Edit: Tiểu Y Y
Đã năm ngày, Bạch Thiến Thiến vẫn không tỉnh, miệng vết thương ở gáy quá nặng, có chút chấn động não, khiến cô lâm vào hôn mê nghiêm trọng.
Ba người đàn ông vẫn luôn canh giữ trước giường bệnh của cô, đã mấy ngày mấy đêm không chợp mắt.
Giang Ly đi qua đi lại, sắc mặt nôn nóng, ngữ khí tức muốn hộc máu: “Trần Thanh này là loại bác sĩ chó má gì! Nhiều ngày như vậy, vẫn không chữa khỏi cho Bạch Thiến Thiến, quả thực đáng chết!”
Kiều Vũ ngồi trước giường bệnh, trong tay cầm khăn lông ướt vẫn luôn nhẹ nhàng lau mặt cho người phụ nữ trêи giường, nghe thấy Giang Ly rống giận, cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt cảnh cáo: “Anh nhỏ giọng một chút, đừng phiền tới Thiến Thiến.”
Tiếu Lệ dựa lưng vào vách tường gần cửa phòng, cúi đầu, không biết suy nghĩ gì, vết phỏng phía sau lưng đã được xử lý qua, nhưng dấu vết bị lửa đốt trêи mặt và trêи cánh tay thượng vẫn rất rõ ràng, lưu lại thật nhiều vết sẹo.
Giang Ly liếc mắt một cái cười lạnh: “Thiến Thiến hôn mê bất tỉnh nhiều ngày, tôi cũng không tin cậu không nóng nảy? Làm sao bây giờ, tóm lại là chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy! Cái tên hạ tiện đáng chết, cư nhiên bị dám can đảm thương tổn người phụ nữ của tôi, tôi phải đem thi thể của thằng đó cắt nát, cho chó ăn, không, như vậy vẫn chưa đủ hả giận, thật muốn bắt thằng đó sống lại, để tôi hung hăng giết chết!”
Sau khi lo ổn thỏa cho Thiến Thiến, bọn Giang Ly mới biết được chân tướng.
Đáng tiếc cái tên đàn bà đó đã bị Tiếu Lệ một đao thọc chết, bằng không bọn họ sẽ không để tên đó chết dễ dàng như vậy.
Thương tổn người phụ nữ bọn họ yêu nhất, chắc chắn phải khiến chúng sống không bằng chết!
Nhưng hiện tại đều đã muộn, hung thủ đã chết, Bạch Thiến Thiến còn đang hôn mê, cơ bản, mỗi một phút đồng hồ, ba người đàn ông này đều ở trong nước sôi lửa bỏng.
Kiều Vũ cau mày, trầm ngâm hơn nửa ngày, mới thở dài, như là hạ một cái quyết định, mở miệng: “Cũng chỉ còn một biện pháp có thể đánh thức Thiến Thiến.”
“Biện pháp gì?” Giang Ly vừa nghe thấy người phụ nữ mình đặt trêи đầu quả tim có cơ hội tỉnh lại, hai mắt lập tức tỏa sáng, nhìn Kiều Vũ.
Tiếu Lệ cũng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về bên này.
Kiều Vũ tự giễu cười: “Thiến Thiến vẫn luôn hôn mê, có thể là do tiềm thức quấy phá, chúng ta đều không phải người em ấy yêu nhất, nếu là người em ấy yêu nhất nói chuyện với em ấy, cơ hội tỉnh lại của Thiến Thiến rất lớn.”
Lời này vừa nói ra, chính anh cũng trầm mặc, Giang Ly cũng hiếm thấy an tĩnh lại.
Tiếu Lệ còn đang ôm ấp hy vọng, sắc mặt tức khắc ảm đạm xuống.
Kỳ thật, trong lòng ba người bọn họ rất rõ ràng, Bạch Thiến Thiến không yêu bọn họ.
Tất cả chỉ là ba người bọn họ một bên nhiệt tình, một bên tình nguyện thôi.
Người cô yêu, chỉ có người đàn ông kia —— Lục Ngân.
Hiểu được cái đáp án không thể không đối mặt này, sắc mặt cả ba người đều không dễ nhìn.
Nhưng vừa nhìn đến người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, suy yếu trêи giường, mấy người bọn họ rốt cuộc vẫn quyết định.
Hết thảy vấn đề, trước mặt an toàn sinh mệnh của cô, đều không có ý nghĩa.
……
……
Cứ như vậy, lại qua hai ngày.
Lục Ngân đã lục tung cả thế giới, tìm tới sắp phát điên rồi, rốt cuộc cũng có thể đứng trước giường bệnh của Bạch Thiến Thiến.
Anh quỳ gối bên mép giường, gắt gao cầm tay nhỏ tái nhợt, hai mắt vốn luôn kiên nghị, giờ phút này lại tràn ngập tơ máu, hàm chứa thủy quang.
Từ trong miệng ba người kia, anh biết được mọi chuyện.
Đầu tiên, anh đem ba người bọn họ, toàn bộ, đánh một lần, cho dù bọn họ không nhúc nhích, không đánh trả, Lục Ngân cũng không chút nào nương tay, điên cuồng đánh mấy người kia.
Nếu không phải còn lo lắng cho Bạch Thiến Thiến, anh thật hận không thể lấy mạng của bọn họ để hả giận!
Nhưng hiện tại, nhìn khuôn mặt nhỏ không còn huyết sắc của Bạch Thiến Thiến, tâm Lục Ngân sắp nát.
Một người đàn ông cao to, cứ như vậy quỳ gối trước giường bệnh, vùi đầu vào lòng bàn tay cô, cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào.
Đều nói đàn ông không phải không biết khóc, chỉ là chưa đủ thương tâm thôi!
Lúc trước, khi Bạch Thiến Thiến biến mất, anh cơ hồ vận dụng tất cả quan hệ cùng thế lực mình có, nhưng vẫn tìm không thấy nửa điểm manh mối, lúc đó anh đã sắp hỏng mất!
Anh nghĩ, nếu không phải mấy người này chủ động tìm tới anh, phỏng chừngcả đời này anh cũng không được gặp lại người phụ nữ mình yêu.
Anh cảm thấy chính mình thực vô dụng, không bảo hộ được người yêu, càng không thể chống lại ba người đó.
Bất đắc dĩ, chua xót, các loại cảm xúc phức tạp tràn ngập trong lồng ngực, thiếu chút nữa đánh tan toàn bộ phòng tuyến của anh.
May mắn, rốt cuộc lại được nhìn thấy cô.
Cô chính là động lực tồn tại của anh a!
Lục Ngân thấp giọng kể lể thống khổ cùng tưởng niệm bên tai Bạch Thiến Thiến, những cảm xúc nôn nóng lo lắng, cũng không che giấu mà trực tiếp nói với cô.
Bên ngoài cửa, ba người đàn ông trầm mặc chờ đợi.
Cũng lẳng lặng nghe thanh âm trong phòng.
Bọn họ đều vô cùng yêu một người phụ nữ.
Nhưng người phụ nữ này, trong lòng chỉ có Lục Ngân.
Phần chua xót này, ai có thể lý giải a?
Chuyện duy nhất có thể kiên trì, chỉ sợ cũng chỉ có chấp nhất của bọn họ đối với cô.
Phương diện này, tâm tình nhất phức tạp hẳn là Kiều Vũ.
Anh nói với Giang Ly cùng Tiếu Lệ: “Trước khi Thiến Thiến xảy ra chuyện, vốn dĩ tôi đã tính toán mang theo cô rời khỏi Hắc Ngục, đi gặp Lục Ngân cùng dì Bạch.”
Ánh mắt Giang Ly và Tiếu Lệ đồng loại biến thành không thể tưởng tượng nổi.
Tiếu Lệ không thể mở miệng, Giang Ly lại nói: “Chú điên rồi? Chẳng lẽ chú đã quên chuyện chú đồng ý với chú của mình sao? Chú mang theo Bạch Thiến Thiến rời đi, không sợ bất luận hậu quả gì sao?”
Kiều Vũ quay đầu nhìn người phụ nữ đang hôn mê trêи giường, ánh mắt ôn nhu, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi cũng không phải dứt bỏ Hắc Ngục, tôi chỉ muốn mang cô ấy đi gặp Lục Ngân một lần, sau đó, lại mang cô ấy trở về, tôi phải ngốc trong Hắc Ngục cả đời, mà cô ấy, tôi sẽ không buông tay.”
Giang Ly trầm mặc một chút, lần thứ hai nói: “Kiều Vũ, chú tính toán cũng hay nhỉ? Lúc trước chú có thể trở thành ngục giam trưởng, là bởi vì chú đã đồng ý, ông ta giao Hắc Ngục lại cho chú, chú cũng chính miệng hứa hẹn sẽ ở Hắc Ngục suốt quãng đời còn lại, thế lực của ông ta tuy đang trong tay của chú, nhưng một khi chú đổi ý, có bất cứ sai lầm gì, tên con trai của ông ta sẽ mượn cơ hội này giết chết chú, cuối cùng khống chế Hắc Ngục trêи tay anh ta.”
Kiều Vũ cười nhạo một tiếng: “Con trai của chú tôi? Tôi còn không thèm để tên phế vật kia vào đáy mắt, nếu thằng đó thật sự có bản lĩnh, cũng sẽ không bị chú tôi tước quyền kế thừa.”
Giang Ly cạn lời, liếc mắt xem thường: “Chú không nên xem thường thằng đó, mấy năm trước, nếu không phải thằng đó hãm hại chú, bịa đặt một đống chứng cứ phạm tội giả, chú có thể bị nhốt ở Hắc Ngục này, mất đi tự do?”
Kiều Vũ nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nhướng mày, nói với Giang Ly:”Không, anh sai rồi, nếu không phải chú tôi âm thầm giúp đỡ, anh cho rằng tên đó có thể thuận lợi hãm hại tôi? Mọi chuyện, đơn giản chính là kế hoạch mà chú tôi đã sớm sắp đặt thôi, ông ta làm như vậy, đơn giản chính là vì muốn bức tôi tiếp quản Hắc Ngục.”
Giang Ly nhún vai: “Con trai của chú chú cũng thật không biết cố gắng, đầu óc phế vật, trách không được bị chính bố mình xem thường, vứt bỏ.”
Kiều Vũ không nói nữa, lần thứ hai đem ánh mắt đặt lại trêи giường bệnh.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Có lẽ là trời cao nghe được Lục Ngân cầu nguyện, Bạch Thiến Thiến rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Giang Ly vừa muốn xông vào, lại bị Kiều Vũ ngăn cản: ” Người Thiến Thiến hiện tại muốn nhất gặp chính là Lục Ngân, để cho hai người bọn họ đơn độc nói chuyện, đợi lát nữa đi.”
Giang Ly sửng sốt một chút, thu cái tay trêи cửa lại, ánh mắt phức tạp nhìn hai người trong phòng, đáy lòng chua xót, khổ sở, giống như thủy triều đánh úp lại, anh hít vào một hơi thật sâu, khóe miệng treo lên nụ cười yêu nghiệt quen thuộc: “Dù sao về sau cũng còn có rất nhiều thời gian, vậy trước cứ để tiểu tử Lục Ngân kia đắc ý một thời gian.”
Chính anh cũng không biết, nụ cười của mình có bao nhiêu miễn cưỡng.
Lại ngắm nhìn dung nhan của cô thật lâu, Giang Ly mới rời đi.
Tiếu Lệ cùng Kiều Vũ liếc nhau, cũng rời đi.
Trong phòng, Bạch Thiến Thiến ngơ ngác nhìn Lục Ngân, còn cho rằng chính mình đang nằm mơ.
“Em đây là đang nằm mơ sao?” Giọng Bạch Thiến Thiến khàn khàn, lúc trước hít phải nhiều khói đặc như vậy, cổ họng bị tổn thương, mặc dù hôn mê nhiều ngày, cũng không có chuyển biến tốt đẹp.
Nhìn người phụ nữ còn đang ngây ngốc, Lục Ngân rốt cuộc nhịn không được, gắt gao ôm cô vào trong ngực: “Bạch Thiến Thiến, em không có nằm mơ, là anh, anh tới tìm em.”
Bạch Thiến Thiến ngơ ngẩn sửng sốt thật lâu, đột nhiên, oa một tiếng, khóc lớn.
Cô ôm chặt lấy Lục Ngân, vùi đầu trong ngực anh, khóc ủy khuất như vậy, thương tâm như vậy. Đem lo lắng đề phòng cùng tưởng niệm anh mấy ngày liền, hết thảy phát tiết ra.
“Sao bây giờ anh mới đến a…… Em thiếu chút nữa đã chết, anh có biết không…… Ô ô ô……”
Cô khóc thút thít, làm tâm Lục Ngân hung hăng xoắn lại, miễn bàn có bao nhiêu đau lòng, bàn tay to trấn an, vỗ vỗ lưng cô, thấp giọng dỗ dành: “Đều do anh, là anh vô dụng, là anh không có tiền đồ, để em chịu ủy khuất rồi, em đừng khóc, thân thể em vẫn còn suy yếu.”
Bạch Thiến Thiến dựa vào trong lòng anh, nức nở nói: “Lục Ngân, em muốn về nhà, em tưởng mẹ.”
Lục Ngân không dấu vết quét mắt ra ngoài cửa phòng, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Đừng nóng vội, trước khi tới, anh đã nghĩ kỹ biện pháp rồi, em cứ dưỡng thương thật tốt, anh có biện pháp mang em rời đi, hoàn toàn thoát khỏi khống chế của mấy người kia.”
“Thật sự?” Bạch Thiến Thiến kinh ngạc nhìn anh, sau đó lại lo lắng: “Nhưng mà bối cảnh của bọn họ đều không đơn giản, Kiều Vũ kia rất thần bí, em đoán không ra, chúng ta trốn kiểu gì được?”
Lục Ngân lộ ra nụ cười trấn an, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô: “Em đừng lo lắng, hết thảy đã có anh.”
Nghe thấy lời nói quen thuộc này, tâm tình Bạch Thiến Thiến lúc này mới thả lỏng.