Tống Nhiễm mơ màng tỉnh lại bắt đầu quan sát xung quanh. Trần nhà màu trắng mùi thuốc sát khuẩn và cồn trong không khí rất nồng, không cần nghĩ cậu cũng biết nơi này là bệnh viện. Tống Nhiễm bắt đầu tiếp nhận kí ức của nguyên chủ.
Nguyên chủ tên là Vãn Phong, một tiểu minh tinh tuyến mười tám. Từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ cuộc sống trước đây rất khó khăn vì không có bằng cấp nên cậu cũng chỉ có thể liều mạng đâm thuê chém mướn cho đám người xã hội đen kiếm chút cơm thừa canh cặn. Sau này cậu bị Hà Trung người đại diện có tiếng trong giới giải trí nhìn trúng và thu nhận. Trong giới giải trí không ai không biết chỉ cần là Hà Trung nhìn trúng thì không làm ảnh hậu, ảnh đế, thì cũng sẽ là ca sĩ diễn viên hạng A. Cuộc sống của Vãn Phong từ lúc được Hà Trung thu nhận cũng được coi là tạm ổn. Nhưng nào ngờ Hà Trung hắn ta lại dám kinh doanh mại *** trên người nghệ sĩ của mình. Mà lần này lý do Vãn Phong nằm trên giường bệnh chính là do bị Hà Trung ép tiếp mấy lão già biến thái bụng bia nên cậu ấy liền tông cửa chạy trốn. Trên đường chạy trốn thì không may bị tai nạn.
Khi Tống Nhiễm vẫn còn đang miên man chìm đắm trong kí ức của Vãn Phong thì cửa phòng bỗng dưng được mở ra cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Bước vào là một hàng vệ sĩ áo đen xếp kín quanh phòng bệnh tiếp đó là một nam nhân mặc tây trang màu đen tuyền bước vào. Bộ tây trang và thần thái của nam nhân kia khiến cho người ta cảm nhận được khí chất bức người.
Tống Nhiễm và nam nhân kia chăm nhìn nhau không ai nói một câu nào, khiến cho không khí trong phòng lúc này trẫm tĩnh đến rợn người. Tống Nhiễm biết nếu như cậu không mở miệng thì nam nhân kia chắc chắn sẽ không mở miệng trước nên đành cắn nhẹ môi nhỏ giọng cất tiếng hỏi:
"Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Hơn nữa anh lại là ai? Tôi vì sao không có chút ấn tượng hay kí ức nào về anh vậy? "
Bởi vì cậu lúc nãy đã để ý và cảm nhận được băng gạc quân trên đầu hiện tại cậu chưa biết gì cũng chưa hiểu gì về thế giới này nên dứt khoát giả bộ mất trí nhớ luôn. Mong là nam nhân trước mặt sẽ không làm khó cậu nữa. Nếu không tới lúc đó cậu cũng chỉ có thể ra tay tàn nhẫn mà thôi.
Nam nhân vẫn chỉ lặng lặng quan sát Tống Nhiễm thêm một lúc lâu như đang suy tư cái gì đó. Nét mặt nam nhân bỗng trở nên dịu dàng và sâu trong ánh mắt hiện lên một tia thâm tình nói với cậu:
"Anh là Bách Tư Nại vị hôn phu của em. Còn em tên là Tống Nhiễm vị hôn thê nuôi từ nhỏ của anh. Hôm nay anh và em cãi nhau em mất khống chế lao ra đường nên xảy ra tai nạn giao thông. Theo kiểm tra sơ bộ của bác sĩ thì do di chứng của tai nạn dẫn tới trong đầu em có máu đông nên dẫn tới việc tạm thời mất đi trí nhớ."
Bách Tư Nại cũng bị cái tên mình ngẫu hứng nói ra dọa sợ. Cái tên thật quá đỗi quen thuộc nhưng hắn không thể nhớ nổi hình dáng của người kia như thế nào cả, nhưng người thanh niên trước mặt lại có thể cho hắn cảm nhận được sự quen thuộc kia.
Tống Nhiễm nhíu mày có chút khó hiểu cậu lục lại tất cả kí ức của nguyên chủ nhưng không có bất cứ thứ gì liên quan tới nam nhân tự xưng là vị hôn phu trước mặt cả.
Nhưng Tống Nhiễm quyết định đâm lao thì phải theo lao tới cùng giờ cận cũng không muốn trở về chỗ Hà Trung để đi trên con đường ngưu lang đâu. Từ cách ăn mặc cùng khí chất kia thì cho thấy Bách Tư Nại có thân phận không tầm thường, cậu quyết định tạm thời ôm đùi con rùa hoàng kim này đã tương lai từ từ tính tiếp. Tống Nhiễm bất chợt kéo lấy tay của Bách Tư Nại trước sự ngỡ ngàng của đám vệ sĩ trong phòng rồi có chút dè dắt hỏi:
"Bách.. À không là Tư Nại. Chúng ta có thể về nhà được không? Em không thích bệnh viện chút nào cả! Ở đây rất đáng sợ!"
Trong mắt Bách Tư Nại lúc này Tống Nhiễm trước mặt như một con chim nhỏ non nớt cần được bảo vệ. Hắn phân vân một lúc rồi cúi xuống ôm Tống Nhiễm vào lòng rồi nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu dỗ dành nói:
" Được chúng ta giờ lập tức về nhà không cần tiếp tục ở lại bệnh viện nữa!"
Bách Tư Nại phất tay ra hiệu cho vệ sĩ đi làm thủ tục xuất viện. Hắn bế Tống Nhiễm kiểu công chúa rồi nghênh ngang rời khỏi bệnh viện. Trên xe hắn để Tống Nhiễm ngồi trên đùi của mình sau đó gác cằm lên hõm vai của cậu nhắm mắt dường thần.
Tống Nhiễm muốn phản kháng nhưng nhìn thấy sự mệt mỏi cùng tiều tụy từ khuôn mặt của Bách Tư Nại nên lại mềm lòng không thể nào cất lời.
Tống Nhiễm miên man suy nghĩ không biết vì sao Bách Tư Nại lại muốn thu nhận mình.
Tống Nhiễm nhìn đôi bàn tay thon dài tinh xảo trước ngực mình mà ngẩn ngơ. Bỗng cậu chợt nhớ ra là lúc nãy khí đang tiếp thu kí ức của nguyên chủ thì bởi vì sự xuất hiện của Bách Tư Nại mà bị gián đoạn, nên còn một đoạn kí ức của nguyên chủ cậu vẫn chưa có kịp tiếp nhận. Cậu quyết định nhân cơ hội này tiếp tục tiếp thu kí ức của nguyên chủ.
Danh Sách Chương: