• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mí mắt nặng trĩu như là bị cả tấn đá đè lên, cô chỉ có thể mơ hồ dùng tai để nghe ngóng tình hình xung quanh. Nơi này quá mức yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến người khác ù tai. Uyển Khanh lại có một cảm giác kỳ lạ, cô nhìn thấy chị gái và mẹ gọi cô về ăn cơm trong một khung cảnh gia đình ấm cúng, nhìn thấy bản thân đang ngồi trong phòng họp lớn của Yunus nghe các cổ đông báo cáo công việc, còn nhìn thấy cảnh lúc nhỏ cô lén trốn giờ học dương cầm bị mẹ phát hiện liền phạt cô chạy quanh sân vận động ba vòng…

Những chuyện này liên tục lướt qua trong đầu Uyển Khanh khiến đầu mày cô khó chịu nhíu chặt lại, đây đều là những chuyện xa lạ, không có trong ký ức của cô…

Nó được xảy ra trước năm bảy tuổi sao?

Uyển Khanh nghe thấy tiếng xèng xèng, có người mở của bước vào. Cô mở mắt, mờ ảo nhìn thấy một đôi chân đang đi về phía mình, còn Uyển Khanh thì đang nằm rạp trên mặt đất.

“Anh trai, ngài không giết con nhỏ này thật sao?”- Em trai kết nghĩa của Haro – Tosak lên tiếng.

Uyển Khanh biết họ đang nói về cô…

“Mạng của nó vẫn còn tác dụng.”- Haro ngồi xuống bên cạnh Uyển Khanh, giơ tay nâng gương mặt lờ mờ của cô lên: “Tỉnh rồi sao?”

Uyển Khanh nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ, cô thều thào nói: “Đây là đâu?”

Uyển Khanh nhìn xung quanh, xem ra nơi này chính là thùng chở đồ của một chiếc container cở lớn.

“Đây là địa ngục!”- Người đàn ông đáp.

Uyển Khanh bật cười, nụ cười khẩy cực kì thản nhiên: “Phí lời, người thánh thiện như tôi sao có thể xuống địa ngục được?”

Người đàn ông khẽ nheo mắt, tuy rằng đeo một lớp mặt nạ nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn đang kinh ngạc: “Cô bình tĩnh như vậy sao?”

“Thế nào, sự bình tĩnh của tôi đã khiến anh không hài lòng sao?”- Uyển Khanh ngồi dậy, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút.

“Lôi Uyển Khanh, cô nghĩ tôi thật sự không giết cô sao? Mạng của cô đối với tôi mà nói chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi.”

Uyển Khanh vẫn giữ nụ cười thản nhiên mà vô cùng bướng bỉnh trên môi: “Anh không dám giết tôi càng không có bản lĩnh giết tôi.”

“Cô nói cái gì?”- Giọng người đàn ông chuyển lạnh, rõ ràng đã bị lời nói của Uyển Khanh làm cho tức giận.

Tosak đứng một bên, giờ phút này thật sự nghi ngờ Lôi Uyển Khanh này không biết là do có vấn đề về não bộ hay là do cô ta quá mức tự tin mình sẽ toàn mạng rời khỏi nơi này mà ngay cả một chút sợ hãi cũng không có?

Nhưng mà Tosak không biết rằng gã đã sai tôi.

Uyển Khanh sợ, sợ chết đi được! Nhưng mà hiện giờ là tình thế bất lợi với cô, cô không thể lộ ra vẻ sợ hãi được. Phải bình tĩnh xem xét tình hình, chỉ như vậy mới có khả năng sống.

Trong tình thế cấp bách dùng khí thế để áp đảo đối phương.

Uyển Khanh chậm rãi nói: “Không phải sao? Anh muốn dùng tôi để ép Hạ Dĩ Niên mang tư liệu mật của Triệu gia đến đây để trao đổi, phải đến bước đường dùng cách thức hèn hạ thế này thì cũng đủ chứng minh anh không có bản lĩnh rồi.”

“Cô…”

“Haro phải không?”- Uyển Khanh lên tiếng, đưa mắt đánh giá y ta: “Người đã giết Anna, Megan, Era và Âu Giãn Tình có phải là anh không?”

“Phải, là tôi giết bọn họ, một lũ đáng chết!”- Haro đứng lên, vẻ mặt hung hiểm nói: “Anna và Megan đều là những con đàn bà trắc nết, bọn chúng cần đàn ông còn tôi cần tiền của chúng, quá phù hợp với nhau còn gì? Nếu như bọn chúng ngoan ngoãn một chút tôi cũng không cần phải ra tay làm gì. Còn Era, hừ, một đứa lo chuyện bao đồng, cô ta nghe được kế hoạch này của tôi, dĩ nhiên cô ta cũng phải chết. Còn Âu Giãn Tình, một đứa phản bội, vì Hạ Dĩ Niên mà chống đối tôi, được, cô ta chung thủy như vậy thì cứ để cho cô ta dùng mạng sống để chứng minh. Bọn họ, một lũ đáng chết.”

“Anh dùng cách thức gì giết họ?”- Uyển Khanh hỏi.

Lần này Haro không có ý định trả lời cô.

Uyển Khanh đứng từ dưới đất lên, cố gắng bám vào thành sắt phía sau để trụ vững, cô lấy con chip trong túi áo ra giơ lên sau đó bật công tắt trên đó.

Tiếng nước chảy vang lên. Haro đang quay lưng về phía cô cũng kinh ngạc quay lại, Tosak cũng bàng hoàng không kém.

Uyển Khanh nói: “Âm thanh này không phải là tiếng nước chảy thông thường, tiếng nước chảy này từng nằm trong dự án âm nhạc của Venus, âm thanh này phát ra một loại bức sóng, chỉ cần khi đó đầu óc người nghe không tỉnh táo thì nhất định sẽ bị âm thanh này khống chế. Anh đã cho những cô gái kia nghe cái này, sau đó rất đường đường chính chính bảo bọn họ tự tử, có phải không?”

Sự việc này cũng là Jack đã kể lại cho cô nghe lúc trước, Tiếng nước chảy này do một người Đức gửi tới, được lồng vào mv ca nhạc nhưng sau khi Jack nghe qua và phát hiện ra sự thật khủng khiếp phía sau tiếng nước chảy này thì liền cắt bỏ nó khỏi mv. Kể từ đó đoạn âm thanh này được xếp vào kho âm thanh của Venus, mà Haro này lại là một hacker, muốn lấy một món đồ mà không cần thông qua hệ thống an ninh mạng là chuyện vô cùng dễ dàng.

Bị Uyển Khanh đoán trúng âm mưu, Haro thoáng qua chút tức giận: “Lôi Uyển Khanh, cô cũng biết nhiều điều làm rồi đấy.”

“Tôi còn biết chắc chắn một điều này.”- Uyển Khanh ném con chip trong tay đi: “Hạ Dĩ Niên sẽ không dùng bản tư liệu mật kia để trao đổi tôi, anh không cần phải phí công sức như vậy.”

“Tôi không tin, trước giờ bên cạnh Hạ Dĩ Niên cô là người phụ nữ đặc biệt nhất, không lý nào hắn lại bỏ mặt cô.”

Uyển Khanh nhíu mày, nãy giờ cô luôn để ý quan sát Haro, việc hắn đeo mặt nạ làm cho cô cảm thấy kỳ lạ. Hơn nữa cô phát hiện Haro luôn cố gắng giả giọng khi nói chuyện, nhưng mà lúc này có vẻ hắn đã tạm quên việc giả giọng đi nên sau khi câu nói vừa rồi phát ra, Uyển Khanh liền có cảm giác giống như đã nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi.

Uyển Khanh lại đánh giá người đàn ông trước mặt một lần nữa, sau một lúc thì khẽ cười, giọng nói chế giễu chứa hàm ý khinh thường: “Cho dù anh ấy có đến thì sao, một kẻ chỉ biết bám váy phụ nữ để leo lên như anh mà cũng đòi đấu với anh ấy sao? Anh – Haro, thũ lĩnh của tổ chức buôn ma túy mới nổi, tôi còn nghĩ thủ lĩnh sẽ ghê gớm như thế nào, nào ngờ cùng lắm cũng chỉ là kẻ bám vào quan hệ mà sống.”

Những lời này Uyển Khanh nói ra sẽ rất nguy hiểm, bởi vì chọc giận tên đàn ông này chính là bất lợi cho cô. Hắn có thể giết cô ngay bây giờ, cũng có thể làm cho cô sống không bằng chết.

Quả nhiên, khóe môi người đàn ông mím lại: “Cô nghĩ rằng Hạ Dĩ Niên tài giỏi lắm sao? Chỉ cần hắn bước vào đây, kho hàng này tất cả đều là người của tôi, cô nghĩ hắn có thể thoát sao? Chỉ cần Hạ Dĩ Niên đến đây, sau khi tôi lấy được thứ tôi muốn lấy rồi thì hắn và cô, đều sẽ là tàn tro dưới tay tôi mà thôi.”

Uyển Khanh bị những lời này của y ta làm cho hoảng sợ, trong lòng chỉ cầu mong Hạ Dĩ Niên sẽ không tới đây.

Lúc này một người đi vào báo cáo: “Haro tiên sinh nguy rồi.”

“Có chuyện gì?”

“Các thương hội ở thành Bách Nhật đều đồng loạt hủy hợp đồng với chúng ta, họ không giúp chúng ta vấn chuyển hàng nữa. Số hàng trong kho hiện giờ đã nhập qua biên giới, nếu không tìm được chỗ tiêu thụ đám cảnh sát kia mà phát hiện thì chúng ta nguy to.”

Haro sau khi nghe xong, mặt mày tái mét, trán cũng hằn lên gân xanh.

Uyển Khanh cười khẩy: “Tôi đã nói rồi, một tên bám vào quan hệ để tiến thân thì lấy tư cách gì đối đầu với Dĩ Niên? Ở thành Bách Nhật này chỉ cần một câu nói của anh ấy, các thương hội kia sẽ ngay lặp tức nghe theo, chỗ đứng mà anh bấy lâu nay gầy dựng cùng lắm chỉ có thế này thôi.”

Haro hít sâu, lồng ngực lên xuống phập phòng, hai tay nắm chặt lại, nghiến răng nói: “Mày nói cái gì?”

Đáy mắt Uyển Khanh lướt qua một tia sáng, nhìn lên tay của Haro: “Tôi đang nói…”- Uyển Khanh nhếch môi: “Phùng Chí Cường, anh mãi mãi cũng chỉ là bại tướng mà thôi.”

Nắm đấm này nhìn rất quen mắt, Uyển Khanh nhớ không lầm thì lúc gặp Phùng Chí Cường và Lôi Ngân Chi ở sở cảnh sát hôm đó cô cũng đã nhìn thấy cái nắm đấm này. Những đường gân xanh rùng rợn trên đó, khó mà lẫn vào đâu được.

“Ở Lôi gia là bại tướng dưới tay Lôi Ngân Chi, trên thương trường là bại tướng dưới tay Hạ Dĩ Niên.”

Haro bước tới túm lấy tay cô, sau đó bóp cổ cô thật chặt. Y ta chỉ cần dùng một tay đã có thể nhấc bổng Uyển Khanh lên: “Tại sao mày biết, tại sao mày biết chứ?”

Uyển Khanh nhíu mày, cô gắng há to miệng để hít thở. Lúc này người của Phùng Chí Cường chạy vào báo: “Haro tiên sinh, bên ngoài có rất nhiều cảnh sát, họ đều đã khống chế người của ta rồi.”

Haro nghe xong càng thêm tức giận cười khẩy: “Hạ Dĩ Niên quả thật không thèm xem lời cảnh cáo của tao ra gì, hừ, hắn quả thật không màn đến sống chết của con đàn bà này.”

Tosak bước lên: “Theo tôi ra ngoài đối phó, anh trai, anh chạy trước đi, em chặn bọn chúng lại.”

Tosak dẫn người rời đi.

Phùng Chí Cường bỏ Uyển Khanh xuống đất, cô nhanh chóng ôm cổ hít thở sau đó bị hắn kéo dậy.

Haro kéo theo Uyển Khanh chãy ra ngoài, ném cô lên thùng hàng trên cao sau đó hắn cũng nhanh chóng leo lên kéo cô chạy theo hắn…

Những thùng hàng của container đặt cạnh nhau, Phùng Chí Cường không quan tâm Uyển Khanh có chạy được hay không, hắn kéo cô đi không chút thương tiếc.

Cho tới khi Uyển Khanh vấp ngã, toàn thân đau nhứt, trong lúc cô nghĩ mình nhất định sẽ chết ở đây thì nhìn thấy Hạ Dĩ Niên, hắn cùng với Lạc Nhân chạy tới.

Phùng Chí Cường vội vàng kéo cô dậy, khẩu súng trong tay hướng vào nguyệt thái dương của Uyển Khanh: “Mày qua đây thì con đàn bà này sẽ chết!”

“Haro mày chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi.”- Lạc Nhân nói.

Phùng Chí Cường quát lên: “Tư liệu mật đâu? Tư liệu mật đâu?”

“Mày đừng nằm mơ giữa ban ngày, tao sẽ không giao tư liệu mật ra.”- Hạ Dĩ Niên nói, ánh mắt nhìn về phía gương mặt nhợt nhạt của Uyển Khanh khẽ nheo lại.

“Mày không cần mạng của nó sao? Có tin tao sẽ giết nó không?”- Phùng Chí Cường hăm dọa.

Uyển Khanh hét lớn: “Dĩ Niên anh đừng quan âm em.”

“Mày câm miệng!”- Phùng Chí Cường quát.

Lúc này Nhật Anh túm áo lôi Tosak tới sau đó ném hắn ta quỳ trên mặt đất. Tosak đã bị đánh tới mức đầu chảy đầy máu…

Khóe môi Hạ Dĩ Niên thẳng một đường, lạnh nhạt lên tiếng: “Đây là em trai nuôi của mày nhỉ? Dùng nó để đổi lấy Lôi Uyển Khanh, liệu có ngang giá không?”

Sắc mặt của Phùng Chí Cường khi nhìn thấy Haro bị bắt rõ ràng là có bàng hoàng có lo lắng vậy mà khi nghe Hạ Dĩ Niên ra điều kiện thì lại như là nghe được chuyện cười mà cười lớn: “Mày nghĩ có thể không? Hạ Dĩ Niên mày cũng biết nói đó là em trai nuôi, tao cần gì phải lo nó có chết hay không?”

“Anh trai…”- Tosak quỳ trên mặt đất, không thể tin nổi nhìn y ta.

Phùng Chí Cường hừ lạnh: “Nhưng mà Hạ Dĩ Niên, mày chẳng lẽ cũng không quan tâm tới sống chết của cô gái này sao? Nói gì thì nói Tosak cũng là người của tao, vì vậy nếu mày dám động tới nó thì tao cũng tiện tay bắn một phát vào cô ta.”

Hạ Dĩ Niên nhướng mày, ngược lại không chút dơ dự nào đem khẩu súng trong tay đặt lên đỉnh đầu của Tosak: “Vậy sao? Mày thật sự không quan tâm tới nó sao?”

Phùng Chí Cường không trả lời, nhìn chăm chăm vào khẩu súng trong tay Hạ Dĩ Niên.

Hạ Dĩ Niên nhếch môi: “Vậy tức là không có rồi.”

Không đợi Phùng Chí Cường trả lời, hắn nổ súng.

Máu lặp tức từ mắt mũi và miệng của Tosak trào ra ngoài, chỉ mấy giây sau hắn ta ngã gục xuống đất.

“Tosak!”-Phùng Chí Cường hét lớn, trong phút chốc mắt hắn tràn đầy phẫn nộ, như là điên loạn mà gào lên: “Hạ Dĩ Niên mày phải chết!”

Ngay lặp tức khẩu súng trong tay Phùng Chí Cường chuyển hướng từ nguyệt thái dương của Uyển Khanh sang Hạ Dĩ Niên. Lúc này Angelina đã thành công tập kích Phùng Chí Cường từ phía sau nhào lên tung một đá khiến Phùng Chí Cường ngã nhào ra đất, Angelina nhanh chóng chạy lên khống chế y ta.

Lúc này hai chiếc trực thăng từ trên trời đáp xuống, Angelina và mấy cảnh sát khách đồng loạt áp giải Phùng Chí Cường lên trực thăng.

“Khanh nhi không sao chứ?”- Hạ Dĩ Niên chạy đến, nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô: “Có bị thương không?”

Uyển Khanh lắc đầu: “Em…không…sao…”

Nói xong câu đó thì ngất đi.

“Khanh nhi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK