Trên đường đi Trác Duệ vui vẻ khi nguyện vọng của bản thân được chấp nhận, hắn từng nghĩ đến trường hợp xấu nhất nhưng rất mai muội muội chịu hiểu cho hắn làm hắn không khỏi trong mong về tương lai phía trước.
Hóa ra mọi chuyện chỉ cần đôi ba lời nói là có thể giải quyết, hóa ra muội muội thật sự quan tâm hắn giống như hoàng huynh, đôi khi hắn từng cho rằng nàng đối tốt với hắn là vì mối quan hệ hợp tác năm xưa của mẫu phi mình hoặc do muốn tránh đôi lời dị nghị của triều thần, nhưng hôm nay hắn mới lờ mờ nhận ra nàng thật sự xem hắn là ca ca.
Nhưng hắn mãi vẫn không biết vốn dĩ lúc đầu nàng thật sự chỉ vì mối quan hệ năm xưa nhưng dần dà nàng đã thay đổi suy nghỉ bởi vì nàng luôn có quan niệm rằng ai tốt với mình một cách thật lòng mình sẻ dùng cách tương tự để đáp trả lại còn nếu kẻ nào nghịch nàng thì nàng sẻ trả lại gắp trăm lần.
Lúc Trác Duệ và nàng đến chổ ngắm hoa thì tiệc đã được bắt đầu từ lâu, nhìn mà xem quý nữ tại đây mỗi người một vẻ kẻ thì thanh thoát người thì xinh đẹp đọng lòng người đứng trung một trổ cùng tuyết mai thì càng thêm đẹp.
Nàng và Trác Duệ vừa đến thì cả đám người vội vàng cuối người mà hành lễ
"Tham kiến điện hạ"
"Tham kiến vương gia"
"Miễn lễ đi, ngày ngắm hoa nên vui vẻ một chút không cần phải câu nệ tiểu tiết"
Nghe thế cả đám người đồng loạt ngẫn đầu "tạ ơn điện hạ"
Mấy quý nữ này nhẹ nhàng ngẫn đầu đôi mắt như có như không mà nhìn nàng, có vài người lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng không khỏi sửng sốt bọn họ từng cho rằng bản thân đã có thể ráng với hai từ "xinh đẹp" nhưng khi gặp được nàng bọn họ mới biết suy ấy ngu ngốc đến mức nào nàng xinh đẹp động lòng người, không đúng nói nàng đẹp cũng không phải nhan sắc của nàng vốn không thuộc về nhân gian này gương mặc này vừa thanh thoát vừa mị hoặc lại có chút ngây thơ chỉ cần nhìn một lần thì đã có thể khắc sâu vào tận xương tủy cả đời chẳng bao giờ quên được.
Những nữ nhân từng gặp qua nàng giống như các cô nương nhà họ Chu cũng không khỏi ngẫn người, bọn họ vẫn khắc sâu hình ảnh nàng của lúc trước nếu như đem ra xo sánh với hiện tại thì hình như nhan sắc này có chút nghịch thiên thì phải vốn dỉ đã chẳng ai sánh bằng nay lại càng làm cho con người ta khắc sâu hình ảnh này vào đầu.
Thế gian này e rằng chẳng ai có thể sánh bằng nàng.
Thái hậu thấy nàng đứng đó mà cả một đám người đều ngây người mà nhìn nàng thì không khỏi nhíu mài hình như con gái bà đang chiếm chọn vị trí trung tâm buổi tiệc này thì phải, nếu thế thì sao mà được bất đắc dĩ bà đành lên tiếng gọi
"A Yên, đến đây ta có chuyện muốn nói với con"
Nghe mẫu hậu gọi nàng liền đi đến, hơn nữa nàng còn tiện tay kéo Trác Duệ đi cùng mình để tránh cho mấy cô nương kia cứ bám theo hắn.
"Mẫu hậu gọi con là có chuyện gì cần dặn dò sao?" nàng cười hỏi
"Ta chỉ gọi con đến, con kéo theo tiểu Duệ làm gì?" Nàng kéo theo hắn thì làm sao hắn có thể trò chuyện cùng các cô nương được
"Cái này cũng không trách con được, do những người đó ai cung xin đẹp như hoa nếu để huynh ấy một mình đứng giữa trăm hoa thì không ổn lắm" Nàng đưa măt nhìn Trác Duệ đang đứng cạnh mình mà cười đáp.
"Có thật không? hay con đang định bài trò gì nữa" thái hậu nghi hoặc mà hỏi lại
Bà thừa biết nữ nhi này của mình bề ngoài cười nói nhưng trong lòng đang mưu tính gì đó, dù sao cũng do bà mang nặng chín tháng mười ngày mà xin ra dù không thể nói là liếc mắt một cái cũng có nhận ra nhưng cững có thể tạm nhìn ra được chút gì đó.
Nàng nghe thế thì ngoan ngoanc lắc đầu, sau đó đưa ánh mắt cầu cứu sang Trác Duệ bên cạnh
"Thái hậu đừng nghĩ nhiều muội ấy chắc đang lo lắng con có thê tử sẻ không quan tâm muội ấy nữa" Trác Duệ chỉ đành giải vây cho nàng.
Nhưng mà nghe thế thái hậu lại càng không tin dù gì buổi tuyển phi hôm nay ít nhiều cũng từ nữ nhi của bà mà ra, nhưng thôi dù sao những chuyện của con bé từ trước tới nay bà không hỏi cũng chẳng quảng dù sao thì nữ nhi của bà cũng thông minh từ nhỏ rồi chắc con bé sẻ chẳng làm những việc tổn hại đến đại cuộc.
Nhưng Dung thái phi bên cạnh sắc mặt lúc này có chút khó coi, dù sao thì con trai bà cũng cần tuyển phi nhưng xem tình hình hiện tại thì hôm nay dù có bà cũng chẳng thể nhìn được mặt của con dâu mình rồi.
Dù thế nhưng bà cũng phải cố một chút mới được, nên bà đành đánh bạo lên tiếng "Trác Duệ ta biết con quan tâm điện hạ nhưng hiện tại con cũng chẳng còn nhỏ nữa cũng phải tính đến chuyện đại sự cả đời chứ"
"Mẫu phi không cần lo lắng, tương lai của con còn dài hơn nữa con còn muốn thông thả thêm vài năm nữa" Trác Duệ vừa nói vừa có chút lo lắng, nếu như để mẫu phi hắn biết thì không biết thái độ của bà sẻ như nào.
"Con! con" bà giận đến mức nói không nên lời, khó khăn lắm toàn bộ quý nữ trong kinh mới tập chung lại để con bà chọn nhưng con bà lại bảo muốn thông thả thêm vài năm, liệu tương lai có thể thêm mấy lần được cơ hội như thế này.
Thái hậu thấy Dung thái phi giận đến như vậy đành lên tiếng an uổi "muội muội không cần tức giận, hiện tại A Duệ cũng không muốn thành hôn cho dùng chúng ta cứ cưỡng ép cũng vô dụng hay cứ để nó thông thả thêm vài năm nữa khi nào muốn ta lặp tức tuyên chỉ để nó thành hôn với người nó thích còn nếu nó chưa có người mình thích thì ta cũng sẻ chọn cô nương tốt nhất kinh thành lập thành vương phi cho nó"
"Cái này! " Dung phi mặc dù không cam tâm nhưng cũng tạm chấp nhận đi, dù sao bà ở cạnh thái hậu nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy thái hậu thất hứa bao giờ.
"Vậy đa ta thái hậu"
"Muội muội không cần khách khí như vậy, dù sao trong cung này chỉ có chúng ta là thân thiết với nhau, nghỉ lại thì sau chuyện năm chỉ còn lại tỷ muội chúng ta là ở cạnh nhau" Thái hậu lúc này có lẻ đang nhớ lại chuyện xưa vừa nói vừa có chút cảm thán.
Dung phi bên cạnh nghe thế cũng có chút trầm mặc mà cảm thán một câu "nhanh thật" vừa nói nàng vừa nhìn vị công chúa mà người khác luôn gọi là điện hạ, ai có mà ngờ dũng nước đục năm là do tiểu cô nương chưa đến mười tuổi quậy ra đúng là chuyện khó tin nhất trên đời, nếu năm đó bản thân nàng ta không tham gia vào mà chỉ nghe kể lại thì chắc chắn sẻ không tin.
Truyền lệnh của ta xuống "Hôm nay mọi người chỉ đến ngắm mai thôi ngắm xong là có thể quay về rồi"
Lời của thái hậu nhanh tróng truyền xuống dưới, người nghe xong không khỏi khó hiểu chẳng phải ban đầu buổi tiệc ngắm mai nài không phải tổ chức ra nhằm lập vương phi cho Nhàn vương hay sao? Sao lại đột nhiên thay đổi, vậy chẳng phải bọn họ đến đây phí công rồi hay sao?
Đám người lúc này không khỏi tiếc nuối dù sao thì Nhàn vương cũng là đối tượng kết hôn xuất tốt nhất trong kinh thành, vừa đẹp trai lại còn thân thiết với bệ hạ cùng điện hạ nhận vô vàng ân sủng có thể lọt vào mắt của nhàn vương thì thật sự mai mắn.
Bữa tiệc ngắm hoa cuối cùng cũng kết thúc đám người đến đây đều phải mang theo nuối tiếc mà trở về, lúc này chỉ có Trác Duệ là mang theo sự nhẹ nhỏm mà nhanh tróng cáo biệt nàng quay về phủ.
.
Danh Sách Chương: