• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Nam Anh đứng một góc, hết nhìn Tư Dạ Đam lại nhìn Phó Thành Lãm. Cả hai người đó đều đang nhìn cặp đôi Thái Từ Quân và Nghê Hồ Ly tay trong tay. Tâm trạng xem ra có chút giống nhau.

Là yêu mà không có được, buông thì không nỡ, cầu mà không được, mất đi lại không cam tâm.

Sự hâm mộ và ghen tị với Nghê Hồ Ly đã lấp ló trên gương mặt vài người phụ nữ.

- Cô Nghê đúng là lợi hại, có thể trói được trái tim của Thái tổng. Cậu ấy vốn rất nổi tiếng đào hoa mà.

Nghê Hồ Ly thực ra ngồi cùng những vị khách này không được thoải mái, bởi họ và cô ở tần số khác nhau. Nhưng vì họ gọi mời nhiệt tình quá, nên cô đồng ý định ngồi nói chuyện xíu rồi thôi.

- Tôi nào có thể trói buộc ai.

Người phụ nữ đã trải qua mấy mối tình không thành, trong sâu thẳm Nghê Hồ Ly, cô không quá kì vọng Thái Từ Quân sẽ mãi mãi bên mình. Có một giây phút nào đó, Nghê Hồ Ly còn chuẩn bị sẵn tinh thần nếu chuyện tình này tan vỡ. Cô tự nhủ yêu chân thành ở hiện tại, thì dù sau đó có phải chia tay cũng sẽ không có gì phải hối hận hay áy náy, bởi cô đã cố gắng rồi.

- Cô Nghê xinh đẹp như này hẳn có nhiều người theo đuổi lắm, chắc Thái Từ Quân cũng giữ gìn bạn gái lắm đây.

Câu nói nửa đùa nửa thật, Hồ Ly cũng không biết chính xác họ muốn ý gì.

Cô sờ lên ngón áp út, chỗ xăm bông hoa sen nhỏ và nói.

- Đồ của mình, mình giữ. Đồ của người khác, không ăn. Đàn bà tốt không cần quản, đàn bà tệ quản mất công. Người tốt thì không phản bội, người phản bội thì không tốt. Mà đã không tốt thì không cần tiếc. Các vị, với tôi mà nói, khi yêu một người, ta sẽ không còn cảm thấy hứng thú với bất kì ai, nếu ta vẫn thấy hứng thú, tức là không hề yêu. Ý tôi là, tình yêu là từ hai phía. Tôi có nhiều người theo đuổi, hay anh ấy đào hoa, thì quan trọng là chúng tôi ý thức về nhau. Tự giác, không trói buộc.

Chỉ là tám chuyện cho vui, nhưng lời Nghê Hồ Ly nói ra khiến mọi người trầm ngâm suy nghĩ.

Cô không biết sau lưng mình, mấy người đàn ông đã đứng đó từ lúc nào, cũng đang đăm chiêu nghĩ ngợi sâu xa.

Trịnh Hy Lam và Việt Thanh Loan giờ đã hiểu, vì sao người phụ nữ này được Thái Từ Quân lựa chọn và công khai. Cứng mềm tùy lúc, dù là hai người họ đã có gia đình nhưng vẫn thấy Nghê Hồ Ly đáng học hỏi.

Thái lão phu nhân nói đúng, phải là người phụ nữ như vậy mới “quản” được cháu trai bà. “Quản” mà như không “quản”.

***

Hàn Hằng ở bữa tiệc cũng tia được Trịnh Nam Anh, né như né tà nhưng khi thấy mấy cô gái độc thân bàn tán khen ngợi vẻ đẹp trai muốn theo đuổi người ta thì lại hậm hực.

Hồi trước Hàn Hằng mà thấy bồ ai ghen xàm là ngứa mắt lắm, thế mà giờ tâm can đang giãy nảy lên không ai bằng luôn, không sợ gì mà lườm nguýt Trịnh Nam Anh làm công tử họ Trịnh cũng giật mình.

Hàn Hằng có điện thoại liền tách ra, ngay lập tức Trịnh Nam Anh cũng bám lấy.

- Hàn Hằng, em vừa nhìn anh là có ý gì đó?

Nghe điện thoại xong, Hàn Hằng nhìn lại đối phương, vừa bực vừa tủi.

- Sao tôi lại ngu ngốc mà phát sinh quan hệ với anh cơ chứ. Cái thói chơi bời kiểu gì mà hết cô này cô nọ muốn nhảy bổ tới anh vậy. Tên khốn, tôi đi tiệc mà cũng va phải mấy người muốn thả thính trêu ghẹo anh. Phiền chết đi được.

- Em ghen à?

- Ghen cái quần què…

Không quan tâm đang là chốn đông người, Trịnh Nam Anh cầm tay Hàn Hằng gắt gao khẳng định.

- Cuộc sống của anh trước khi quen em là một đường thẳng. Sau khi chuyện đó xảy ra, anh thành Đường Tăng luôn rồi, không bia rượu, không thuốc lá, không giao lưu kết bạn bới các sinh vật mang giới tính nữ. Em phải tin anh!

- Mẹ tôi dạy là, đừng mong chờ ánh mắt tin tưởng của người con gái hiểu chuyện, cũng đừng tin lời hứa của kẻ trăng hoa. Ok!

- Hàn Hằnggg, em phải cho anh cơ hội để thể hiện tấm chân tình của mình chứ.

Nghe thấy lời này, bước chân bỏ đi của Hàn Hằng hơi dừng lại, gió ở khu vườn làm cô cay mắt, cũng có chút rung động.

Trịnh Nam Anh luống cuống đi tới, tưởng Hàn Hằng tủi thân khóc bèn vội vã dỗ dành. Playboy sợ nhất là nước mắt phụ nữ.

- huhu em đừng khóc, em mà khóc người ta sẽ bảo anh tồi.

- Trịnh Nam Anh, tôi khóc vì anh lúc nào chứ, tôi giả vờ yếu đuối thôi chứ cái nết Hàn Hằng tôi làm mẹ anh cũng được. Anh mới là người đang khóc đó. Nếu anh khóc, người ta sẽ bảo anh ngu muội vì gái đó.

- Vậy thôi anh chịu ngu chứ không chịu tồi, anh khóc cũng được, chứ không nỡ để cho em khóc vì anh đâu.

Chỉ với câu chuyện xàm xí tưởng nhầm vậy thôi, thế mà Trịnh Nam Anh thành công được Hàn Hằng cho cơ hội chính thức theo đuổi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK