...
Giọng nói của ai đó.
Ai đó đang gọi nó, nhưng mắt nó nặng trĩu, chẳng buồn mở ra.
Cuối cùng, nó lờ mờ mở mắt và đập vào mặt nó là khuôn mặt phóng đại của Nam làm nó giật mình, tròn mắt bật dậy.
- Ối, anh... anh Nam, anh làm em giật mình.
- Khụ, anh chỉ là kêu em dậy thôi mà. Ngủ gì mà say thế? Đến nơi rồi đấy! – Nam xua tay cười cười.
Hóa ra nãy giờ nó ngủ. Ôi, ngủ lúc nào mà nó không biết ta?
Nó và Nam bước xuống xe, đứng trước một nhà hàng lớn.
- Ủa, nhà hàng này trông quen quen... A! Là nhà hàng của anh Long này! – Nó quay ra nhìn Nam.
- Ừ, hôm nay là nhà hàng anh ấy có sự kiện đặc biệt. Nhà hàng hôm nay sẽ chỉ làm bánh, ngoài ra không phục vụ bất cứ thứ gì khác. Vì vậy mà anh mới dẫn em đến, hôm nay sẽ có rất rất là nhiều các loại bánh ngon. Em thích ăn bánh chứ? – Nam gãi đầu cười.
- I love it. He he. – Nó nháy mắt, tung ra vào chữ tiếng Anh mà nó biết.
- Oh, ok.
Nam hài lòng xoa đầu nó rồi kéo tay nó vào trong. Hôm nay anh đã phải chuẩn bị kĩ lưỡng lắm rồi, nghe nói hiện tại anh Long đang phải đi công tác ở mấy thành phố khác, còn mấy người còn lại kia thì hôm nay phải tham gia một cuộc họp rất quan trọng với mấy cổ đông lớn. Vậy là chỉ còn mình anh rảnh, và hiện tại cũng chỉ có mình anh với nó.
Nghĩ tới việc chỉ có mình anh với nó cùng thưởng thức một bữa ăn ngọt ngào ở đây mà không xuất hiện ‘bóng đèn’...
Ôi, hồi hộp quá!
- Anh Nam, mình ra chọn bánh đi? – Nó kéo kéo tay Nam làm anh bừng tỉnh.
- Ừm, được rồi, đi thôi nào. – Nam vui vẻ gật đầu.
...
Hai người chọn xong hai đĩa bánh đầy liền hí hửng kéo nhau ra một chiếc bàn kế quầy bánh ngồi.
Nam cứ ngỡ bữa ăn ngọt ngào của anh với nó sẽ bắt đầu ngay bây giờ, nào ngờ...
- Ủa, Nam, Nhi, hai đứa cũng ở đây à?
Một giọng nói mà Nam ghét cay ghét đắng vang lên, tim Nam như vỡ tan, anh ngơ ngác hướng ánh mắt vô hồn nhìn về phía phát ra giọng nói.
- Anh Long!?
- Hửm, chú làm gì mà tỏ vẻ bất ngờ dữ thế? – Long nhìn Nam vẻ khó hiểu rồi quay ra cười với nó - Chào Nhi.
- Vâng, chào anh. – Nó mỉm nhẹ.
Cảm xúc của Nam hiện giờ là không thể diễn tả nổi. Anh thật sự muốn cho người bắt cóc Nam đi đâu đó thật xa để đỡ phá hỏng chuyện tốt của anh. Bực mình thế nhỉ?
- Này, anh Long, đáng ra giờ này anh đang công tác ở thành phố khác chứ, sao anh lại có mặt ở đây? Kì quái. Anh trốn việc phải không? Này này, cấp trên mà như vậy là không được đâu. Thôi, anh mau đi làm tiếp đi. Đấy. Nhi, em xem, ông chủ lớn của biết bao nhà hàng lớn mà như vậy thì sao coi được đúng không? Chẹp... – Nam cố gắng tìm cớ xua đuổi Long, nhân tiện cho nó thấy được bộ mặt lười biếng của Long.
Long thản nhiên kéo ghế ngồi xuống cạnh nó rồi nói.
- Mấy việc cỏn con ấy, anh làm xong hết rồi, với lại anh công tác đến giờ cũng được ba, bốn ngày rồi, sáng nay anh về sớm, tiện thể ghé qua đây xem mọi người làm thế nào, ra sao rồi. Ai ngờ lại gặp Nhi của anh chứ. – Nói xong còn xoa xoa đầu nó.
- Ê, anh nói năng cho cẩn thận xem nào, “Nhi của anh” – nói mà không biết ngượng mồm gì cả. Hừ, đồ Long “ bóng đèn “. – Nam lườm Long.
Lần thứ hai Long bị người khác gọi mình là Long “bóng đèn”.
- Kệ anh đi. – Long nhún vai, cười cười.
“A, cái này gọi là cười đểu, cười khiêu khích này...” – Nam trợn tròn mắt nhìn Long đầy phẫn nộ.
Long vẫn có vẻ như không để ý, anh quay ra vẫy tay với một cậu nhân viên đứng gần đấy.
- Dạ, Long tổng, anh cần gì ạ? – Nhân viên đó cung kính cúi người.
- Phiền cậu lấy giúp tôi một phần giống cô gái nhỏ này nhé! – Long vừa nói vừa chỉ tay vào đĩa bánh của nó.
Nó quay ra nhìn Long.
- Ủa, anh có sở thích giống em à?
- Hửm, anh không, anh không hay ăn bánh lắm nên chọn phần giống em. Anh nghĩ với đồ ăn thì trình độ em không tệ đâu nhỉ? – Long lắc đầu cười.
Nó nghe vậy, đỏ mặt, gãi gãi mũi nói.
- Ây da, ăn ấy à, anh cứ phải hỏi em, còn việc làm ra mấy món ăn mới đến lượt em hỏi anh.
Long và nó nhìn nhau cười ngọt ngào.
Nam ngơ ngơ nhìn cảnh trước mặt. Tình hình hiện tại, có vẻ như anh đang bị biến thành ‘bóng đèn’ thì phải. Hừ, Long quả là nhân vật nguy hiểm, nhìn khuôn mặt anh hiền lành như nai vậy nhưng mà thực chất lại không phải một con nai ngoan hiền gì hết. Chậc, được, được lắm!
- Anh Long mới về mà khỏe thật nhỉ? Nói rất nhiều đấy. Hừ! Thật là không thể ưa nổi. – Nam bĩu môi nói.
Nó nhìn vẻ mặt của Nam, không nhịn được phì cười. Tính cách của Nam thực rất đáng yêu.
Long vuốt trán, không nói gì, xua xua tay cho qua.
- Long tổng, phần bánh của anh đây ạ.
Đúng lúc này nhân viên phục vụ ban nãy đã mang phần bánh giống hệt với phần bánh của nó đem đến cạnh Long rồi nhẹ lui xuống.
- Được rồi, chúng ta ăn thôi!
Long rõ ràng có ý nói là với cả hai người nhưng hướng nói lại chỉ về mỗi nó. Kiểu như là chỗ này chỉ có mỗi anh và nó tồn tại. Nam nhếch môi nhìn Long, nhìn bản mặt anh lúc nào sao trông nó đểu thế nhỉ, đáng ghét quá đi mất!
Thôi, quên Long đi, giờ anh chỉ nghĩ đến nó thôi.
Nam thở dài một hơi rồi quay ra mỉm cười với nó, anh đưa đến miệng nó một miếng bánh mứt.
- Nhi, em ăn thử bánh này xem sao. Anh thấy cũng ngon này!
Nó nhìn Nam rồi há miệng, miếng bánh ngọt mềm, ngon chui vào trong miệng nó. Nó vừa ăn vừa gật đầu, tay giơ biểu tượng ‘like’ cho Nam.
Nam thích thú cười tươi rồi quay ra nhìn Long với ánh mắt khiêu khích thì thấy Long đang nhìn nó chằm chằm. Nam khó hiểu nhìn Long một lúc rồi lại kệ, quay ra nói chuyện với nó...
...
“ Tại sao anh lại luôn có cảm giác kì quái vậy nhỉ? Dương Ngọc Nhi, Long Ngọc Nhi... Long Hỏa Nhi này rốt cuộc là ai? Từ đâu đến? Tại sao mọi thông tin anh cho người điều tra đều không có gì hết? Rốt cuộc là sao?” – Long bồi hồi suy nghĩ, trong lòng tràn ngập thắc mắc.