Hoàn Nhạc rất khó trả lời vấn đề Sầm Thâm đặt ra, bởi vì phu tử chính là phu tử.
Nhưng chàng không ngu ngốc, ngẫm nghĩ chút đã hiểu rõ trong đó có chỗ kỳ quặc, càng cảm thấy có khả năng phu tử sắm vai một nhân vật nào đấy trong chuyện này.
Mặc dù chàng vốn không muốn hoài nghi đối phương.
Vì thế chàng chìm vào nỗi âu sầu mới.
Trời quang sau giữa trưa, Hoàn Nhạc lại ngồi đơn độc trên hành lang thêm lần nữa, ngồi xếp bằng chống cằm ngẩn người nhìn Cây Xuân.
Chàng suy nghĩ —— Phu tử là người như thế nào?
Hắn là một người rất có khí tiết, ở góa nhiều năm, dẫu mặc áo quần vải thô rẻ tiền nhất cũng khó giấu một thân văn nhã, nhưng hắn cố tình khom lưng vì năm đấu gạo, tranh biện cùng mọi người tại cửa thôn vì một gáo nước.
Hắn thoạt nhìn chỉ là một phu tử thông thường, song Hoàn Nhạc lại cảm thấy hắn là phu tử độc đáo khác biệt nhất.
Bình Nhi cũng nói phu tử là phu tử tốt, mẹ còn dự định làm mai cho hắn một mối duyên lành vào năm nay.
Hoàn Nhạc càng nghĩ càng không thoải mái, thẳng thắn ngả người ra sau, nằm ngay đơ trên hành lang như chết rồi.
Khi Sầm Thâm đi nhà bếp pha cà phê, không chú ý, thiếu chút nữa giẫm luôn lên người chàng.
Hắn dừng một chút, ý đồ vòng qua Hoàn Nhạc, phớt lờ chàng.
Hoàn Nhạc lại lanh tay lẹ mắt bắt được mắt cá chân Sầm Thâm, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi nói Liễu Thất kia có anh chị em gì không?”
Nhiều chuyện đơn giản lắm cơ mà, cớ sao biến thành như bây giờ chứ?
Sầm Thâm đáp: “Cho dù có, bọn họ cũng là yêu quái.”
Hoàn Nhạc chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Vậy có thể nào hạt kia cơ duyên xảo hợp mới tới tay phu tử của ta, biết đâu chừng thực sự do hòa thượng trong chùa miếu cho hắn?”
“Ta không biết.” Thái độ Sầm Thâm trước sau bình tĩnh đến hơi bạc tình, chẳng qua hắn vẫn nói ra kiến nghị trong lòng mình, “Nếu cậu quả thực muốn biết, cứ trực tiếp hỏi ông ta.”
“Đúng vậy!” Hoàn Nhạc đặt mông ngồi xuống, ngẩng đầu trông hắn bằng loại tư thế lạ lùng như đang ôm đùi Sầm Thâm, đôi mắt long lanh: “Chờ sửa xong Tú Cầu Nhỏ, ta có thể trở về hỏi hắn ngay mặt rồi.”
“Thì sao?” Sầm Thâm liếc thấy chàng cầm tay mình, gió bão tích tụ trong con ngươi.
Hoàn Nhạc cười ha hả thả ra, nhưng ngay khi Sầm Thâm thở phào nhẹ nhõm, Hoàn Nhạc bỗng nhiên giang hai tay ôm hắn chớp nhoáng, sau đó cấp tốc bỏ chạy: “Đa tạ!”
Sầm Thâm cứng đờ cả người đứng chết trân tại hành lang một lát, quay đầu quăng ánh mắt như dao cho A Quý đương lén lén lút lút dò khỏi phòng làm việc, khí đen lượn lờ: “Quên sạch những gì ông vừa mới thấy đi.”
A Quý giật mình, chuyện này mắc mớ gì tới ông chứ, không thể hiểu nổi.
Có bản lĩnh thì đừng để ta thấy.
Hoàn Nhạc càng khẩn thiết đối với nguyện vọng về nhà thì càng mong đợi Tú Cầu Nhỏ có thể sớm ngày được sửa xong, cũng càng bám dính Sầm Thâm.
Chỉ cần Sầm Thâm ở đâu, chắc chắn ở đó có bóng dáng Hoàn Nhạc, hơn nữa ngôi nhà này nhỏ như vậy, về cơ bản Sầm Thâm muốn tránh cũng không được.
Cũng không phải than phiền Hoàn Nhạc ồn ào, mà là thiếu niên tinh thần phấn chấn bồng bột như thể tự phát sáng như thế là dạng Sầm Thâm không am hiểu cách ứng phó nhất.
“Ngươi cần cái này không?”
“Uống nước không?”
“Nên ăn cơm rồi.”
“Ngươi cần nghỉ ngơi chút không?”
“Tôi cần cậu câm miệng.” Sầm Thâm nói với chàng như vậy, chàng cũng không tức giận, chỉ chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn người, vô vàn oan ức cất chứa trong một câu “Ồ”.
Sầm Thâm đau sọ não.
Căn cứ vào nguyên tắc mau chóng tiễn chàng đi, cuối cùng Sầm Thâm đã lên lịch việc ra ngoài thăm hỏi.
Chớ nhìn hắn quái gở như thế, dường như không có lấy một người bạn, nhưng mấy đồng nghiệp thì vẫn quen biết được.
Được rồi, thực ra những người đó là bạn của ông nội, Sầm Thâm liên hệ cùng họ chỉ giới hạn trong điện thoại.
Mà lần này thứ hắn giữ là bản vẽ của Liễu Thất, nhằm phòng ngừa bất trắc, hắn quyết định tự mình tới tận nhà thăm viếng.
Hoàn Nhạc một hai đòi đi chung, Sầm Thâm cũng sợ để chàng ở lại chàng sẽ phá hỏng cả căn nhà, vì vậy bảo A Quý giữ nhà, hắn dẫn Hoàn Nhạc ra ngoài.
Người đầu Sầm Thâm muốn thăm hỏi là lão tiền bối Tôn Vĩnh cũng sống tại khu Tây thành phố.
Tài nghệ của vị tiền bối này e rằng không lợi hại cho lắm, nhưng tư cách và sự từng trải của ông đủ dày, có thể biết vài món đồ người trẻ tuổi không biết.
Hai người dậy thật sớm, hơn bảy giờ đã đến công viên đã hẹn, chạm mặt Tôn Vĩnh đang đạp xe khoe chim, một chiếc hai mươi tám đòn ngang treo chừng bốn cái lồng chim.
(二八大杠 – Một loại xe đạp cổ có bánh xe với đường kính 28 inch và một thanh thép phía trước xe.
Hiện nay loại xe đạp này đã không còn được sản xuất và mọi người ít thấy)
“Tiền bối.” Sầm Thâm nhân lúc ông dừng xe, mau chóng qua chào hỏi.
“Ôi, Tiểu Sầm đó à.” Tôn Vĩnh híp mắt nhận ra hắn, bật cười ha hả vẫy tay gọi hắn tới bên cạnh mình.
Bấy giờ Hoàn Nhạc cũng nhô đầu ra từ sau lưng Sầm Thâm, Tôn Vĩnh định thần nhìn lại: “Đây là con cháu nhà ai thế? Lớn lên điển trai quá.”
Sầm Thâm: “Bạn của con ạ.”
Hoàn Nhạc: “Chào tiền bối.”
“Được được được, người trẻ tuổi nên chơi chung với người trẻ tuổi.” Tôn Vĩnh nom rất có bộ dáng người già an lòng, vỗ vỗ vai Sầm Thâm, kéo hắn lại ngồi lên thành bồn hoa, tán gẫu chuyện xưa chuyện nay.
Ông lão liên miên kể lại chuyện năm cũ, từ lúc ông còn trẻ đến chuyện khi đã gặp Sầm Ngọc Sơn, đấy là bao nhiêu năm nhỉ? Có lẽ những một hai trăm năm đi.
Sầm Thâm không làm gián đoạn, chỉ yên tĩnh lắng nghe.
Hoàn Nhạc cũng chống cằm nghe thật nghiêm túc, đối với chàng mà nói, mỗi một câu chuyện tại thế giới này đều rất mới mẻ, đều đáng để nghiêm túc nghe.
“Ai… này loáng một cái cũng không biết đã bao năm trôi qua, sống mãi sống miết, thế là lãng quên cả thời gian.” Cuối cùng, Tôn Vĩnh cảm thán, ánh mắt ôn hòa dừng trên gương mặt Sầm Thâm, dường như thông qua hắn nhìn về phía người bạn cũ đã từ trần.
Thấm thoắt bao nhiêu năm rồi? Ông sớm không còn nhớ rõ, đối với yêu quái già đã sống biết bao lâu như ông, mấy năm hay mấy mươi năm, đều không khác gì nhau.
Thế nhưng khổ cho đứa nhỏ này, sau khi lão Sầm qua đời, ông cũng chưa từng gặp nó.
Lại bao năm ấy nhỉ?
“Con ngoan.” Tôn Vĩnh vỗ vỗ mu bàn tay hắn, ôn hòa hỏi: “Trong điện thoại con bảo có vấn đề muốn hỏi về trận pháp là cái gì?”
Lúc này Sầm Thâm mới đưa bản vẽ mình đem theo ra: “Chính là cái này.
Con lật hết thảy sách có thể tìm đọc rồi, mà không một ghi chép nào có liên quan, tiền bối nhận ra nó không?”
“Cái này….” Tôn Vĩnh lấy kính lão trong túi ra đeo, tỉ mỉ quan sát hồi lâu, vẫn lắc đầu: “Không hề có ấn tượng, trông không giống trận pháp từng gặp.
Già rồi, rất nhiều thứ ông cũng không nhớ rõ lắm.”
Câu trả lời này khiến Sầm Thâm hơi thất vọng, nhưng vẫn nằm trong dự liệu.
Hắn gật gật đầu thu lại bản vẽ, nói khẩn thiết: “Nếu tiền bối nhớ ra được gì, kính xin gọi điện báo cho con hay, bản vẽ này rất quan trọng với con.”
“Rồi, con yên tâm, về nhà ông lại tra giùm con một chút.” Nói đoạn, Tôn Vĩnh móc một tờ giấy từ trong túi và nhét vào tay Sầm Thâm: “Lão già này dọn nhà ấy, lần sau con rảnh rỗi thì tới nhà ông chơi.”
Sầm Thâm im lặng nhìn tờ giấy trong tay vài giây, mới gật đầu đáp: “Dạ.”
Bái biệt Tôn Vĩnh, Sầm Thâm lại dẫn Hoàn Nhạc ngựa không ngừng vó chạy sang chỗ khác.
Người thứ hai là một nam yêu trung niên, năm đó kế nghiệp cha theo con đường thợ thủ công này, tư lịch thường thường, tài nghệ thường thường, song nhân duyên đặc biệt tốt cực kỳ.
(Bái biệt: chào tạm biệt bằng cử chỉ lễ nghi cung kính) (Nhân duyên ở đây chỉ sự gặp gỡ giữa người và người, các mối quan hệ nói chung.)
Sầm Thâm không có số điện thoại của chú, tìm nhà dựa theo địa chỉ dỏ hỏi được, phát hiện đấy là một cửa hàng bán đồ ăn sáng bánh bao bánh quẩy.
Đã hơn chín giờ rưỡi, việc làm ăn của cửa hàng vẫn còn náo nhiệt.
“Anh nói cái gì? Bản vẽ trận pháp? Tôi đã thôi nghiên cứu mấy đồ chơi đó từ lâu, anh hỏi lầm người rồi.” Người đàn ông trung niên cao lớn lau mồ hôi trên mặt bằng khăn lông ướt, mái tóc thưa thớt và ngón tay không chỗ nào không thể hiện cuộc sống vất vả.
“Ông chủ, cho tôi hai cái bánh bao thịt!” Khách hàng đằng sau la lên, chú quay lại đáp một tiếng, đoạn nói với Sầm Thâm: “Anh hỏi thăm về tôi từ đâu? Ấy không phải, anh là ai? Mau trở về đi thôi, uầy, tôi vốn sẽ không quay lại con đường cũ, anh hỏi tôi cũng không ra được kết quả gì đâu, tôi còn phải buôn bán nữa.”
Dứt lời, chú không thèm quan tâm Sầm Thâm và Hoàn Nhạc thêm, xoay đầu chào hỏi khách khứa.
“Đây, hai bánh bao thịt mới ra lò!” Chú tay chân lanh lẹ đóng gói, gặp phải những người trẻ tuổi, ngón tay thô to chỉ hướng bên cạnh: “Có WeChat, Alipay, anh quét mã giùm, hôm nay bớt tiền lẻ.”
Vỉ hấp bốc khói hun khuôn mặt chú ửng hồng, chung quanh đều là dòng người và xe cộ ồn ào, từng lớp từng lớp bao vây chú, từ từ rời xa thế giới của Sầm Thâm.
Không nhớ rõ, thôi kệ, cũng được đi.
Sầm Thâm siết bản vẽ cất về trong túi, yên lặng rời khỏi tiệm ăn sáng, dọc theo đường nhỏ tràn ngập âm thanh ồn ã ra ngoài.
Hoàn Nhạc bám sát hắn, thỉnh thoảng quay đầu lại đánh giá hành động “Quét mã” của bọn họ, lại nhớ tới khoa học Sầm Thâm từng nói.
Là khoa học tạo ra cái gọi là “Điện thoại di động” kia, cho nên thợ thủ công mới sa sút sao?
Trông Sầm Thâm lặng thinh, chàng không hỏi, nhưng dường như hành trình nửa ngày kế tiếp lần nữa nghiệm chứng suy đoán của chàng.
“Hả? Bản vẽ trận pháp? Trò xiếc kia sớm đã bị tôi coi là giấy lộn bán ve chai rồi.
Chẳng qua ở đây tôi còn một quyển không biết là sách gì, cậu lấy không? Muốn thì tôi cho cậu, chứ tôi giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì nữa.”
“Không phải tôi không giúp anh, nhiều năm trôi qua như vậy, cũng không phải tôi không muốn rạng danh một lần.
Nhưng Quỷ Tượng Liễu Thất chỉ có một, phố Bắc Phó tiên sinh cũng chỉ một mà thôi, tôi nỗ lực hơn nửa đời thì có lợi ích gì chứ? Nghề thợ thủ công này ấy à, thực tế, không phải thiên tài là không có chỗ đứng đâu, tôi khuyên anh bỏ cuộc nhanh đi, anh còn trẻ, học cái khác không tốt sao?”
“Há, cái này hả, tôi học nghề không tới nơi tới chốn, xem không hiểu, bây giờ trở thành thú vui nghiệp dư thôi.
Nếu không ngài qua Phan Gia Viên hỏi thử, nơi ấy nhiều vật kỳ lạ hiếm có khó tìm, nói không chừng hữu dụng đấy?”
“…”
Sầm Thâm hỏi rất nhiều người, bình tĩnh hỏi, bình tĩnh rời đi, người khác sướng vui đau buồn hầu như không tạo thành ảnh hướng gì cho hắn, mà khi hai người ra đến trạm tàu điện ngầm, đêm đen đúng hẹn lại lên, Hoàn Nhạc vẫn cảm thấy thoáng nhìn hắn nhuốm chút cô độc.
“Người cuối cùng.” Sầm Thâm mở điện thoại xem định vị đối phương gửi, địa điểm ở gần đây, nhưng hắn nhìn quanh bốn phía cũng không phát hiện mục tiêu.
Lúc này, thanh niên bày sạp hàng rong dán màn hình gọi hắn: “Này, anh đang tìm tôi hả?”
Sầm Thâm quay đầu lại, trước hết bắt gặp mái tóc ngắn màu hồng nhạt và khuyên tai kim loại cực kỳ thu hút của đối phương, hơi ngập ngừng hỏi: “Đấu sĩ Già Lâm Đức Lặc?”
“Phải, tôi đó.” Tóc Hồng Nhạt đáp rất sảng khoái.
“Anh ở đây….”
“Dán màn hình, không thấy sao? Ba đời nhà tôi dán màn hình, mười lăm đồng một miếng, muốn dán không?”
“Quao….” Hoàn Nhạc đứng trước sạp dán màn hình, hai tay chống trên đùi, tò mò nhìn tóc tai hồng nhạt của anh, hỏi: “Dán màn hình là gì vậy?”
“Thêm một lớp bảo vệ cho điện thoại, cậu có điện thoại di động không?”
“Ta không có điện thoại di động.”
“Quao….” Lần này đến phiên Tóc Hồng Nhạt ngạc nhiên cảm thán: “Cậu tới từ vùng hẻo lánh nào vậy, ngay cả di động cũng không có?”
Hoàn Nhạc khẽ mỉm cười, cũng sẽ không trả lời anh bí mật ấy.
Tóc Hồng Nhạt cũng không gạn hỏi, ánh mắt đảo qua mái tóc dài được buộc lên của chàng, nhíu mày không nói.
Chậc, kẻ kỳ kỳ quái quái.
“Là anh tìm tôi sao? Chuyện gì thế?” Tóc Hồng Nhạt chuyển qua nhìn Sầm Thâm, nương theo ánh đèn ở trạm tàu điện ngầm, híp mắt đánh giá hắn.
Khí chất Sầm Thâm quá mức lạnh lẽo khiến anh cảm thấy đây là người không đơn giản, thế nhưng anh trái lo phải nghĩ cũng không nhớ nổi hiệp hội thợ thủ công có nhân vật này từ hồi nào.
“Anh là thợ thủ công?” Sầm Thâm nhíu mày.
“Thật trăm phần trăm.”
“Tốt.”
Sầm Thâm không nói lời thừa, cũng không phán xét năng lực một người thông qua tuổi tác, ngoại hình, dứt khoát mở bản vẽ trận pháp cho anh xem.
Tóc Hồng Nhạt nhìn chằm chằm bản vẽ, nghiên cứu cả buổi trời, thậm chí soi kỹ dưới đèn flash điện thoại, ngón tay đồ theo hoa văn trận pháp, sau hơn nửa ngày, đáp rằng ——– “Đồ chơi này xem kiểu gì cũng không hiểu.”
Hoàn Nhạc tựa vào trụ đèn đèn thiếu chút nữa trượt ngã xuống đất, trợn to hai mắt hỏi: “Thế mà ngươi còn xem lâu như vậy?”
Tóc Hồng Nhạt: “Tôi nghiên cứu chút không được sao!”
“Thôi.” Sầm Thâm cất bản vẽ, khẽ gật đầu với Tóc Hồng Nhạt: “Làm phiền rồi.”
Dứt lời, hắn xoay người muốn đi, Tóc Hồng Nhạt lại gọi với theo: “Ai, nếu anh thật lòng muốn tìm thợ thầy giỏi hỏi thử thì lên diễn đàn yêu quái tìm C kia đi, đó là thợ thầy đẳng cấp.
Nếu anh hợp nhãn duyên ông ta, nói không chừng ông ta sẽ trả lời anh.”
Sầm Thâm bỗng dưng dừng lại, hắn ngoảnh đầu liếc Tóc Hồng Nhạt, song vẫn lặng thinh.
C chính là chữ cái đầu tiên trong tên Sầm Thâm.
(Cen Shen)
Hóa ra như hắn đây cũng có thể tính là thợ thầy.
“Ngươi sao thế, chỗ nào khó chịu hả?” Hoàn Nhạc thấy sắc mặt hắn không tốt, nom càng lộ rõ dáng vẻ mang bệnh hơn thường ngày.
Cẩn thận ngẫm nghĩ, bọn họ đi tròn một ngày rồi, mà Sầm Thâm chỉ ăn vỏn vẹn một cái sandwich.
“Không sao.” Sầm Thâm chỉ hơi mệt mỏi.
Hoàn Nhạc không tin, ỷ bản thân tuổi trẻ giàu sức lực, kéo Sầm Thâm ngồi xuống băng ghế ven đường, nói: “Vậy ta mệt mỏi, mình nghỉ ngơi một hồi trước, lát nữa đi tiếp.”
Lúc này Sầm Thâm quả thật không còn hơi sức phản kháng Hoàn Nhạc, cũng không muốn nói chuyện, cứ thế ngồi yên tĩnh.
Trong gió đêm ngày xuân, Hoàn Nhạc nhìn hắn chậm rãi khép mắt, hiếu kỳ trong lòng dâng lên đỉnh điểm —— hiện giờ hắn đang suy nghĩ gì đấy?
Hắn thất vọng ư?
Sẽ bởi vì phát hiện một thân một mình bước trên con đường thợ rèn mà cảm thấy cô đơn chăng?
Phu tử nói, cô độc cũng là một loại tu hành.
Hoàn Nhạc hỏi hắn, tu có thể thành tiên sao? Không thành thì chàng chẳng tu đâu, chàng còn hẹn bạn tốt đi Tây Sơn săn thú đây.
Sau đó chàng bị phu tử cầm gáo múc nước đánh một trận.
Chuyện cũ rõ nét ngay trước mắt, đau đớn hãy còn đó.
Ánh mắt chàng trông về Sầm Thâm cũng không khỏi lộ ra ít nhiều thương tiếc, sau đó đầu hắn chợt lóe ý tưởng: “Ta nghĩ ra ta có thể gọi ngươi là gì rồi, ta có thể gọi ngươi là A Sầm!”
Sầm Thâm nghẹn lời quay đầu nhìn chàng, chợt một luồng gió ập tới, tóc dài của thiếu niên tung bay ——— phết lên mặt hắn..
Danh Sách Chương: