• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Y Y

Hắc Ngục bị phong bế, nhưng trời xanh vẫn rộng lớn.

Mây trắng từng đám lượn qua, Bạch Thiến Thiến ngồi trêи thảm cỏ trong sân thể ɖu͙ƈ, khoanh chân, ngửa đầu tĩnh lặng, nhìn không trung phát ngốc.

Ngày hôm qua sau khi kϊƈɦ thích Giang Ly một phen, Bạch Thiến Thiến cũng không gặp lại anh, có lẽ là đã hết hy vọng, có lẽ là còn chưa lấy lại tinh thần, tóm lại, cô đem ngày những áy náy không nên tồn tại đó, hết thảy, dứt bỏ.

Chờ mong thời gian trôi qua.

Chỉ còn một ngày nữa, là cô có thể nhìn thấy Lục Ngân và mẹ.

Chỉ cần nghĩ vậy, cả người Bạch Thiến Thiến đều tràn ngập sung sướиɠ.

Loại cảm giác này giống như là bầu trời bị mây đen che khuất lâu ngày, rốt cuộc mây đen cũng tản ra, ánh mặt trời xuyên qua sương mù, khiến mọi tâm tình đều sinh động hẳn lên.

Trời mời biết, cô thật sự rất muốn về nhà!

Rất nhớ mẹ Bạch lải nhải quan tâm, rất nhờ Lục Ngân ôn nhu săn sóc, tất cả mọi chuyện đều khiến cô muốn nhanh chóng rời khỏi.

Đang ngây ngốc nên không phát hiện, toàn bộ nhất cử nhất động của mình, đều rơi vào trong mắt Kiều Vũ cách đó không xa.

Kiều Vũ lẳng lặng đứng sau cây đại thụ, ánh mắt mờ mịt, sắc mặt ôn nhu, nhìn cô gái đang chìm trong vui vẻ phía trước, anh cũng cười, thấp giọng lẩm bẩm: “Thiến Thiến, em vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi anh.”

Khóe môi cong lên, chẳng những không có nửa điểm nhu hòa, ngược lại còn mang theo bí ẩn.

Yên lặng nhìn cô trong chốc lát, Kiều Vũ mới từ từ rời đi.

Cứ như vậy, Bạch Thiến Thiến một mình ngồi ở chỗ kia thật lâu, thẳng đến khi gió chiều nổi lên, cô mới chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ vài cọng cỏ trêи người, vừa chuẩn bị đi, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng không xa phía trước cô.

Là người đàn ông tướng mạo âm nhu đó?

Anh ta cười nhàn nhạt, làm một cái thủ thế.

Bạch Thiến Thiến do dự, nhấc chân đi qua chỗ anh ta, đối với người đàn ông không phải bạn cũng không phải thù, cô cũng không khách khí như lần trước nữa, dùng ánh mắt dò hỏi.



“Xin lỗi Bạch quản giáo, lại tới quấy rầy cô?” Anh ta sửa lại thái độ lạnh nhạt, lần này đảo có vẻ lễ phép hơn.

Bạch Thiến Thiến đoán không ra, gia hỏa này muốn làm gì, liền hỏi: “Anh còn muốn làm cái gì?”

Anh nói: “Mạc Tiểu Vũ sinh thời là bạn cùng phòng giam với tôi, quan hệ của chúng tôi cũng không tệ lắm, sau khi Tiểu Vũ chết, tôi vẫn luôn hận Giang Ly, nhưng bất đắc dĩ, bản thân thấp cổ bé họng, không thể báo thù cho Tiểu Vũ, cho nên lần trước mới nói hết toàn bộ chân tướng cho cô, ít nhất…… Cô so với tôi, có thực lực hơn nhiều.”

Đây là nguyên nhân anh ta cố ý nói chân tướng cho cô?

“Quan hệ của anh với Tiểu Vũ rất tốt?” Bạch Thiến Thiến chưa bao giờ nghe Tiểu Vũ nhắc tới những người khác, cho nên vẫn giữ thái độ bán tín bán nghi với lời nói của người này.

Tên đàn bà thấy cô rõ ràng không tin, liền móc ra một cái đồng hồ quả quýt cũ kĩ, bên trong có ảnh chụp của Mạc Tiểu Vũ: “Đây là Tiểu Vũ cho tôi.”

Bạch Thiến Thiến nhận đồng hồ, nhìn kỹ, đây hẳn là ảnh chụp lúc Mạc Tiểu Vũ chưa vào ngục giam.

Nhờ vật này, cô tin anh ta, không khỏi cảm khái: “Ở Hắc Ngục còn có người có thể có quan tâm đến Tiểu Vũ như vậy, tôi thật sự thay cậu ấy vui mừng, nếu cậu ấy không chết, hẳn cũng sẽ rất vui vẻ đi.”

Cô không phát hiện, đáy mắt người trước mặt xẹt qua một mạt tiếc nuối, cũng không biết anh ta đang tiếc nuối cái gì.

Tiếp theo, anh lại nói: ” Kỳ thật Tiểu Vũ còn để lại một ít đồ vật cho tôi, cậu ấy nói nguyện vọng lớn nhất, chính là một ngày kia có thể rời khỏi Hắc Ngục, tự tay chôn những thứ đó trước mộ của ba cậu ấy, cậu ấy còn nói đời này, người cậu ấy có lỗi nhất chính là ba cậu ấy.”

Bạch Thiến Thiến ngây ra một lúc, nhớ tới Mạc Tiểu Vũ, đáy lòng đau xót, nhịn không được mở miệng: “Đưa những thứ đó cho tôi đi, tôi có biện pháp giúp cậu ấy.”

Anh ta kinh ngạc: “Vậy, thật cảm ơn Bạch quản giáo! Tôi biết ngài có bản lĩnh mà, ít nhất so với những tiểu nhân vật như chúng tôi còn mạnh hơn nhiều.”

Bạch Thiến Thiến cười khổ một tiếng: “Anh xem trọng tôi rồi, tôi có một người bạn, có thể thông qua anh ấy giúp Tiểu Vũ thực hiện di nguyện.”

“Bạch quản giáo ngài đi với tôi, di vật Tiểu Vũ, tôi giấu ở nơi khác, lát nữa lúc ngài lấy, đừng để người khác nhìn thấy, tránh chọc phải phiền toái.”

“Ân, tôi biết.”

Hai người một trước một sau, rời khỏi sân thể ɖu͙ƈ.

……



……

Bên kia, Giang Ly nổi giận đùng đùng đi tới khu 2, nắm cổ áo Tiếu Lệ, giơ nắm tay nhắm ngay mặt anh, đấm một cú thật mạnh.

Phịch một tiếng, Tiếu Lệ không nghĩ tới Giang Ly đột nhiên ra tay, bị một quyền này đánh ngã xuống đất, vẫn có chút ʍôиɠ lung.

Sau khi phục hồi tinh thần, sắc mặt âm trầm như băng, hai mắt phóng hỏa, gia hỏa này tự nhiên phát bệnh thần kinh? Tức giận tiến lên quyết đánh một trận với Giang Ly.

Tiếu Lệ vốn đã nhìn Giang Ly không vừa mắt, tên yêu nghiệt Giang Ly này, mỗi ngày dám dưới mí mắt anh cùng Bạch Thiến Thiến tú ân ái không nói, còn thường thêm dầu vào lửa, trào phúng mình.

Tiếu Lệ vẫn luôn nhẫn nhịn đến bây giờ, hiện giờ Giang Ly chủ động tới cửa khiêu khích, anh nhất định phải nhân cơ hội hảo hảo giáo huấn tên nam không ra nam, nữ không ra nữ này biết cái gì gọi là quy củ!

Tiếu Lệ xuất thân hắc bang, công phu quyền cước tất nhiên đã ở đẳng cấp thượng thừa, Giang Ly chẳng qua là luyện một ít Tae Kwon Do, mặc dù trong lúc tức giận xuống tay tàn nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn không bì kịp Tiếu Lệ kinh nghiệm thực chiến phong phú.

Không bao lâu, đã bị Tiếu Lệ ấn trêи đất mà đấm!

Cuối cùng, Giang Ly thật sự ăn đấm đến mặt mũi bầm dập, mới nhịn không được quát lên: “Tiếu Lệ mày là đồ tiểu nhân đê tiện vô sỉ! Lúc trước mày nửa chết nửa sống, là ai cứu mày? Còn không phải là tao! Nếu không có tao, mày hiện tại sao có thể nhìn thấy Bạch Thiến Thiến! Bây giờ thì tốt rồi, bán đứng tao trước mặt Bạch Thiến Thiến, mày cho rằng làm như vậy cô ấy sẽ thích mày sao? Nằm mơ đi!”

Tiếu Lệ nghe thấy anh nói, lập tức dừng lại, hung hăng nắm lấy cổ áo Giang Ly, gắt gao nhìn chằm chằm mắt anh, trong cổ họng phát ra âm thanh phẫn nộ.

Giang Ly híp mắt, cũng nghe hiểu ý tứ anh: “Không phải mày nói?”

Tiếu Lệ lần thứ hai, hung hăng giáng một quyền vào mặt anh, khinh thường ném anh ra, lấy giấy bút, viết: Tao còn không đến mức làm chuyện hạ tiện như vậy!

Giang Ly hoàn toàn ngây ngẩn.

Lúc trước bị phẫn nộ làm cho u mê, sau khi ăn đòn một trận, chỉ số thông minh mới online, cẩn thận nghĩ lại một chút, Tiếu Lệ xác thật không có khả năng làm như vậy, nếu muốn làm đã sớm làm, cũng không đến mức chờ tới bây giờ.

Tiếp theo, Tiếu Lệ nhìn thấy Giang Ly thất hồn lạc phách giống như du hồn, thấp giọng lẩm bẩm: “Bạch Thiến Thiến cô ấy nói, muốn nhất đao lưỡng đoạn, ha hả, tao thật bi thảm a……”

Tiếu Lệ thấy anh không có tiền như vậy đồ, vừa định trào phúng cười khẽ.

Lại thấy Giang Ly đột nhiên ngẩng đầu, miệng hơi nhấp, vẽ ra một đường cong duyên dáng, ngay cả một đôi mắt phượng cũng tràn ngập phong thái trở lại, “Tao chính là tiều cường đánh không chết a, năm đó lúc bị người khác cầm tù tao không phải vẫn sống sót thoát ra trả thù? Cho dù Bạch Thiến Thiến muốn chia tay thì thế nào? Tao chưa từng đồng ý! Đều nói liệt nữ sợ triền lang, tao thật muốn nhìn, lòng Bạch Thiến Thiến rốt cuộc cứng đến mức nào. Cho dù tới tám mươi tuổi, tao cũng muốn gắt gao cuốn lấy cô!”

Nụ cười từ từ nở rộ, yêu diễm khuynh thành, tinh xảo yêu nghiệt lại có vẻ cực kỳ nhu hòa, trong nụ cười mơ hồ còn có sự chấp nhất, phảng phất như đã hạ quyết tâm nào đó, đến chết cũng không hối hận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK