Tiểu Hỏa " Chủ nhân chính là ngôi nhà ở cuối đường phía trước! "
Ngọc Thố [ Ký chủ hay là chúng ta đừng đi nữa được không? ]
Bạch Thiên Tuyết " Sao thế, sợ à? "
Ngọc Thố [ Chúng ta cũng không phải là thiếu tiền bạc, vậy đến đó làm gì? ]
Bạch Thiên Tuyết " Nếu đến đó không có gì khiến ta hứng thú, thì chúng ta rời đi, không có gì phải sợ cả! "
Ngọc Thố [ Vậy chúng ta đi nhanh rồi trở lại, nếu không bị phát hiện trốn đi thì Vũ Uyên sẽ lo lắng đó! ]
Bạch Thiên Tuyết " Được vậy chúng ta đi nhanh rồi liền trở về! "
Càng đến gần thì tiếng bước chân của cô càng không phát giác ra được, Tiểu Hoả tuy nhỏ nhắn nhưng lại đi phía trước trực tiếp đẩy vào.
Tiến vào phía trong là một căn, chỉ nhìn thấy nhóm năm, nhóm ba bị trói tay chân, họ ngơ ngác nhìn đến con thú nhỏ vừa dùng sức mạnh đẩy cửa, sau đó là một cô nương với dáng người nhỏ đi vào.
Nhìn bọn họ một lúc cô lại nhìn đến Tiểu Hoả, Tiểu Hoả dường như không để ý đến họ mà đi thẳng đến phía trước, tiến đến sau bức bình phong.
Tiểu Hỏa " Chủ nhân ở đây này! "
Bạch Thiên Tuyết " Đợi một lúc đã! "
Cô tiến đến bên cạnh nhóm ba người kia, điều khiến cô chú ý nhất chính là một lão gia tử mái tóc trắng bạc, cùng bộ râu dài, hai người bị trói cùng là hai tiểu nam nhân mặc thanh y, tuy nhiên loại vải họ mặc chỉ thua kém có một chút, ngay từ đầu lão đều không nhìn đến chỉ nhắm mắt để đó.
Bạch Thiên Tuyết " Lão gia gia này, vì sao lại bị bọn họ bắt trói lại thế? "
Tiểu Đồng " Bọn ác các ngươi đừng hòng tác quái làm hại người khác, ta tuyệt đối sẽ không nói nữa lời! "
Tiểu Đồng kia vừa lớn tiếng nói bọn ác thì nhóm năm người bên kia từ đầu nhìn cô không rời mắt lại giật mình, sợ hãi co lại một góc.
Bạch Thiên Tuyết " Hình như mọi người hiểu lầm gì rồi không? Ta chỉ là muốn biết vì sao các ngươi lại bị thổ phỉ bắt lại, chứ không có nói ta là người của họ! "
Long Tịnh " Tiểu Đồng tiểu cô nương nói đúng đó, cô nương không phải là người của bọn thổ phỉ, nhưng không biết trước khi trả lời thì có thể cởi trói cho chúng ta hay không? "
Bạch Thiên Tuyết " Chuyện này hơi khó, vì trước khi rời nhà, gia gia bảo bên ngoài người ác thì nhiều, người tốt lại khó kiếm, nên hiện tại chỉ có mình ta cũng khó mà tin lão gia gia liền được! "
Long Tịnh " Ha ha ha ~ tốt lắm, gia gia tiểu cô nương dạy bảo rất đúng, vậy lão liền trả lời cho ngươi.
Bọn ta vốn dĩ là người phiêu bạc đi phiêu lưu khấp nơi, vô tình rơi vào bẫy của chúng nên bị bắt đem đến đây, cho đến hôm nay cũng đã được vài ngày rồi! "
Bạch Thiên Tuyết " Nếu như theo cách nhìn của ta thì lão gia gia và hai vị phía sau chắc hẳn là biết võ công, vì sao lại không thoát ra? "
Long Tịnh " Đâu phải cởi trói là có thể chạy thoát được, bên ngoài là muốn trùng lớp canh gác, đến giờ lại thay phiên thì làm sao có thể thoát! "
Bạch Thiên Tuyết " Nếu lão gia gia không muốn nói thật thì ta cũng không thể nào cưỡng chế hỏi, bây giờ các vị có thể tự cởi trói và rời đi đi, ca ca ta đã giải quyết cả rồi bên ngoài không còn ai đâu! "
Cô đứng lên đi vào phía sau bức bình phong, Long Tịnh nhìn theo rồi lại tự mình cởi trói rồi đi theo phía sau, hai tiểu nam nhân cũng tự mình cởi trói lại đi đến bên kia giúp mở dây thừng rồi tắt cả đều đi ra ngoài.
Bạch Thiên Tuyết " Vì sao lão gia gia lại đi theo ta? "
Long Tịnh " Lão chỉ là có việc cần phải xác nhận, tiểu cô nương là đệ tử của môn phái nào đi ra? "
Bạch Thiên Tuyết " Ta không biết lão gia gia là người thế nào cũng khó có thể trả lời! "
Long Tịnh " Ngươi không cần phải lo ta cũng không phải là loại sẽ đi gây thù với mấy cái tông môn chính thống! "
Bạch Thiên Tuyết " Ta tên Thiên Tuyết của tông môn Thuần Thú Tông! "
Long Tịnh " Vậy ngươi là đệ tử ngoại môn, hay là đệ tử của ai? "
Bạch Thiên Tuyết " Ta là nhị đệ tử của Vu lão! "
Long Tịnh " Haiz~ không nghĩ đến lão Vu lại thu nhận thêm một đệ tử xuất sắc như này, ta thật là ghen tị chết với lão, mà ngươi làm sao lại ở đây? "
Bạch Thiên Tuyết " Ta đang đi chơi cũng xem như là lịch luyện cùng đại sư huynh, huynh ấy đang ở nhà chính của thổ phỉ, nên ta đi xung quanh nhìn xem một chút, nếu được lão gia gia hãy giúp ta đưa những người bị bắt đi gặp quan.
Còn nếu lão gia gia gặp đại sư huynh thì đừng nói đã gặp ta ở đây nha! "
Long Tịnh " Nha đầu ngươi đây là trốn theo à? "
Bạch Thiên Tuyết " Ta cùng đại sư huynh đi lịch luyện cùng nhau, còn đến đây thì là ta trốn đi cùng, nên cũng phải nhanh chóng trở lại! "
Long Tịnh " Khi nào rảnh ta sẽ đến tìm ngươi, bây giờ ngươi về có lẽ còn kịp đó! "
Bạch Thiên Tuyết " Vậy tạm biệt lão gia gia! "
Tạm biệt nhau Long Tịnh ra ngoài rồi rời đi, cô nhìn một lúc lại quay lại, Tiểu Hoả sau bức bình phong chờ cô thì cũng đưa tay mở ra một thông đạo mất thất.
Đi theo hướng bậc thang càng đi bên dưới càng tối, Tiểu Hoả phát ra vài đóm lửa bay lơ lửng trên không thấp sáng cả đường đi, đến bên dưới là một khoản rộng mênh mông như một không gian khác thì đúng hơn.
Ngân lượng, ngân phiếu nhiều đến nỗi chất chồng lên nhau như một ngọn núi thu nhỏ, bên khác thì vũ khí cùng đá quý nhiều loại khác nhau.
Tiểu Hỏa nhanh tay lấy mỗi thứ một ít cho vào không gian, cô chỉ nhìn về một hướng, nhìn vào một viên tròn như viên bi lớn, màu sắc đơn giản nhưng lại thu hút ánh nhìn.
Cô đi đến cầm lên tay lại càng hứng thú, như vừa ý cô liền không để ý đến những thứ khác mà rời đi.
Lúc đi dựa vào may mắn tìm được trại thổ phỉ, lúc về cô bay trên một khoản cao nhất định, về đến hình nhân thay thế trở về hình dạng cây.
Ngọc Thố [ Ký chủ người ngày càng thành thục sử dụng sức mạnh hơn rồi, hình nhân này thật sự rất tốt a! ]
Còn chưa trả lời thì cô đã nghe thấy giọng của Tề Ngôn cùng Vũ Uyên gọi vọng đến.
Bạch Thiên Tuyết " Ca ca muội ở đây! "
Tề Ngôn " Tiểu Tuyết muội đây rồi, lần sau đừng có đi xa như vậy nữa, bây giờ chúng ta phải lên đường rồi! "
Bạch Thiên Tuyết " Muội biết rồi, lần sau sẽ không đi xa nữa! "
Tề Ngôn " Ừ bây giờ thì trở lại thôi, để Trịnh thiếu chờ quá lâu không tốt! "
Vũ Uyên " Tiểu thư, lúc nãy thiếu gia trở về không nhìn thấy người thì nổi giận đó, từ trước đến giờ đây là lần đầu ta nhìn thấy luôn đó! "
Bạch Thiên Tuyết " Không sao đâu, chắc là tại không nhìn thấy ta nên nghĩ ta gặp chuyện xấu nên tức giận vì không giữ lời hứa với sư phụ đó mà, còn bây giờ thì đi nhanh một chút đừng để người ta chờ! "