Người thì ngồi hưởng thụ, người thì nuốt lại sự tò mò vào trong bụng mà chuyên tâm lái xe. Mọi thứ lần nữa rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của những người đang nghỉ ngơi.
Mọi thứ cứ tua đi tua lại cho đến khi đoàn xe dừng lại tại thôn làng. Chuyến đi yên ổn đến lạ, không có vì sự xuất hiện của chủng xác sống mới ngáng chân làm chậm tiến độ. Điều này có lẽ là điều may mắn nhất đối với tất cả mọi người kể từ khi tận thế bắt đầu.
Thôn làng vắng vẻ không có bất cứ hơi thở nào của sự sống. Cảm xúc tốt đẹp của Ninh Truy Thục cũng dần lắng xuống, sâu trong anh ta cảm thấy có sự chua xót đang ăn mòn lục phủ ngũ tạng của mình.
“Thục, anh ổn chứ?”
“Tôi ổn”
Hắn thở dài đưa tay vò mái tóc sặc sỡ của Duẫn Ngôn, nuốt mọi sự phiền muộn của bản thân vào trong quyết định định đi cùng Duẫn Ngôn cùng Huỳnh Giang đi loanh quanh tuần tra để lên kế hoạch làm khu an toàn nhỏ. Bên kia sẽ do Carl cùng cô bạn gái quản lí sắp xếp mọi người sửa soạn đón nhà mới và lên kế hoạch xây dựng khu an toàn.
Duẫn Ngôn dáo dác nhìn xung quanh, đi từng căn nhà đê tìm kiếm chút gì đó như con người hay một chút đồ hữu ích. Từ hệ thống, cậu biết đây là bản làng nơi mà nam chính lớn lên, trong cốt truyện chính tác giả, về đến chương ngoại truyện mới nhắc đến nam chính sau khi tiễn người mẹ cùng người cha xác sống đến một thế giới tốt hơn. Trước khi chôn họ xuống đất, nam chính đã tuyệt vọng ôm họ mà khóc thật lâu rồi sau đó tiếp tục cuộc sống hạnh phúc của mình với mấy cô vợ nhỏ.
Có lẽ trong cả quyển ngựa đực thì đây là khung cảnh có tình người nhất mà tác giả đưa đến cho nam chính. Nhưng nó chẳng kéo dài lâu, sau đó là cả một quá trình vung hường vung cơm của nam chính và các nữ nhân khác.
“Ngôn, phía kia có gì kìa”
“Trang viên? Hình như còn có con người sống cơ đấy”
Ba người họ đi thẳng đến cuối thôn mới thấy khu trang viên rất lớn ở xa xa. Nơi này tất bật người di chuyển, hệt như một khu an toàn quy mô nhỏ.
Cả ba nhìn nhau rồi dắt nhau tới gần để thám thính. Trang viên này dựa vào núi lớn, xung quanh gần như không bị ảnh hưởng bởi xác sống nên vô cùng yên bình, rất ít mùi tanh tưởi của máu như ở trong thành phố.
Mỗi tội, đứng sát tường bao quanh nơi này sẽ nghe thấy tiếng quát nạt vô cùng cay nghiệt. Cả ba phần nào đoán ra được sự tình phía bên trong, cuối cùng để lấy được tin tình báo thì Huỳnh Giang đã sử dụng dị năng lôi kéo một tên lính trong đó ra ngoài.
Tên lính kia ra tới bên ngoài, đầu óc mơ màng bắt đầu lấy lại kí ức thì bị ba người úp sọt. Tiếp theo là quá trình thao túng để tên lính xấu số phun tất cả thông tin mà họ cần ra.
“Chốt lại là nơi này đứng đầu là một gã thủ lĩnh cấp 3. Dân làng trong kia đa phần đã bị lên bảng vì đại dịch còn phần còn lại bị gã bắt lại làm nô lệ?”
“Đúng vậy!”
“Tốt, ngươi hết giá trị lợi dụng rồi, để hắn về nhà đi”
Duẫn Ngôn xoa xoa cằm suy nghĩ, cảm thấy vẫn là đưa tên này trở về rồi án binh bất động tiếp tục thu thêm tin tức rồi mới quyết định nên xử lí tên đứng đầu rồi mượn trang viên để chơi luôn không
[…]
Trên đường trở về, tâm trạng của Ninh Truy Thục dường như có chút nhẹ nhõm, hắn cảm thấy vẫn còn hi vọng gì đó đối với gia đình của mình. Mắt thấy Huỳnh Giang đoàn tụ, cười nói với cha mẹ của mình thì vẫn có phần chạnh lòng.
Thế là một suy nghĩ le lói trong đầu của hắn cứ vậy lớn dần.
Bên này Carl để mọi người ổn định mọi thứ rồi bắt tay vào việc xây hàng rào lớn bao quanh làng ngay lập tức. Công việc rất nhanh chóng đi tới 1/3 sau vài tiếng vì mọi người đồng sức đồng lòng tạo dựng.
Mọi thứ vì an toàn của bản thân và những người thân cận.
||||| Truyện đề cử: Gái Một Đời Chồng |||||
Tô An xoa cằm nhìn tường rào, cô nàng tập hợp những dị năng hệ mộc lại rồi tạo nên một số cây lớn để làm tường rào cho chắc chắn. Lúc này thì lấy đâu ra gạch đá, cũng không thể tự hủy bằng cách chặt bỏ cây rừng xung quanh quá nhiều nên cô mới đề xuất việc sử dụng những cái cây con đem về rồi dùng dị năng khiến nó lớn lên.
Vừa bảo vệ môi trường lại vẫn để lại những cây lớn để làm khuất ngôi làng nhỏ. Đảm bảo ít phiền phức hơn tìm đến
Bên cạnh đó, cô nàng Hạ Hạ với dị năng đặc biệt của mình mau chóng đem những món đồ kim loại tạo vũ khí mới. Duẫn Ngôn cùng ánh mắt lấp lánh ôm không rời cây phóng lợn đã lên đời của mình, quả này thì mấy con xác sống chuẩn bị lên bảng đi là vừa!
Mọi người tất bật làm việc, Ninh Truy Thục thì ngồi lại sắp xếp nhà cửa cho mọi người. Vì số lượng người có phần chênh lệch với số lượng nhà nên việc phân chia hợp lí để mọi người không xảy ra xích mích rất quan trọng. Ngoài ra còn thống kê xem có bao nhiêu người có dị năng, người không có dị năng phải làm gì để không có ai phải ăn không ngồi rồi gây bất mãn đến những người phải gồng gánh. Chia tổ đội đi tìm kiếm thức ăn rồi những nhóm nhỏ quản lý.
Mọi thứ tất bật cả ngày trời, đến đêm mọi người lại tìm căn nhà lớn nhất để phân chia đồ ăn rồi nghỉ ngơi lại
Lúc này, Ninh Truy Thục lại đột ngột biến mất.
________________Hết chương 79________________
Danh Sách Chương: