Thái tử cắt lời hắn, căm giận nói:“Ai có thể cam đoan đám thương nhân này sẽ không đầu cơ trục lợi, thấy lợi là ham? Gặp được năm hạn, bọn họ liền trữ hàng đầu cơ tích trữ, lên giá hàng ào ào. Huống hồ đám thương nhân này, buôn bán kiếm lời được nhiều tiền, lại đi đầu tư mua sắm đất đai, chẳng phải là......”
“Được rồi, không cần ầm ỹ.” Hoàng đế thả lỏng thân thể tựa lưng vào ghế ngồi, Tiền cô cô giúp hắn nhè nhẹ xoa bóp trán.
Hắn khoát tay áo, nhìn Tô Mạt một cái,“Nha đầu, ngươi có ý kiến gì không?”
Tô Mạt một chút cũng không muốn thảo luận chính sự, tốt thì không sao cả, hỏng việc thì đó là tội lớn mất đầu như chơi.
Nàng hành lễ, nói:“Bệ hạ, thái tử điện hạ, ngũ điện hạ, buôn bán cùng nông nghiệp, thủ công nghiệp là giống nhau hết, giống hệt như là lưỡi liềm trong tay nông phu, có thể cắt lúa mạch thu hoa mầu, cũng sẽ không cẩn thận cắt phải chính tay mình. Đây là thanh kiếm hai lưỡi, mấu chốt là xem ai là người sử dụng mà thôi.”
Nàng đem vấn đề đẩy trở về cho hoàng đế.
Ngôi cửu ngũ chí tôn, chế định chính sách tốt, ích nước lợi dân, chế định không tốt, thi hành độ mạnh yếu lệch lạc, giám sát độ mạnh yếu không đủ.
Không có pháp luật tương ứng, vậy dù cho có ý tưởng tốt như thế nào chăng nữa, cũng sẽ bị một đám người lòng dạ đen tối nào đó làm cho tối tăm rối loạn.
Hoàng đế không nói gì, lại hơi hơi vuốt cằm, ý bảo Tiền cô cô ngừng tay, hắn ngồi thẳng thân mình, nhấc lên bút son, khoanh lại vài người, nói:“Vài người này nên dùng, không cần xếp thứ bậc.”
Mấy người tiến lên xem, nhìn thấy có sáu, Tô Việt, Từ Thiểu Khôn, Tống Thanh Dương cũng được liệt vào trong danh sách.
Thái tử cảm thấy vui vẻ, Tống Thanh Dương cũng được liệt vào, miếng ngon béo bở này sẽ không thiếu người của chính mình.
Hoàng đế lại nói:“Nay Thị MậuTư, nếu đã làm, là phải làm khác đi so với lúc trước. Không cần chịu giới hạn ở một Tư Nội trong hộ bộ, có thể đem nha môn dọn ra độc lập một mình.”