Nếu là trước đây khi Việt Phi Quang vẫn còn là một tên công tử quý tộc ở kinh thành, bị Tống Nam ném như vậy thì hơn phân nửa là sẽ đau không cả đứng lên nổi.
Nhưng giờ mọi chuyện đã khác, Việt Phi Quang chỉ gọi là hơi nhăn mặt một chút rồi lại bò từ dưới đất lên, mặt đỏ phừng phừng lao về phía Tống Nam, trong miệng còn mắng mấy lời không sạch sẽ: "Ta còn đang nói chuyện tử tế, chưa cả động đến cọng lông chân nào của ngươi mà ngươi dám đánh ta à, tiểu gia phải đánh ngươi cho răng rơi đầy đất mới được."
Hắn nói xong còn quay ra nói với cung nhân gầy yếu bên cạnh: "Ngươi đứng xa ra một chút, đừng để bị thương."
Khi nói những lời này, giọng điệu của hắn trở nên cực kì buồn nôn.
Việt Phi Quang và Tống Nam lao vào vật lộn với nhau, tuy có thể coi là sức lực ngang nhau, nhưng chung quy Việt Phi Quang vẫn còn trẻ, lại uống rượu nên qua mười mấy chiêu là hắn bị Tống Nam đè cho không ngóc lên được.
Trông Việt Phi Quang lúc này như cá mắc cạn, ra sức giãy giụa mấy cái rồi sau đó đột nhiên lăn quay ra ngủ say sưa.
Nhìn hắn như vậy khiến ta cạn ngôn không nói được gì, thấy vết thâm tím trên mặt hắn, ta liền nói với Tống Nam:"Tống Nam, đi thôi, để ý tới con ma men này làm gì."
Tống Nam tàn nhẫn dẫm lên vả vai Việt Phi Quang một cái rồi mới buông tay.
Sau khi qua chỗ mấy tiến sĩ lấy sách xong, ta đưa sách cho cung nhân đem về cung Hoa Dương rồi tự mình đi đến Đông Cung.
Từ ngày hồi cung, Thái Tử đã mấy lần mời ta đến Đông Cung gặp mặt. Căn bản ta vẫn còn ở chung với Trang quý phi ở cung Hoa Dương, hắn là thân nam tử nên cũng không tiện chạy qua chạy lại nhiều.
Mấy ngày trước ta toàn ở lỳ trong cung với Trang quý phi, nhân ngày mai phải về Thiên Cực cung nên dứt khoát đến Đông Cung một chuyến.
Vì ta chưa báo trước cho Thái Tử là hôm nay ta đến nên khi ta tới, cung nhân mới vội vàng đi bẩm báo cho Thái Tử. Hắn lại không ở Đông Cung lúc này, ta bảo cung nhân không cần quá sốt ruột, "Ta tùy tiện đi dạo một lát, các ngươi không cần vội."
"Vâng ạ." cung nhân lui ra.
Đông Cung rất rộng, tính ra cũng phải bằng hai cái cung Hoa Dương cộng lại, có nguyên cả một vùng rộng lớn chỉ để trồng hoa cỏ. Bây giờ vừa cuối mùa xuân, khu vườn trong Đông Cung liền ngập tràn cỏ cây hoa lá thi nhau khoe sắc. Những tán cây xanh mướt xếp hàng dài, xen lẫn những khóm hoa đủ màu nhìn vui mắt vô cùng, ta tản bước đến dưới tán cây hạnh, mùa hoa đã qua, hiện giờ trên cây chỉ có quả hạnh.
Ta duỗi tay hái được một trái, lấy khăn tay lau khô rồi nhẹ nhàng cắn một miếng.
Thật chua.
"Cửu hoàng tử, quả này chưa chín, nếu ngài muốn ăn thì để nô tài phái người đến Ngự Thiện Phòng chuẩn bị ạ." Nữu Hỉ đứng phía sau nói.
Ta lắc đầu, "Không cần, ta chỉ là muốn thử xem hương vị nó thế nào thôi."
Ta vừa dứt lời thì đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Tiếng bước chân là từ phía lối đi hướng Tây Bắc vọng tới, ta tìm theo tiếng nhìn lại, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy từ trong núi giả chui ra một người. Người kia có dáng người nhỏ gầy, tóc tai tán loạn, ta nhất thời không nhận ra được người đó là ai.
Cho đến khi người nọ đến gần ta mới nhận ra đó là Trần cô nương.
Quần áo của Trần cô nương có chút lộn xộn, giày cũng chỉ đi một chiếc, ta chỉ nhìn thoáng qua liền vội vàng quay mặt đi.
Trần cô nương có xuất thân danh gia vọng tộc, sao bây giờ lại để bộ dạng như vậy đi ra ngoài?
Ta chưa nghĩ kỹ thì lại thấy một màn còn ngạc nhiên hơn.
Nàng cứ si ngốc mà cười, cười không bao lâu lại khóc, trong miệng kêu than gì đó. Vì miệng nàng cứ mơ hồ không rõ nên ta cũng không nghe ra được là đang nói gì.
Trần cô nương như là không nhìn thấy chúng ta, cứ vừa cười vừa khóc mà đi, mắt thấy nàng sắp chân trần đi vào bụi hoa, tuy ta là nam nhân bên ngoài nhưng cũng không nhịn được nhắc nhở: "Những bông hoa đó phần lớn đều có gai, đừng đi vào."
Rốt cuộc Trần cô nương cũng chú ý tới chúng ta, nhưng nàng chỉ là liếc mắt một cái rồi lại đi tiếp, trong miệng còn lẩm bẩm mãi những điều ta nghe không rõ.
Ta thấy nàng như vậy nên đành phải bảo người ra ngăn lại, chỉ là lúc này bỗng từ đâu lại có một đám người chạy tới. Bọn họ đều mặc quần áo của cung nhân Đông cung, diện mạo trông lạ mắt. Bọn họ nhìn thấy ta đều nhất thời lộ ra vẻ kinh hoảng trong mắt, sau đó lại vội vội vàng vàng hành lễ, ta đáp bình thân xong là họ vội vọt đến trước mặt Trần cô nương.
"Trần tiểu thư, sao người lại chạy ra đây? Mau cùng bọn nô tài trở về đi." Cung nhân cười làm lành nói với Trần cô nương, sau đó nhanh chóng cùng nhau kéo tay nàng đi.
Trần cô nương khi bị đưa đi cũng không giãy dụa gì, nhưng ta chú ý đến mấy cung nhân đó, bọn họ đều nhìn thấy Trần cô nương xiêm y không chỉnh tề, giày cũng không đi, nhưng chẳng ai sửa sang cho nàng mà chỉ dỗ nàng như dỗ trẻ con.
Cung nhân trong cung trước khi được phân cho các chủ tử đều phải trải qua huấn luyện rất khắt khe, loại nô tài không cẩn thận như bọn họ đãng lẽ ra phải bị đuổi từ lâu rồi, vậy mà bọn họ vẫn còn ở Đông Cung hầu hạ Thái Tử trắc phi tương lai được.
Cả Trần cô nương hình như đầu óc hơi có vấn đề, biểu hiện của nàng không giống người bình thường lắm.
Đang nghĩ ngợi thì có một cung nhân khác lại chạy đến bẩm báo với ta, nói là Thái Tử đang trên đường trở về, nhắn ta đến chính điện ngồi chờ trước.
Rõ ràng là Thái Tử đi rất vội để về gặp ta, triều phục trên người còn chưa thay, ta chưa kịp đứng lên hành lễ thì đã bị hắn ấn bả vai kêu ngồi xuống.
Hai tay hắn đè chặt vai ta, cúi thấp người xuống nhìn ta từ trên xuống dưới. Đôi mắt phượng của hắn híp lại nhìn ta mấy lần, tựa như đang cố nhìn xem ta có khác gì so với trước đây không.
Ta bị hắn nhìn chằm chằm đến mức không thoải mái nên không khỏi hơi quay mặt đi. Chỉ là mặt vừa mới xoay đi đã bị hắn nhéo cằm vặn đầu ta lại.
"Đệ đệ đừng nhúc nhích, để cô nhìn cho kĩ xem nào, mấy ngày trước nghe nói ngươi về dự sinh nhật mẫu phi, nàng cứ như một con gà mái già bảo vệ con thơ vậy, một tấc cũng không rời đệ đệ." Ánh mắt Thái Tử sáng quắc, "Lâu rồi không hồi cung, gầy."
Ta nhấp môi dưới, "Tất nhiên là do mẫu phi thương ta nên mới thế, Thái Tử ca ca, lời nói của ngươi nghe chẳng lọt tai chút nào."
Ánh mắt Thái Tử vẫn dán chặt ở trên người ta như cũ, chỉ có bàn tay đang nhéo cằm ta là hơi buông lỏng ra một chút, "Được rồi, được rồi, lời vừa rồi của cô đúng là không dễ nghe, cho cô xin lỗi. Hôm nay thật vất vả ngươi mới qua chỗ cô chơi, ở đây dùng bữa tối rồi hẵng về."
"Không được, ta đã hứa sẽ dùng bữa tối với mẫu phi, ngày mai ta phải về Thiên Cực cung rồi."
Nghe ta nói xong, hai tròng mắt hàm chứa ý cười của Thái Tử tức khắc thất sắc, hắn nhăn mày:"Ngày mai đã phải về rồi? Gấp như vậy sao?"
"Quốc sư nói việc tu hành không thể bị gián đoạn được, ta cũng đã hồi cung được một thời gian rồi, đã đến lúc phải về."
Ta nói vừa xong là sắc mặt Thái Tử càng trở nên khó coi, "Vậy sao không sớm qua chỗ cô từ mấy ngày trước đi? Cố tình đợi đến ngày cuối mới nghĩ đến cô sao?"
Ta không thể nào biện giải, chỉ có thể dùng ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi mà nhìn hắn. Hắn đứng thẳng lưng lên, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống ta, trong nháy mắt, ta nghĩ đến hồi mình còn là Lâm Xuân Địch, lúc đó Thái Tử cũng nhìn ta như vậy.
Không đúng, khi đó trong ánh mắt hắn toàn là sự khinh thường.
Ta miên man suy nghĩ, đột nhiên có một bàn tay sờ lên mặt ta. Ta còn chưa kịp phản ứng lại thì mặt đã bị nhéo đau ơi là đau.
Thái Tử lại cong lưng xuống nhìn ta, hắn mân mê thịt trên mặt ta, "Hôm nay ngươi nhất định phải ở đây dùng bữa tối, cô là Thái Tử, cô hạ lệnh cho ngươi đó biết chưa?"
Ta thấy hắn kiên trì như thế nên đành phải bảo Nữu Hỉ trở về báo Trang quý phi là ta sẽ về muộn một chút, dặn nàng không cần chờ ta cùng dùng bữa tối.
Đã lâu rồi ta chưa dùng bữa ở Đông Cung, ở ngay bên cạnh ta vẫn là loại trà sữa mà trước đây ta thích uống nhất, chỉ là ta không uống.
"Sao không uống vậy?" Thái Tử phát hiện ta không chạm vào cốc trà sữa.
"Chắc là do ta theo quốc sư tu hành lâu rồi nên khẩu vị có chút thay đổi, ta......" Ta ngừng một chút, "Giờ ta không thích ăn đồ ngọt nữa, thanh đạm một chút vẫn hơn."
Thần sắc của Thái Tử hình như có biến hóa, một lát sau, hắn duỗi tay cầm cốc trà sữa trước mặt ta đưa cho cung nhân mang đi, "Quốc sư có nói khi nào ngươi lại có thể hồi cung không?"
"Không nói." Ta không có nói dối.
Thái Tử lại hỏi ta những ngày ở chỗ quốc sư thường làm gì, nghe ta nói mỗi ngày đều nghe quốc sư giảng bài, đả tọa, sao chép kinh Phật liền kêu một tiếng, "Khó trách, cứ theo quốc sư tu hành như vậy thì cô chỉ sợ ngươi cũng thành ông ấy mất thôi."
Nghe ngữ khí của hắn, ta có cảm giác hắn không thích quốc sư lắm.
Mà kể từ sau khi ta trải qua chuyển sinh, hơn nữa đi theo quốc sư tu hành lâu ngày khiến ta cảm thấy quốc sư là người thực sự có học, tính tình hiền lành hướng thiện chứ không hề giống mấy ông già bói toán lừa đảo trên phố chút nào.
Bởi thế mà ta vô tình đôi co với Thái Tử, vừa lúc ta nhớ đến biểu hiện kỳ quái của Trần cô nương nên liền lấy đề tài này để chuyển câu chuyện.
Nghe thấy ta nhắc đến việc nhìn thấy Trần cô nương, đáy mắt Thái Tử nhanh chóng ẩn hiện một tầng cảm xúc khác, ta còn chưa kịp hiểu cảm xúc ấy là gì thì hắn đã khôi phục như bình thường, giọng điệu như không có gì nói.
"Từ sau sự kiện kia nàng vẫn ốm liên miên, ban đầu chỉ nháo tự sát, giờ hết nháo thì lại điên mất rồi."
Tuy rằng ta cũng đã sớm đoán được, nhưng chính tai nghe từ Thái Tử vẫn khiến ta bất ngờ đến mức lặng thinh một hồi lâu.
Thái Tử như là đọc hiểu ý nghĩ của ta, rõ ràng hắn là phu quân của Trần cô nương nhưng mở miệng ra lại là trấn an ta, "Điên cũng chưa chắc là chuyện xấu, giờ nàng đã quên hết những chuyện đã trải qua, cũng đỡ phải lo sợ nàng sẽ nháo tự sát."
Ta không có đáp lời, cũng không biết đáp như nào, chỉ có thể trầm mặc. Qua một hồi lâu ta mới nói, "Cung nhân hầu hạ bên người Trần cô nương không được việc lắm đâu, Thái Tử ca ca nên thay bọn họ đi."
Thái Tử lập tức đáp ứng, sau đó cầm lấy đũa gắp thêm đồ ăn cho ta, "Được, đều nghe ngươi, đừng nhắc chuyện người khác nữa, ăn nhiều một chút, gầy đến mức chẳng còn thịt cho cô nhéo má rồi."
Bên má lúc nãy bị hắn nhéo vẫn còn có chút đau, cho dù ngay sau đó hắn đã bôi thuốc cho ta.
Vì ta bị Thái Tử gắp thêm đồ ăn nên ăn nhiều hơn bình thường một chút, trở lại cung Hoa Dương ta lại phát hiện Trang quý phi còn làm thêm cho ta rất nhiều đồ ăn khuya. Tuy ta ăn không nổi nữa nhưng cũng không muốn cô phụ tâm tư của Trang quý phi.
Trong lúc ta đang dùng bữa, nàng bỗng nhắc tới Thái Tử.
Mặc dù Thái Tử để Trần cô nương ở Đông Cung, nhưng Hoàng Thượng cũng không cho rằng Trần cô nương có thể trở thành Thái Tử trắc phi được nữa, một tháng trước đã sớm chọn ra được hai cô nương có gia thế danh gia vọng tộc để làm ứng cử viên cho vị trí Thái Tử trắc phi, thời gian thành hôn được ấn định là cuối năm nay.
Phụ thân Trần cô nương là Đại Thượng Thư cũng không có dị nghị gì đối với chuyện này.
"Trong đó một cô nương là người mà mẫu phi đã chấm từ trước, cũng đã đề bạt với phụ hoàng ocn rồi mà giờ kết quả lại thành Thái Tử trắc phi." Khi Trang quý phi nhắc tới chuyện này có chút tức giận.
Ta không nghĩ tới trọng chuyện này còn có thể dính tới ta, suy tư một phen cuối cùng quyết định thẳng thắn nói ra ý nghĩ của mình, "Mẫu phi, con không muốn kết hôn."
Đôi mắt đẹp của Trang quý phi trợn tròn, "Không kết hôn? "Hình như nàng nghĩ đến điều gì đó, ngữ khí lại hòa hoãn đi rất nhiều, "Vì sao con lại nghĩ thế? Con cứ nói thật cho mẫu phi, không sao đâu."
"Con có chút mệt, con không muốn ở chung thêm với ai khác nữa, con vốn chả phải một người có thể trở thành một phu quân tốt." Ta nhẹ giọng nói.
Trang quý phi muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài nói: "Tòng Hi, chúng ta cứ từ từ suy nghĩ."
Hôm sau, trước khi ta quay về Thiên Cực Cung có đi bái tế một người.
Chính là Đạo Thanh tiên sinh, ông ấy đã qua đời sau sự kiện trên phố này hôm ấy, tuy thi thể ông ấy đã được đưa về Cô Tô, nhưng vì từng là thái phó của thiên tử nên Hoàng Thượng làm thêm cho ông ấy một ngôi mộ cách hoàng lăng không xa.
Ta mang đến một cỗ đàn cổ cũng một bản cầm phổ viết tay gần như đã thất truyền để đốt cho Đạo Thanh tiên sinh, sau đó dập đầu lạy ba cái rồi mới lên xe ngựa quay về Thiên Cực cung.
Lâm Trọng Đàn từng nói với ta Đạo Thanh tiên sinh là người rất yêu thích cầm nghệ, tài nghệ đánh đàn của Lâm Trọng Đàn cũng là do một tay ông ấy dạy ra.
Ta ngồi một lát thì cũng đã đến Thiên Cực Cung, vừa đến nơi đã phải chịu lời Thải Ông phê bình, nó nói ta nói dối, bảo nó sẽ về sớm nhưng lại đi nhiều ngày mãi mới về, sau đó nó đậu lên vai ta, liên mồm giục đi sao chép Kinh phật.
Ta vừa chép vừa nói xin lỗi với Thải Ông, "Là ta sai, ngươi đừng giận."
Thải Ông hừ một tiếng, "Ta không thèm giận với ngươi, ngươi không cần chép nhanh như vậy, cẩn thận tay bị thương."
Nó khi nói chuyện luôn là trước sau mâu thuẫn, ta đã quen.
Nửa tháng sau, Nữu Hỉ như thường lệ mang đồ được tặng từ trong cung đến chỗ ta, mọi thứu đều là do Trang quý phi tự tay chuẩn bị. Ngoại trừ việc đó ra thì hắn cũng mang đến cho ta một tin tức.
Sau sự việc Việt Phi Quang mạo phạm ta ở Thái Học thì không biết sao Hoàng Thượng lại biết chuyện, đến ngày thứ hai liền hạ chỉ cho thủ lĩnh Ngự lâm quân tự mình đến Duẫn phủ dùng trượng đánh Việt Phi Quang.
Nghe nói mông hắn bị đánh cho không nhìn nổi.
Nhưng chuyện cũng không chỉ có thế, Việt Phi Quang vừa mới ăn đánh xong lại phải nhận phạt của người phía Thái Tử. Người của Thái Tử thấy mông hắn bị đánh rồi liền chuyển sang quất lưng. Duẫn Vương nhìn thấy nhi tử duy nhất của mình chịu hai trận đòn như vậy, suýt chút nữa trụy tim mà đi.
Mà Việt Phi Quang sau khi ăn hai trận đòn cũng coi như liệt giường không ra khỏi nhà được một thời gian.
Ta nghe chuyện này xong cũng không có phản ứng gì.
Trong nháy mắt, thời gian đã trôi qua được ba năm. Trong ba năm này ta vẫn thường ở Thuên Cực cung là chủ yếu, thi thoảng mới hồi cung về thăm Trang quý phi cùng những người khác.
Trong khoảng thời gian này cũng đã xảy ra không ít chuyện, ta đã được làm lễ cập quan, là do Đông Tuyên vương - Thúc phụ của Hoàng Thượng tự mình chủ trì. Đông Tuyên vương đã phải đuổi tới kinh thành từ đất phong của mình trước hai tháng mới kịp, đây là một vinh hạnh mà xưa nay chưa vị hoàng tử nào có được.
Nhưng không biết vì sao mà ngày làm lễ cập quan ta chẳng có cảm giác gì, ta cũng đã có tên tự của chính mình, là quốc sư nghĩ cho ta.
Tự Phùng Thư.
Có một chuyện nữa là các hoàng tử khác bắt đầu lần lượt đại hôn, Thập Nhị công chúa cũng đã đính hôn ước, phò mã là nhi tử của đại tướng quân uy vũ.
Chuyện cuối cùng xảy ra là Lâm Trọng Đàn đã chết.
Ngày tin hắn chết truyền tới trong kinh thành, ta đang tất bật làm lễ vật sinh nhật cho Trang quý phi, năm trước ta đã tự tay viết 999 chữ Thọ trên giấy sơn son thếp vàng, mỗi chữ Thọ là một cách viết khác nhau.
Năm nay ta góp nhặt lông rụng của Thải Ông để làm đèn mừng thọ cho Trang quý phi. Thải Ông rất là khẳng khái mà cho ta mượn lông chim, còn nói ta nếu thấy không đủ thì cứ bứt lông trên người nó.
Ta uyển chuyển từ chối ý tốt của nó.
Lễ vật đã làm được một nửa, đang lúc ta khắc chữ Thọ thì Tống Nam tới. Hắn vốn biết chuyện giữa ta và Lâm Trọng Đàn, rốt cuộc thì rất nhiều thư tín của Lâm Trọng Đàn đều là do hắn giao.
"Cửu hoàng tử." Hắn đứng ở ngoài điện gọi ta, ánh chiều tà dừng ở trên người hắn, phản chiếu chiếc bóng dài trên đất.
Ta quay đầu lại nhìn Tống Nam, lúc này hắn vẫn chưa nói tin tức của Lâm Trọng Đàn cho ta, nhưng không hiểu sao ta như lờ mờ đoán được hắn sẽ định nói gì.
"Vào đi." Ta nói với hắn.
Tống Nam cúi đầu từ ngoài điện đi vào, ta đã bảo hắn bỏ qua nghi thức quỳ hành lễ, nhưng chẳng hiểu sao lần này hắn lại quỳ xuống.
"Cửu hoàng tử, Lâm Trọng Đàn chết rồi."
Ta im lặng một hồi lâu mới nói: "Chết như thế nào?"
"Hắn mắc bệnh dịch, không được chữa trị tốt nên không qua khỏi." Tống Nam thấp giọng nói.
Ta siết chặt tiểu đao trong tay, một lần nữa xoay người lại tiếp tục điêu khắc, "Ta đã biết, còn có chuyện gì khác không?"
Tống Nam nói thêm: "Bởi vì mắc bệnh dịch nên thi thể của Lâm Trọng Đàn đã bị hoả táng, người Lâm gia không muốn nhận tro cốt của hắn nên quan phủ đã đem nó ra bãi tha ma chôn."
Chôn ở bãi tha ma?
Chỉ là nói cho dễ nghe thôi, chứ hơn phân nửa là vứt thẳng cho cốt vào bãi tha ma.
"Còn có sự tình khác không?"
"Không có."
"Vậy ngươi lui ra đi."
Sau khi Tống Nam rời đi thì Thải Ông cũng đi kiếm ăn trở về, nó đậu gần ta, rung đùi đắc ý mà xem ta làm đèn mừng thọ. Làm được một nửa, ta bỗng vô ý bị tiểu đao cắt vào đầu ngón tay, máu tươi cứ thế nhỏ tí tách lên đèn, lập tức nhuộm đỏ một vùng.
Ta dùng khăn tay bọc lại vết cắt, trố mắt mà nhìn sẽ chiếc đèn bị nhuốm máu.
"Làm sao bây giờ? Bị hỏng mất rồi!" Thải Ông kêu lên.
Ta cầm lấy bút vẽ lên, dựa vào vết máu khô trên đèn vẽ một đóa hoa, "Không sao đâu, ngươi xem, ta sửa được rồi này."
Ta cho rằng khi ta nghe tin Lâm Trọng Đàn chết thì ta sẽ mơ thấy hắn, nhưng không có, một năm trước đã là lần cuối cùng ta mơ thấy Lâm Trọng Đàn.
Hắn không còn xuất hiện trong giấc mơ của ta nữa.
Lâm Xuân Địch chết ở năm thiên lịch thứ 23, Lâm Trọng Đàn chết vào năm thiên lịch thứ 26.