• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cuối cùng Liễu Thất chấp nhận lời thỉnh cầu từ Hoàn Bình, thoạt nhìn y lãnh khốc bạc tình, thực ra lại rất dễ nói chuyện.
Mà tục ngữ nói đúng, có được tất có mất.

Hoàn Bình chịu nợ Liễu Thất một ân tình, nhưng hắn không ngờ, người cuối cùng phải trả giá là Hoàn Nhạc.
“Ta không được sao?” Cặp mày của Hoàn Bình nhăn sâu, tay phải gắt gao thủ chuôi đao.
“Ngươi không thích hợp.” Liễu Thất trả lời rất đơn giản.
Bấy giờ đã là mùa hè năm Trinh Quán thứ hai mươi, Liễu Thất sắp từ Đại Đường trở về hiện đại, vì thế y giao hạt cho Hoàn Bình, sai hắn chuyển cho em trai mình là Hoàn Nhạc.
Sầm Thâm đứng bên cạnh quan sát, trong lòng cũng nổi lên nghi vấn.

Trước đây hắn trải qua một loạt sự kiện, nhặt A Quý, được Tú Cầu Nhỏ, sau đó dưới sự chỉ dẫn của A Quý tới Tây An, tìm thấy hạt, sửa chữa bản vẽ trận pháp, bây giờ xem ra đều là sự sắp đặt, mục đích chính vì việc truyền thừa này.
Chí ít đây là một trong những mục đích.
“Tại sao lại là Hoàn Nhạc?” Sầm Thâm nhíu mày.

Nói về độ tin cậy, không thể nghi ngờ người đứng đầu Đài Chu Tước – Hoàn Bình càng đáng tin, hơn nữa còn giản lược được bước “chuyển giao” dư thừa.
Liễu Thất cho ra câu trả lời khiến người ta không thể tưởng tượng nổi: “Bởi vì vận may của nó tốt.”
Sầm Thâm sửng sốt, cả buổi không thể hồi thần, mãi tới khi giọng Liễu Thất như vang lên từ miền thăm thẳm: “Hoàn Bình quả thực rất xuất sắc nhưng vận may của Hoàn Nhạc là vạn người chưa chắc có được một.

Bất kể nó gặp nguy hiểm như thế nào, chịu đựng thống khổ ra sao, cuối cùng cũng sẽ khổ tận cam lai.

Nó còn là học trò của phu tử, quan hệ sâu nhất trong chuyện này, mà đã có vận tốt lại thêm nhân quả quấn quanh trong đó, để nó giữ hạt Tú Cầu Nhỏ là thích hợp nhất.”
Nghe vậy, Sầm Thâm đã rõ ý y hơn.

Nếu người xuyên qua thời không là Hoàn Bình, chắc chắn chuyện sẽ đi đến kết cục hoàn toàn khác, khả năng hắn có thể thuận lợi đánh thức Liễu Thất không tới một phần trăm.
Mà nhân quả Hoàn Bình tạo ra tại Quỷ Yến thực tế đã dứt, hắn bị Chân Chân bám vào đẩy Hoàn Nhạc một cái, kết thành quả đắng, cuối cùng hắn trả lại bằng cách giả trang thành phu tử.


Chân chính còn mắc trong đó chỉ có Hoàn Nhạc, chàng còn nợ phu tử cái mạng.
Nghĩ tới đây, Sầm Thâm cảm thấy thật kỳ diệu —- Liễu Thất thế mà làm theo chỉ dẫn của phu tử thật, nghiêm túc kỹ lưỡng lựa chọn đối tượng thí nghiệm.
“Ông đã có được đáp án mình muốn, đúng không?” Sầm Thâm hỏi.
“Chờ người hoàn toàn khống chế được Tú Cầu Nhỏ, ngươi sẽ biết.” Liễu Thất không trực tiếp trả lời hắn, chỉ bình thản liếc mắt nhìn hắn, bảo: “Ngươi nên về rồi.”
Liễu Thất mở miệng đuổi khách là không cho phép Sầm Thâm phản kháng, trong chớp mắt ý thức dần mơ hồ, Sầm Thâm thấy Liễu Thất chậm rãi ung dung đi về phía cầu Nam Lưu, bóng dáng từ từ khuất trong làn mưa bụi.
Lần nữa mở mắt, Sầm Thâm đã về phòng ngủ trong hẻm Tây Tử.
Mùi đùi dê nướng trong sân bay vào, bụng Sầm Thâm không nể nang ai kêu rõ to.

Hắn ôm bụng im lặng chốc lát, không dám chắc lỗ tai chó siêu nhạy của Hoàn Nhạc có nghe được tiếng vang này không, đương chần chờ chưa biết nên xuống giường hay không đã thấy có cái đầu thập thò ở cửa.
“Anh thức rồi!” Hoàn Nhạc cười không thấy mặt trời.
Sầm Thâm chỉ coi như không có chuyện gì, bước ra khỏi cửa mới phát hiện Hoàn Nhạc đã kê cái bàn ngoài hành lang, xếp dĩa trái cây, đồ uống và các loại đồ ăn vặt trên đó, còn có cả mấy món nhắm thanh đạm.
“Anh chờ chút nha, sắp xong rồi.” Hoàn Nhạc đi lại như gió, cầm cái dĩa lại cắt thịt dê.

Thực ra Sầm Thâm tỉnh dậy rất đúng lúc, sớm một chút muộn một chút, đùi dê đã không vừa lửa.
Hoàn Nhạc cắt thịt dê thành từng miếng nhỏ cho Sầm Thâm, mỗi miếng to nhỏ xêm xêm nhau, độ dày tương đối đồng đều.

Bởi vậy có thể thấy khả năng dùng đao của Hoàn Nhạc thật tuyệt vời, cho dù là võ nghệ hay cũng là trù nghệ.
Sầm Thâm mặc chàng tất bật, hắn ngồi xuống bàn, khui lon bia uống với thịt dê.

Hắn còn chưa ăn được mấy miếng, cái đầu nào đó đã thò lại gần, chớp cặp mắt to long lanh nước hỏi hắn: “Ngon không ngon không?”
Đây là Hoàn Nhạc nướng lửa than, tự tay làm sốt ướp, tuyệt đối là bí quyết độc môn.

Thế trận kia mà không phải bày kết giới rồi thì bà Vương nhà bên cũng phải chạy qua gõ cửa.
Sầm Thâm gật đầu, nhìn lọ đen dính vào gương mặt Hoàn Nhạc, suy tư hai giây, gắp miếng thịt dê đút cho chàng.
“Quaoooo.” Hoàn Nhạc trợn to mắt, A Sầm chủ động đút mình kìa! Quả thực không giống hồi xưa mà!

Sầm Thâm rất bất lực, lại rất không được tự nhiên, lập tức xụ mặt: “Em ăn không hở?”
“Ăn ăn ăn liền!” Hoàn Nhạc vội vàng cắn lấy miếng thịt kia, vừa nhai vừa cười với Sầm Thâm, ai không biết mà nhìn còn tưởng chàng trúng cái gì không vừa miệng.
Về phần làm sao để yêu đương đúng cách, Sầm Thâm còn đang nghiêm túc học hỏi.

Hiệu quả tính tới giờ cũng không tệ, nhưng hắn vẫn không chắc chắn lắm, bởi cho dù hắn làm gì, Hoàn Nhạc đều tỏ ra rất vui.
Vì thế hắn kêu Hoàn Nhạc qua bên kia ngồi đối diện mình, đời có câu, khoảng cách sinh mỹ cảm.
Nhưng thực ra độ bám dính của chó sói nhỏ ngày càng tăng, Sầm Thâm hơi không đỡ nổi.
Trở lại chuyện chính, Sầm Thâm nói cho Hoàn Nhạc hay tin mình lấy được từ chỗ Liễu Thất, Hoàn Nhạc nghe xong cũng chẳng mấy ngạc nhiên.

Vẻ thoải mái chiếm phần nhiều trong mắt chàng.
“Quả nhiên là đại ca…” Hoàn Nhạc ngồi xếp bằng, ôm chai Coca-Cola hét ra hương vị kẻ say rượu, giọng nói vừa ấm ức vừa oán trách, “Em biết ngay mà.”
Sầm Thâm hoàn toàn có thể hoài nghi trước đây chàng cũng nhõng nhẽo với Hoàn Bình như vậy.
“Ấy sai rồi, tại sao phải tách hạt và Tú Cầu Nhỏ chứ? Trực tiếp mang hạt theo luôn rồi giao tận tay người hữu duyên, không phải dễ hơn hả?” Hoàn Nhạc đưa ra câu hỏi mới.
“Có lẽ liên quan tới đáp án ông ấy muốn.” Sầm Thâm đáp.
Sầm Thâm suy tư một hồi, hỏi: “Hắn đã phá vỡ ràng buộc, đúng không?”
Sầm Thâm hiểu ý gật đầu.
Nếu xem “một thời không không thể tồn tại hai cá thể tương đồng” là hàng rào do đạo trời bố trí, vậy không cần nghi ngờ gì nữa, Liễu Thất đã vượt khỏi nó.

Bởi vì lần đầu tiên Liễu Thất tới Đại Đường, tức sau Quỷ Yến một năm, đó cũng là năm Trinh Quán thứ mười tám.
Năm Trinh Quán thứ hai mươi mốt, phu tử quyết định đi đầu thai, sau đó Liễu Thất về năm một ngàn chín trăm mười.

Nói cách khác, trong ba năm ấy, thời không này đã tồn tại một Liễu Thất.
Sau đó Liễu Thất lại từ năm một ngàn chín trăm ba mươi bảy về năm Trinh Quán thứ mười ba để cứu phu tử.


Nếu như ràng buộc vẫn hạn chế y thì sau năm Trinh Quán thứ mười bảy, trên lý thuyết y nên rời khỏi, bằng không sẽ vô phương giải quyết vấn đề có hai Liễu Thất đồng thời tồn tại.
Nhưng Liễu Thất cũng không đi.
Mãi đến năm Trinh Quán thứ hai mươi hắn để lại hạt thì mới đi.
Cho nên ban nãy Sầm Thâm hỏi y, có phải ông tìm ra đáp án rồi không.

Phu tử đi vào chỗ chết đã tác động đến y ở một mức độ nhất định, hắn ngày một gần đáp án hơn, vì vậy đứng trước ràng buộc ấy, y khiêu chiến với đạo trời lần cuối.
Không thể nghi ngờ, y thành công.
Hoàn Nhạc chống cằm, nói: “Thực ra sau khi hắn dùng Tú Cầu Nhỏ xoay ngược thời gian của anh, em đã lờ mờ nhận ra hắn khác trước kia.

Thời gian không thể đảo ngược, cho dù là nhân vật như Tứ gia cũng không thể thay đổi thời gian, nhưng hắn làm được rồi.

Cái Tú Cầu Nhỏ mà hắn lấy ra kia là thành phẩm hoàn hảo, nếu có thể đem về thực tại được thì hay rồi.”
Nhưng đó là đồ vật hình thành nên bởi ý chí của Liễu Thất, đương nhiên không thể đem ra hiện thực, Hoàn Nhạc cũng chỉ nói thế thôi.
Sức mạnh của thời gian biến ảo vô cùng.

Liễu Thất có thể đưa Sầm Thâm về dáng dấp mười lăm mười sáu tuổi thì hiển nhiên có thể trực tiếp đưa hắn về khởi điểm, thẳng tay xóa bỏ từ gốc rễ.
Đây chỉ là một trong số đó thôi, nếu y có thể khống chế thời gian thật, có thể thay đổi quá khứ, thậm chí là chi phối tương lai, chuyện có thể làm sẽ rất nhiều.
Từ từ.
Sầm Thâm bỗng nhớ tới cái gì đó, ngước mắt nhìn về phía Hoàn Nhạc, trùng hợp bốn mắt ngó nhau.

Trong tích tắc tầm mắt hội tụ giữa không trung, hai người đều thấy được ý tưởng tương đồng trong mắt đối phương.
Hoàn Nhạc mở miệng trước: “Em đoán, với sự bá đạo của đạo trời, có lẽ Liễu Thất tách Tú Cầu Nhỏ và hạt ra là do bị bức ép tới hết cách.”
Sầm Thâm gật đầu.
Đúng đấy, đạo trời mạnh mẽ như vậy, mặc dù để Liễu Thất nhìn thấu quy tắc, may mắn nắm giữ sức mạnh như vậy nhưng làm sao lại cho phép y tiếp tục sống chứ?
Liễu Thất tách hạt và Tú Cầu Nhỏ ra là tránh đầu sóng ngọn gió.
Sức mạnh không phải là mục đích chính của Liễu Thất, từ đầu tới đuôi y đã nói rất rõ ràng, y chỉ muốn tạo ra Thần khí mà thôi.

Bản thân Tú Cầu Nhỏ cuối cùng không thể nghi ngờ đã trở thành Thần khí danh phù kỳ thực, tâm nguyện của Liễu Thất đã thành, lựa chọn tử vong cũng không phải chuyện khó hiểu.
Phu tử đã chết, Ngô Sùng An đã chết, thế giới này và hắn vốn không còn liên kết gì.

Nghĩ tới đây, trong đầu Sầm Thâm lập tức nhảy ra vài vấn đề mới — Liễu Thất thực sự đang chống lại đạo trời ư?
Phu tử từng nói với Liễu Thất, đáp án vẫn luôn ở trong lòng ngươi.

Liễu Thất đấu tranh là đấu tranh với chính mình, đạo trời trong mắt y có là cái thá gì đâu chứ?
Đạo trời muốn trấn áp y nhưng y vốn dĩ khinh chẳng thèm thứ sức mạnh khiến bao người điên cuồng kia một cái liếc mắt.

Tạm thời thoái nhượng thoạt nhìn là thỏa hiệp, lựa chọn tử vong là cực độ trào phúng dành cho đạo trời.
Thậm chí y bỏ qua cả cơ hội bước vào luân hồi, linh hồn tiêu tán vào hư không.
Về phần Tú Cầu Nhỏ, y để lại một mồi lửa, hiển nhiên sẽ có ngày Tú Cầu Nhỏ xuất hiện trên thế gian thêm lần nữa.
“Ngầu thật luôn.” Hoàn Nhạc hơi sùng bái, nhưng chàng lập tức cầm hai tay Sầm Thâm, nhìn hắn thật sâu, tràn ngập chân thành bảo: “Nhưng em sẽ không như vậy đâu, đời đời kiếp kiếp, chúng ta phải có nhau.”
Sầm Thâm nín thinh, bất giác buồn cười.

Điệp khúc trong phim truyền hình cẩu huyết cũ rích này rất khủng khiếp, làm người ta nổi hết gai ốc.
Đại khái là Hoàn Nhạc coi nhiều phim truyền hình lắm rồi.
“Anh cười em, em thấy hết rồi!” Hoàn Nhạc lên án.
“Em thấy gì hở?” Sầm Thâm bày ra gương mặt vô cảm.
“Em thấy chính là thấy, anh phải đền cho em, nhất định phải đền, nếu không em sẽ giận lắm, với cả hậu quả khi em giận rất nghiêm trọng đó.”
“…”
Đời thuở nào lại có người giận mà còn phải thông báo thế này?
Sầm Thâm nhìn chàng thật bất lực, “Vậy em muốn sao?”
Hoàn Nhạc khoanh tay trước ngực, nghĩ tới là nghiêm túc đàng hoàng, còn hỏi: “Em nói gì anh cũng chịu phải không?”
Sầm Thâm muốn độp ngay câu “Cút liền”, nhưng nghĩ tới chuyện phải yêu đương cho ra trò, bèn nhịn, hắn đáp: “Chỉ cần đừng quá đáng.”
Nghĩa bóng chính là —- tự em thấy làm sao coi được đó thì làm.
Đương nhiên Hoàn Nhạc hiểu sai ý hắn, cấp tốc được đằng chân lên đằng đầu, nhoẻn môi cười, một tay chống má, tay kia ngoắc ngoắc ngón tay với Sầm Thâm, “Anh lại gần xíu, lại rồi em nói cho anh nghe.”
Sầm Thâm: “…”
Em đừng có thấy bề ngoài anh mười lăm mười sáu thì tưởng là anh mười lăm mười sáu tuổi thật đấy.
Cái lớp da này sao không đem đi làm vỏ bóng đi, yêu đương gì tầm này.
Tác có lời muốn nói: Nhạc Nhạc: hức..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK