Thế loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Báo thù, Trọng sinh, Gương vỡ lại lành, Chủ thụ, Cung đình hầu tước, Ngược tra, Nghịch tập, Ngôi thứ nhất
Edit: Bapcai
Nguồn QT: Wikidich
Nhân vật chính: Lâm Trọng Đàn công, Lâm Xuân Địch thụ, cùng các nhân vật khác
Số chương: 142 chương chính văn + Ngoại truyện
Tóm tắt một câu: Ngược thê vui nhất thời, theo đuổi lại một đời.
Văn án
Thiếu niên Xuân Địch trưởng thành tới năm mười ba mới biết, thì ra nhân sinh của hắn vốn không phải thế này, hắn không phải là con trai của một con nghiện bài bạc, hắn thật ra chính là nhi tử của nhà họ Lâm giàu nhất Cô Tô.
Hắn mang niềm vui, sự phấn khởi, cũng có chút sợ hãi khi tìm lại được cuộc đời chân chính của mình, tìm được tình thân, ngôi nhà đích thực của mình, không ngờ tới khi gặp lại, gia đình chân chính lại ghét bỏ hắn.
Phụ thân chê hắn học thấp, không có biết gì, mẫu thân hắn nói hắn không có khí chất, huynh trưởng phê bình hắn lòng dạ không đứng đắn, ngay cả đệ đệ song sinh cũng khóc lóc nói không muốn gặp hắn.
Nhưng người thế thân hắn bao lâu nay lại hoàn toàn ngược lại
Lâm Trọng Đàn thanh cao tuấn mỹ, học rộng hiểu cao, mới trẻ tuổi đã nhẹ nhàng trở thành đệ tử quan môn của đại nho đương thời.
Rõ ràng hắn mới là chân chính thiếu gia, nhưng tất cả mọi người lại thích Lâm Trọng Đàn.
Vốn đã tự ti, nay Lâm Xuân Địch lại ngày càng trở nên tối tăm, giống một con cóc lủi thủi nơi góc tối.
Đến kinh nhập Thái Học đọc sách, Lâm Trọng Đàn là do chính mình thi cử mà được mời đi, hắn lại là nhờ phụ thân đút tiền mà vào được, bên trong con em nhà đại quan quý nhân cũng chỉ nguyện ý làm thân với Lâm Trọng Đàn.
Rốt cuộc có một ngày, con cóc nhào vào trong lồng ngực thiên nga.
Lấy thân thể dẫn dụ, lại vì yêu làm cái cớ, con cóc muốn thiên nga giúp đỡ chính mình. Có Lâm Trọng Đàn viết thay, thanh danh của tài tử Xuân Địch dần dần lan xa, phụ thân phá lệ mà viết thư khen hắn, liền Thái Tử cũng mời hắn đến phó tư yến.
Xuân Địch vui mừng khôn xiết, mặc vào bộ quần áo đẹp nhất đi yến hội, lại bị vạch trần trước mặt mọi người rằng tất cả văn chương thơ phú của hắn đều là Lâm Trọng Đàn viết thay.
Hổ thẹn làm Xuân Địch không dám nhìn về phía Lâm Trọng Đàn, nhưng trước kia hôn hắn đầu ngón tay thiên nga, giờ khắc này lại chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Xuân Địch bỏ chạy giữa màn mưa, rồi chìm dần giữa lòng song khi màn đêm buông xuống.
Đồng thời, Cửu hoàng tử - nhi tử của ái phi được sủng ái nhất của Hoàng đế - giữa lúc sốt cao không lùi tắt thở lại mở bừng mắt.