có khả năng là hung thủ!
Kẻ đó đang từng bước đi về phía mật thất bên này, chậm rãi đẩy cánh cửa làm từ đá ra…
Kẻ đó vừa bước vào, ngay lập tức ba người bên trong liền động thủ. Một màn hỗn loạn xảy ra, cho tới khi họng súng lạnh ngắt của Angelina thành công đặt lên nguyệt thái dương của tên đó khiến hắn ngừng mọi động tác lại kêu lên: “Ôi ôi ôi, chị dâu, chị dâu bình tĩnh đi là em đây, em là chiến hữu tốt của anh Dĩ Tường đấy, đừng làm bậy… súng ống không thể tùy tiện đem ra đùa đâu.”
Angelina nhíu mày nghi ngờ: “Cậu là ai?”
Người đó vẫn chưa trả lời thì Lạc Nhân đang bị hắn ta khống chế trên tường đã sắp nghẹt thở chết. Angelina thấy vậy vội nói: “Mau buông Lạc Nhân ra.”
Người đó dở khóc dở cười quay sang quát Hạ Dĩ Niên: “Mau buông tay tớ ra.”
Hạ Dĩ Niên buông ta hắn ta ra, hắn ta buông cổ Lạc Nhân ra, Angelina vẫn giữ nguyên tư thế cầm súng đề phòng người lạ mặt này. Lạc Nhân vừa được thả tự do liền túm lấy cổ áo của người đó hung hăng nói: “Đồ chết tiệt nhà cậu, muốn giết chết tôi à?”
“Tôi, tôi đâu có biết mấy người cũng ở đây, còn tưởng là đám người Nhật kia nên mới ra tay thôi.”
“Nhật Anh cậu tới đây làm gì?”- Hạ Dĩ Niên lên tiếng hỏi.
Người này chính là Nhật Anh. truyện teen hay
“Còn làm gì nữa, đương nhiên là tới tìm tư liệu mật của Triệu gia rồi.”- Nhật Anh nói.
Angelina nhíu mày: “Tư liệu mật? Sao cậu lại biết chuyện này, cậu muốn gì?”
Nhật Anh giơ hai tay lên, khẩn trương nhìn sang Hạ Dĩ Niên: “Dĩ Niên, cậu có thể nói với bà chị này hạ súng xuống rồi hãy nói chuyện không?”
Hạ Dĩ Niên nhìn sang Angelina: “Đều là người quen cả.”
Angelina hạ súng xuống.
Lạc Nhân bước lên: “Rốt cuộc là có chuyện gì, sao cậu cũng tới đây”
Nhật Anh thở dài đi tới chiếc ghế duy nhất phía xa ngồi xuống: “Tôi tới đây là theo lời dặn của Giãn Tình, cô ấy bảo tôi phải lấy được tư liệu mật, tuyệt đối không để nó rơi vào tay của Haro.”
“Cậu biết được chuyện gì?”- Lạc Nhân hỏi.
Nhật Anh nhướng mày: “Chuyện tôi biết được rất nhiều, những chuyện về Giãn Tình tôi đều biết rõ.”- Nhật Anh lại nhìn từng người một, chậm rãi lên tiếng: “Năm mười tám tuổi sau khi Giãn Lăng mất tích, Giãn Tình đã nghe ngóng tin tức về anh ấy ở khắp nơi, lúc này có một người tên là Haro đã tiếp cận cô ấy. Người đó nói hắn ta sẽ giúp Giãn Tình tìm lại Giản Lăng, Giãn Tình nói với tôi người tên Haro này rất bí ẩn, mỗi lần xuất hiện đều mang mặt nạ che mặt lại, cô ấy cũng không biết y ta là ai ngoài cái tên Haro và thân phận là thủ lĩnh của Haro-S ra.”
“Haro-S? Là cái gì thế?”- Angelina hỏi.
“Haro-S là một tổ chức buôn bán ma túy của Nhật Bản, gần đây bọn chúng muốn lần sang Bách Nhật vì thế đã đưa ra một kiến nghị hợp tác với Hạ gia, chỉ cần Hạ gia giúp họ trải đường ở thành Bách Nhật, ma túy sau khi du nhập thành công vào đây, lợi nhuận được thu về sẽ chia hai.”- Hạ Dĩ Niên chậm rãi giải thích.
Angelina nói: “Thế thì tôi biết rồi, cậu sẽ không đồng ý hợp tác với chúng, Hạ gia trước giờ đâu có hứng thú với ma túy.”
“Đúng vậy, mức lợi nhuận mà bọn họ đưa ra không hấp dẫn được tôi nhưng lại hấp dẫn được lão cáo già Oliver, lại ta âm thầm giúp bọn chúng dàn trải con đường ở thành Bách Nhật này, chính vì vậy mà thế lực của Haro-S ngày càng lớn.”
Nhật Anh gật đầu: “Đúng thế, Giãn Tình đầu quân cho Haro-S, được chúng đào tạo thành sát thủ, là cánh tay mặt đắc lực của Haro. Dưới sự giúp đỡ của Oliver cùng với những hợp đồng lớn mà Giãn Tình thu được từ mấy lão nhà giàu kia, chẳng mấy chốc Haro-S đã tìm được vị trí ở thành Bách Nhật này. Gần đây khi Dĩ Niên giết chết Oliver, bọn chúng đã không còn chỗ dựa ở đây vì vậy đã đường cùng làm liều, muốn âm mưu khai trừ cả tứ đại gia tộc, một mình nắm giữ huyết mạch kinh tế của thành Bách nhật. Giãn Tình ban đầu cũng không rõ về việc mất đi bản tư liệu mật sẽ là nguy hiểm đối với Hạ gia và ba nhà còn lại, cô ấy chỉ biết được sau khi tôi vô tình nói ra nguy cơ tiềm ẩn trong đó cho cô ấy nghe, ngay lập tức Giãn Tình bừng tỉnh, cô ấy quyết giữ lại một bản tư liệu mật cuối cùng để Haro không thể thực hiện âm mưu thâu tóm này. Có thể sau khi Haro biết chuyện Giãn Tình chống đối mình nên đã giết cô ấy.”
“Cậu đã biết chuyện này vì sao không nói sớm với tôi?”- Hạ Dĩ Niên không vui lên tiếng.
Nhật Anh thở dài: “Tôi cũng không muốn, lúc trước giấu cậu việc này là vì nghĩ cho an nguy của Giãn Tình, với lại tôi thấy cô ấy thích cậu như vậy, nếu như cậu biết được chuyện cô ấy là sát thủ của Haro-S thì chắc chắn sẽ đuổi cô ấy đi, Giãn Tình cũng cầu xin tôi hết nước bảo tôi giấu cậu. Bây giờ nói ra là vì tôi nhận ra rằng sự im lặng của mình bấy lâu này đã trở thành một nguyên nhân chủ chốt khiến Giãn Tình phải đi đến bước đường này, mất cả mạng sống.”- dừng một lúc, anh bèn nói thêm: “Trước khi mọi chuyện xảy ra Giãn Tình có tới tìm tôi, cô ấy bảo vé máy bay đã được đặt, tạm thời cô ấy sẽ rời khỏi đây một thời gian, cô ấy đem nơi cất giữ bản tư liệu mật mà cô ấy giữ nói cho tôi biết nên hôm nay tôi tới đây tìm.”
Sau khi nghe hết câu chuyện, cả bốn người đều rơi vào trầm mặc một lúc lâu sau đó Lạc Nhân mới thở dài: “Thật không ngờ tới câu chuyện của Giãn Tình lại là như vậy, kẻ giết cô ấy chắc chắn là gã Haro kia. Người này rốt cuộc là ai chứ? Tôi cảm thấy Haro không phải là tên của hắn ta.”
“Mọi chuyện để sau rồi nói, tìm tư liệu mật trước quan trọng hơn.”- Hạ Dĩ Niên quay lưng đi về phía tử kính tìm xung quanh. Ba người còn lại cũng chia nhau ra tìm, lúc này Angelina đột nhiên reo lên: “Đây rồi!”
Từ trong hộc tủ lấy ra một bản tài liệu khá dày trên đó còn có ghi chữ Triệu gia, bản tài liệu này được bọc cẩn thận, mọi thông tin bên trong đều được giữ kín. Hạ Dĩ Niên cầm lấy, sau khi khẳng định đó không phải là bản giả thì ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này bên ngoài lần nữa có tiếng động, lại có người mở cửa nhà.
Lạc Nhân thì thào: “Lần này chắc không phải là người quen nữa chứ?”
“Không có nhiều người quen vậy đâu.”- Angelina căng thẳng nói: “Mọi người chọn cho mình một món vũ khí đi, kẻ này có thể là hung thủ thật đấy.”
Nhật Anh chạy đến tủ trang bị vũ khí của Âu Giãn Tình chọn nhanh một khẩu súng, Hạ Dĩ Niên dùng roi dây, Lạc Nhân lại ai oán cầm phi đao lên nhìn họ: “Tôi không biết phóng dao đâu, Nhật Anh, cậu đổi súng với tôi đi.”
“Làm gì cô chuyện đó chứ, mơ đi!”- Nhật Anh thẳng thừng từ chối.
“Cậu…”
“Được rồi hai người trật tự đi!”- Hạ Dĩ Niên nhíu mày, nhìn sang Angelina: “Angelina Nhật Anh, hai người cẩn thận đừng có bắn bừa kẻo lại chết người thì chúng ta chẳng còn manh mối gì.”
“Vậy thì làm khó tôi quá, súng bắn ra thì chuyện chết người là khó tránh khỏi, cậu nói vậy thì tôi đành cầm súng mà đánh võ với hắn vậy.”
“Suỵt! Có tiếng bước chân tới gần đây.”- Lạc Nhân cảnh báo.
Bên ngoài có tiếng động rất khẽ, dường như có người đang cố tìm cách mở mật thất ra, sau đó hình như hắn ta đã không đủ kiên nhẫn, chiếc bình hoa cổ kia bị đập vỡ sau đó cửa mật thất mở ra…
Cửa vừa mở, Hạ Dĩ Niên đã tranh thủ lúc kẻ đó chưa kịp phòng bị vung chiếc roi trong tay về phía hắn ta, kế tiếp là Lạc Nhân nhắm mắt phóng đại cái phi đao trong tay đi, Hạ Dĩ Niên kịp thời né tránh, Lạc Nhân liên tục phóng hai ba dao khác nhưng toàn là nhắm vào Angelina và Lạc Nhân cùng Hạ Dĩ Niên.
Chính vì vậy mà vốn dĩ vừa rồi một roi của Hạ Dĩ Niên đã có thể tóm được kẻ kia thì đã bị Lạc Nhân cản trở.
Nhật Anh quát lớn: “Tên khốn kia, cậu không phân biệt được đâu là địch đâu là bạn à, sao toàn nhắm vào chúng tôi vậy?”
Hạ Dĩ Niên cũng lạnh giọng: “Rốt cuộc là cậu giúp hắn ta lại là hại bọn tôi vậy?”
Lạc Nhân mếu máo không nói nên lời, ai bảo khi nãy không ai chịu trao đổi vũ khí với anh. Anh thật sự không biết phóng dao…
“Được rồi, Dĩ Niên chặn đường hắn đừng để hắn chạy, Lạc Nhân cậu đừng xen vào, đứng qua một bên đi.”- Angelina lên tiếng.
Trong bóng đêm, thân hình màu đen của kẻ đó thoắt ẩn thoắt hiện, rõ ràng là một sát thủ có thân thủ vô cùng tốt và nhanh nhẹn. Đêm đen như mực, không dễ để phân biệt đâu là địch đâu là bạn, Hạ Dĩ Niên vẫn đứng yên bất động quan sát, đột nhiên lúc này có tiếng kêu thảm thiết của Nhật Anh và Lạc Nhân, cả hai người đều bị đánh văng ra đất.
Kẻ này lợi dụng bóng tối để tấn công, nếu không đề cao cảnh giác thì hắn sẽ ra tay bất cứ lúc nào.
Hạ Dĩ Niên nhắm mắt lại, cố gắng nâng cao khả năng nghe của tai. Hắn khá nhạy cảm với hơi thở của người khác nên rất nhanh đã phát hiện có người đang tiếp cận hắn từ phía sau, Hạ Dĩ Niên xoay người chiếc roi trong tay quấn chặt lấy cổ của hắn ta, ngay sau đó thân hình cao lớn của hắn di chuyển ra phía sau tên đó, dùng chiếc roi trong tay siết chặt cổ của hắn ta. Angelina cũng rất phối hợp, đồng thời lao tới dùng súng bắt tên đó đứng yên.
“Ai là hung thủ giết Giãn Tình và mọi người? Nói mau!”- Hạ Dĩ Niên gia tăng chút sức lực trên tay khiến hắn ta khó thở, sau đó hắn ta cười khẩy một tiếng, cả cơ thể rất nhanh đã xụi lơ không chút phản kháng.
Hạ Dĩ Niên vội buông tay ra, kẻ đó ngã xuống đất.
“Chuyện gì vậy?”- Angelina hỏi.
“Tự tử rồi.”
Lúc này bên ngoài có người mở cửa xông vào, vừa nhìn thấy bên trong có nhiều người như vậy thì quay lưng bỏ chạy.
“Đuổi theo mau.”
Tiểu khu này khá là lớn, nếu muốn lẩn trốn thì rất dễ dàng bởi vì có rất nhiều góc khuất. Kẻ đó không dùng thang máy mà chạy thẳng vào thang bộ, khi bóng người Hạ Dĩ Niên đuổi tới hắn đã chạy được hai tầng lầu.
“Nhật Anh Lạc Nhân hai người chạy theo hắn, Angelina chị cùng em đi thang bộ xuống dưới chặn đường.”
Trong thang bộ, Lạc Nhân và Nhật Anh một trước một sau đuổi theo tên kia. Lúc sắp tóm được hắn ta hắn ta đột nhiên giở trò liều mạng, phóng qua thanh vịn của cầu thang nhảy xuống tầng bên dưới rồi chạy thục mạng. Nhật Anh leo lên tay vịn, trượt một đường thật nhanh xuống rồi tiếp tục đuổi theo. Lạc Nhân liên tục phóng dao trong tay, lần này không trúng đồng bọn nữa nhưng cũng không trúng kẻ địch.
Kẻ đó thấy mình bị đuổi sát như vậy, cả Lạc Nhân và Nhật Anh đều có thân thủ không tệ, hắn ta biết được mình không qua khỏi vì vậy vừa chạy vừa lấy điện thoại ra gọi đi, cuộc gọi được kết nối, hắn ta chỉ nói đúng một câu: “Báo cáo ngài Haro, tư liệu mật chổ của Âu Giãn Tình đã bị Hạ Dĩ Niên lấy được, sát thủ X cũng bị phát hiện, đã tự tử rồi!”
Cuộc gọi kết thúc vô cùng ngắn gọn, lúc hắn ta chạy xuống dưới sảnh lớn của tiểu khu thì bất ngờ sợ hãi dừng lại khi nhìn thấy Hạ Dĩ Niên và Âu Giãn Tình đã đứng chặn đường phía trước, hắn ta quay người định chạy tiếp thì Lạc Nhân và Nhật Anh cũng vừa tới nơi.
“Đầu hàng đi, anh chạy không thoát đâu.”- Angelina cầm súng: “Ngoan ngoãn hợp tác với cảnh sát, chúng tôi sẽ xin tòa tuyên nhẹ án cho anh.”
Tên sát thủ kia lại cười khẩy một tiếng, quay hàm khẽ chuyển động.
Hạ Dĩ Niên nhíu mày nhào lên túm lấy cằm hắn bóp thật mạnh nhưng là đã muộn rồi, thuốc động đã được tên sát thủ nuốt xuống, rất nhanh hắn đã tắt thở.
“Thuốc độc này được nhét trong kẻ răng của hắn, chỉ cần là thất bại khi làm nhiệm vụ thì phải tự tử.”- Nhật Anh nói.
Lạc Nhân thở dài: “Phải làm sao đây, chúng ta mất đi manh mối rồi.”
Hạ Dĩ Niên nhíu mày: “Dù gì cũng lấy được tư liệu mật rồi, về Hạ gia trước rồi tính.”
…
Trong một chiếc xe đỗ trước cổng tiểu khu, ánh mắt người đàn ông thông qua lớp mặt nạ lại lạnh lùng mang theo lửa giận nhìn bốn người từ trong tiểu khu đi ra.
Tài xế quay lại nói: “Ngài Haro, hai sát thủ kia đã thua rồi sao?”
Người đàn ông hừ lạnh: “Một lũ ăn hại!”
“Vậy ngài Haro, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”- Tài xế cẩn thận dò hỏi.
Người đàn ông chớp mắt, khóe môi nâng lên: “Tới nhà hàng một chuyến.”
…
“Nhà hàng từ lúc xảy ra vụ án của cô Era thì luôn đóng cửa không phục vụ khách, nơi này ngoại trừ nhân viên vệ sinh đến lau dọn ra thì không còn ai có thể bước vào. Cô Lôi, mời đi hướng này.”- Quản lý của nhà hàng vừa nói, tay vừa làm động tác xin mời dẫn đường cho Uyển Khanh.
Uyển Khanh đi theo bà ta: “Vậy nhà hàng này có cửa sau hay không?”
“Có, có một lối dùng để thoát hiểm ở phía bên vườn hoa đi tới.”
“Vậy căn phòng trang điểm kia mọi thứ vẫn còn được giữ nguyên chứ?”- Uyển Khanh hỏi.
Quản lý nhà hàng gật đầu: “Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, cửa phòng cũng luôn đóng kín, không một ai có thể vào trong.”
Uyển Khanh gật đầu, sau khi quản lý dẫn đường tới phòng trang điểm cô nói cảm ơn với bà ta rồi bảo bà ta rời khỏi còn cô thì mở cửa phòng trang điểm ra bước vào trong sau đó chậm rãi đóng cửa lại.
Căn phòng này bày trí độc một màu trắng từ nội thất cho đến bức tường, chính vì vậy mà càng làm cho nó trở nên lạnh lẽo. Uyển Khanh giơ tay bật đèn trong phòng lên, chậm rãi nhìn xung quanh một lượt sau đó dừng ánh mắt trên chiếc quạt trần nơi Era treo cổ nhìn một lúc lâu.
Cô cảm thấy mình đã bỏ qua một thứ gì đó, cái chết của Era và Giãn Tình có một điểm tương đồng mơ hồ nào đó mà chưa được phát hiện. Uyển Khanh đi từng bước một tới bàn trang điểm, theo lời Triệu Trường Bách nói lúc anh tới đây Era đang ngồi kẻ mắt trước gương và không hề quay lại nhìn anh, tại sao chứ?
Uyển Khanh ngồi xuống chiếc ghế mà Era đã từng ngồi, cô nhìn mình ở trong gương một lúc lâu, miệng lẩm bẩm: “Rõ ràng là trước đó cô còn nhờ phục vụ dẫn đường để đi gặp Triệu Trường Bách, tại sao lúc anh ấy tới đây tìm cô cô lại không có phản ứng gì? Era, cô nói tôi biết đi, cô muốn nói ra chuyện gì?”
Bàn tay Uyển Khanh chậm rãi gõ lên bàn trang điểm, cô trầm tư một lúc lâu, nhìn mình trong gương một lúc lại như là nhìn thấy gương mặt lúc đó của Era đã hiện ra…
Cô nàng ngồi trước gương, ánh mắt vô hồn, bàn tay dùng chì kẻ mắt…
Uyển Khanh không biết, Era đã gặp phải chuyện gì, Giãn Tình đã gặp phải chuyện gì?
Uyển Khanh thở dài đứng lên đi tới giường ngủ quan sát một lúc, sau khi Triệu Trường Bách rời đi, Lôi Gia Thiện mới xuất hiện cưỡng hiếp Era…
Uyển Khanh chạm tay lên ga trải giường còn đang lộn xộn, theo như lời quản lý nói thì hiện trường này đã được phong tỏa, ngay cả nhân viên vệ sinh cũng không tới đây dọn dẹp. Uyển Khanh ngồi lên giường, sau đó nằm xuống, trước mắt cô hiện giờ chỉ có trần nhà màu trắng đơn điệu, cô chậm rãi nhắm mắt lại…
“Không, không anh không thể làm vậy, buông tôi ra, buông tôi ra…Trường Bách, Trường Bách…cứu em với…không… cha, cứu con…”
Uyển Khanh mở hai mắt ra, trừng lớn một lúc lâu, cô dường như có thể cảm nhận được cảm giác của Era. Nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ gào thét như vậy…
Uyển Khanh chậm rãi ngồi dậy, hơi thở có chút hỗn loạn…
Cô cố gắng áp chế sự hoảng loạn trong lòng sau đó ngẩng đầu lần nữa quan sát chiếc quạt trần kia…
Khoảng cách giữa chiếc quạt vào mặt đất khá là xa, với chiều cao của Era nếu muốn thắt một sợi dây lên chiếc quạt để tự tử thì không phải là không thể nhưng sẽ vô cùng khó khăn, Uyển Khanh có chiều cao ngang bằng với Era, cô tự mình đứng lên chiếc giường rồi giơ tay lên thử xem có chạm tới quạt trần hay không.
Nhưng kết quả là phải nhón chân lên hết cỡ mới có thể chạm tới một chút huống hồ gì thắt lên đó mảnh vải trắng kia chắc chắn là việc vô cùng khó khăn. Lúc này tâm trạng era đang tuyệt vọng, sao nàng lại có kiên nhẫn để chọn cách tự tử hao tâm tổn sức này?
Uyển Khanh bước xuống đất, chậm rãi suy tư, cô nhớ tới lời khai của nhân chứng xung quanh…
Triệu Trường Bách nói: “lúc anh đi được vài bước thì nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng trang điểm vọng ra, chắc là cô ấy kẻ mắt xong thấy không đẹp nên đã rửa mặt chính vì vậy mà vết chì trên mặt không đậm như Angelina nói.”
Lôi Gia Thiên nói: “Hình như tôi có loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy, cũng không biết có phải hay không.”
Bà lão cạnh nhà Âu Giãn Tình nói: “Tôi có nghe thấy tiếng nước chảy róc rách không lớn vang ra, cũng không biết vì sao mà cô ấy đã xả nước cả tiếng đồng hồ như thế.”
Uyển Khanh nhíu mày lại chạy tới chạy lui tìm kiếm xung quanh một lượt sau đó mới phát hiện ra điểm mấu chốt khiến cô cảm thấy mơ hồ khi nãy.
Đó chính là tiếng nước chảy!
Nhưng vấn đề là Triệu Trường Bách và Lôi Gia Thiện đều nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng trang điểm phát ra nhưng mà…
Phòng trang điểm vốn không có toilet cũng không có bồn rửa tay.
Vậy tiếng nước chảy mà họ nghe được từ đâu mà có?
Uyển Khanh cảm thấy một cơn gió từ bên ngoài cửa sổ thổi qua khiến cô lạnh run người, da gà bất giác nổi lên…
Uyển Khanh nhíu mày nhìn qua phía cửa sổ vẫn không đóng kín, cô đi tới khép cửa sổ lại rồi nhìn ra bên ngoài: “Era, cô muốn nói gì với tôi?”
Lúc này tấm rèm trên cửa sổ phảng phất bay bay, Uyển Khanh lại vô tình nhìn thấy trên một tấm rèm có một thứ gì đó màu đen vô cùng kì lạ, thứ đó nhìn như là một con chip điện tử công nghệ cao, nhỏ chỉ bằng ngón tay út.
Uyển Khanh tháo con chip đó xuống, thứ này sao lại gắn ở đây? Là có người cố tình để nó ở đây sao?
Giữa con chip này có một cái nút nhỏ, cô dùng ngón tay ấn vào nó một cái, ngay lập tức con chip phát ra âm thanh…
Uyển Khanh khẩn trương mở to mắt…
Là tiếng nước chảy!
Đúng vậy, con chip này phát ra âm thanh của tiếng nước chảy, chắc chắn là thứ hung thủ để lại…
Uyển Khanh bỏ con chip vào túi áo khoác rồi nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, lúc này điện thoại cô reo lên, là Vu An Di gọi tới, Uyển Khanh nhận máy: “Alo, tôi nghe đây!”
Vu An Di kêu lên: “Lạy trời cô cũng nghe điện thoại rồi, Uyển Khanh sao điện thoại cô gọi mãi không thông thế? Hạ Dĩ Niên về lại biệt thự không tìm thấy cô, gọi cho cô cô lại không lên máy làm anh ta đang nổi điên lên kìa, cô đang ở đâu vậy?”
Uyển Khanh chưa kịp trả lời thì điện thoại của Vu An Di đã bị Hạ Dĩ Niên giật lấy, giọng nói của hắn mang theo sự bất mãn cùng lo lắng vang lên trong điện thoại: “Sao lại không nghe máy? khuya vậy rồi em còn đi ra ngoài làm gì?”
Uyển Khanh vừa đi tới bãi đỗ xe vừa cầm điện thoại nói chuyện: “Em phát hiện ra một manh mối lớn, nên đi xác nhận một chút, điện thoại chắc là mất sóng nên không liên lạc được.”
Hạ Dĩ Niên nói: “Anh cũng đã lấy được bản tư liệu mật thứ tư rồi, em phát hiện ra manh mối gì?”
“Lấy được rồi sao, thật tốt quá, Dĩ Niên anh có nhớ trong lời khai của các nhân chứng hiện trường đều có một điểm tương đồng đó là họ đều nghe thấy tiếng nước chảy hay không? Em vừa đến nhà hàng nơi Era xảy ra chuyện và phát hiện được một thứ…ưm!”
“Khanh nhi? Khanh nhi? Em sao vậy? Khanh nhi!”
Miệng Uyển Khanh bị bít kín từ phía sau, rất nhanh hai mắt đã khép lại, cơ thể nhỏ bé của cô dễ dàng bị người đàn ông vác lên vai sau đó y ta thong thả quay người đi, khóe miệng còn cao hứng huýt gió theo một bài hát.
“Dĩ Niên có chuyện gì vậy?”- Lạc Nhân hỏi.
Sắc mặt Hạ Dĩ Niên nặng nề không trả lời mà chạy nhanh ra khỏi biệt thự, đám người Lạc Nhân cũng không hiểu gì mà đi theo sau hắn.
Đêm đó thuộc hạ của Hạ gia đã lục soát cả con phố quanh khu vực nhà hàng để tìm kiếm Uyển Khanh.
“Cậu hai, xe của cô Lôi đỗ ở gara của nhà hàng chưa từng rời đi.”
“Cậu hai, đây là điện thoại của cô Lôi, bị rơi trước cổng lớn của nhà hàng.”
Angelina nhíu mày: “Để tôi nhờ phía cảnh sát tìm người.”
Nhật Anh nói: “Tôi bảo mấy anh em đi dò la xem sao.”
Hạ Dĩ Niên nghiến răng: “Tìm cho tôi, cho dù có phải lật tung thành Bách Nhật này cũng phải tìm cho bằng được.”
Cả đêm hôm đó mọi người gần như là không ngủ, từ thuộc hạ cho đến chủ nhân đều chạy không biết bao nhiêu lần quanh thành Bách Nhật tìm kiếm Uyển Khanh.
Cho tới khi rạng sáng, tất cả đều bị rút hết khí lực, Lạc Nhân ngã ra ghế sô pha ngủ một lúc. Vu An Di và Nhật Anh cũng không mở mắt lên nổi, Angelina lộ rõ thần sắc mệt mỏi duy chỉ có Hạ Dĩ Niên là sắc mặt không đổi, chỉ ngồi trên sô pha cầm điện thoại…
Mọi người tưởng rằng hắn lo lắng đến mức đờ đẫn rồi.
Nhưng lúc này điện thoại trong tay Hạ Dĩ Niên reo lên, hắn nhanh chóng nhận điện thoại, không đợi người kia nói gì liền trực tiếp hỏi: “Mày muốn cái gì?”
Bên trong điện thoại có tiếng cười khẽ: “Thật bất ngờ, cậu hai biết tôi sẽ gọi đến sao?”
“Bớt nhiều lời đi.”- Sắc mặt Hạ Dĩ Niên chuyển lạnh, giọng nói cũng mang theo tư vị của chết chóc: “Tao cảnh cáo mày, dám đụng tới cô ấy tao sẽ khiến mày sống không được chết cũng không yên.”
“Tôi cũng không có hứng thú với con nhóc này, cậu hai, cậu biết thứ tôi cần là gì, đừng nhiều lời nữa, chỉ cần đem tư liệu mật giao ra đây, con đàn bà này của cậu có thể sống sót trở về.”-Kẻ đó nhấn mạnh từng chữ: “Mười một giờ trưa ngày mai tại kho hàng Long Môn, đem bản tư liệu tới đây, nhớ kỹ, một mình mày đi, đừng giở trò với tao, chỉ cần tao phát hiện thủ hạ của mày hoặc cảnh sát thì cái đầu của Lôi Uyển Khanh sẽ rơi xuống đất ngay lập tức.”