Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yến Vô Cực...

Vẻ mặt Vô Tà mờ mịt nhìn nam tử có khuôn mặt hiền từ, khí chất dịu dàng không nhiễm khói lửa nhân gian trước mặt; do nơi này bị ngăn cách với bên ngoài quá lâu nên khuôn mặt nhìn thì mười bảy mười tám tuổi nhưng có chút tái nhợt, trong suốt như ngọc không giống như người bình thường.

Vấn đề thứ hai của nàng là: “Ngươi sống mấy chục năm... ở cổ mộ này sao?”

Mấy chục năm?

Vô Tà tìm từ xem như đã cẩn thận dè dặt vì dù sao phụ vương nàng đã sáu mươi tuổi vậy mà ở trong ấn tượng của nam tử này vẫn là một hài tử nên Vô Tà dám khẳng định chuyện xảy ra trên người Yến Vô Cực tuyệt đối không thể suy luận theo lẽ thường.

Đối với câu hỏi này của Vô Tà thì trên mặt Yến Vô Cực lần nữa xuất hiện vẻ khó xử còn hơn lúc hỏi tên hắn. Ở nơi vĩnh viễn là bóng tối vô tận này thì hắn đã sớm quên bản thân hắn đã đợi ở đây bao lâu, từng ngày từng năm trôi qua, lâu đến mức hắn cũng không còn nhớ nổi vì vậy câu hỏi này của Vô Tà thật sự đã làm khó hắn.

Mi mắt hắn khẽ rung động tựa như tiểu hài tử bị người lớn dùng câu hỏi khó gây khó dễ, đôi môi tái nhợt khẽ mím chặt. Bởi vì ít giao tiếp với người khác nên đối với hai ba câu hỏi của Vô Tà, khuôn mặt hắn vốn tái nhợt lại hiện vẻ xấu hổ và với khuôn mặt như tranh vẽ này để Vô Tà nhìn thấy cũng phải ngây người. Giờ phút này Yến Vô Cực hoàn toàn không còn dáng vẻ thánh khiết không thể xâm phạm như lúc ban đầu mà tựa như một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi bình thường, thân thiết nhã nhặn lại có chút mất tự nhiên.

Vô Tà buồn bực sờ sờ cái mũi của mình, trong lòng cũng dở khóc dở cười, lúc này không phải là thời điểm đi quan tâm những điều này, nàng sao lại quên Hiên Viên Vân Nhiễm!

Vì áy náy với Hiên Viên Vân Nhiễm nên Vô Tà nắm tay lại thành quyền để lên môi ho nhẹ hai tiếng chuyển đề tài: “Ngươi vừa mới nói lăng mộ này từng có một cô nương tự ý xông vào?”

”À...” Yến Vô Cực hiếm khi nói chuyện với người khác nên có vẻ cực kỳ đơn thuần, vì vậy dễ dàng bị Vô Tà dời đi lực chú ý, suy nghĩ cũng lập tức dời khỏi vấn đề rối rắm bất an vừa rồi mà trả lời Vô Tà: “Vị cô nương kia xông nhầm vào Huyễn trận...”

Vừa nói, khuôn mặt của hắn lại lần nữa xuất hiện vẻ từ bi không đành lòng, Vô Tà biết Yến Vô Cực đã xuống tay lưu tình, dđlêquy1đôn bản tính hắn thuần khiết hướng thiện, thậm chí không muốn làm tổn thương tính mạng người khác nhưng vì chức trách, nếu Vân Nhiễm xông vào nơi này thì thân là người giữ mộ, hắn không thể không trừng phạt Vân Nhiễm. Những người giữ mộ nơi đây không phải đều có lòng trắc ẩn, họ quanh năm sống trong bóng tối nên ngoài sinh mạng của họ và bóng tối thì đều tiếp xúc với vật chết và tử vong, bất kỳ ai tự tiện xông vào lăng mộ đều sẽ vĩnh viễn ngủ say ở chỗ này, nhưng Yến Vô Cực không giống với họ, tất cả người giữ mộ ở đây đều rất tôn kính hắn, mà hắn là người giữ mộ dịu dàng và từ bi nhất.

Mặc dù Vân Nhiễm xông vào Huyễn trận - là loại trận pháp không có tâm trí mạnh mẽ thì tuyệt đối không cách nào tỉnh táo lại từ trong đó. Những đạo sĩ cổ đại thường dùng trận pháp như vậy để nhốt những người xâm nhập lăng mộ, nhưng trong Huyễn trận cũng có một cách duy nhất để cho họ khi chết giảm bớt thống khổ đó là vĩnh viễn chìm vào mộng đẹp, có lẽ không bao lâu nữa Vân Nhiễm cũng sẽ mãi chìm đắm trong đó rồi từ từ hóa thành một đống xương trắng.

Từ lúc Yến Vô Cực nhìn thấy Vô Tà thì đã biết đứa bé này tới vì vị cô nương tự ý xông vào lăng mộ kia, hắn thương hại Hiên Viên Vân Nhiễm không phải do có liên quan tới Vô Tà nhưng bây giờ biết nàng là người Vô Tà phải cứu thì phần thương hại này lại có thêm chút áy náy, như một đứa trẻ làm sai chuyện lo lắng bị Vô Tà trách mắng, quả thật là có lòng mà không đủ sức, mà đây cũng không phải là ý định ban đầu của hắn.

Vô Tà thở dài, Yến Vô Cực người này quá đơn thuần, đơn thuần đến nỗi nàng cảm giác mỗi một câu nói, mỗi một việc làm của nàng với hắn đều là chuyện ác táng tận lương tâm. Vô Tà không thích loại cảm giác này, trong lòng luôn cảm thấy là lạ, nàng không giỏi diễn vai ác.

Nhưng mục đích hôm nay nàng tới là vì mang Hiên Viên Vân Nhiễm trở về, dù trong lòng không muốn làm khó nam tử trước mắt nhưng cũng không thể quên mình tới đây vì chuyện gì, đè lại huyệt thái dương đang nhảy loạn, Vô Tà thở một hơi nặng nề rồi lạnh lùng nói: “Vậy ta cũng không quanh co lòng vòng, làm phiền công tử trả Vân Nhiễm lại cho ta, ta lập tức mang nàng rời khỏi đây, tuyệt đối sẽ không mạo phạm linh hồn Thái tổ lần nào nữa.”

Giọng nói của nàng chân thật đáng tin.

Yến Vô Cực ngẩn người, đôi lông mi khép chặt khẽ run, miệng lại than nhẹ một tiếng: “Thật xin lỗi, ta không thể vì cá nhân ta mà làm trái với lời thề nhiều đời qua của Yến gia.”

Lời thề?

Vô Tà nhíu mày, nàng tự nhiên biết Yến Vô Cực là người giữ mộ, người lạ tự tiện xông vào lăng mộ đã chọc giận linh hồn Thái tổ nên tuyệt đối không thể để cho người còn sống rời đi, mặc dù hắn không tình nguyện thì cũng không thể thay đổi sự thật này.

Cũng may từng ngày từng năm trôi qua, người có thể tìm được rồi thuận lợi tiến vào lăng mộ này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, với tính tình của Yến Vô Cực thì những người giữ mộ khác sẽ không dễ dàng vì những chuyện này mà quấy rầy hắn. Vì thế đôi tay này của hắn cũng xem như sạch sẽ, chưa từng dính một giọt máu tươi nào, nếu không thì cho đến hôm nay ở nơi bóng tối vô tận và tràn nhập chết chóc này không những không ép điên hắn mà hắn còn có thể giữ được lòng lương thiện. Lúc xử trí Hiên Viên Vân Nhiễm mới khó xử như vậy, thậm chí còn làm tổn thương bản thân.

Thực tế thì hắn như vậy là vì đang trốn tránh, hắn biết bản thân nhất định không đành lòng, dù sao thì người tự tiện xông vào lăng mộ đều phải chết không thể nghi ngờ cho nên hắn cũng không quan tâm, những người giữ mộ khác cũng không dám vì những chuyện này mà tới quấy rầy hắn.

”Lời thề nhiều đời qua của Yến gia sao?” Vô Tà khẽ cong khóe môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có một chút sợ hãi, giọng điệu nói chuyện lại cũng nhẹ nhàng như đang nói về chuyện phong hoa tuyết nguyệt: “Vậy hôm nay ta cũng phải chết ở chỗ này phải không?”

Yến Vô Cực nghe vậy khẽ mỉm cười, lẳng lặng lắc đầu: “Ngươi không giống nhau.”

”À, ta quên...” Vô Tà mở to hai mắt nhìn vật trong tay mình: “Ta có Ưng lệnh mà phụ vương cho ta nên những người giữ mộ lúc trước giống như vì nó mà không có làm khó ta.”

”Yến gia là nô tài bảo vệ cho chủ nhân của Ưng lệnh. Trong tay ngươi có nó thì bọn họ sẽ không làm khó ngươi, ngươi không cần phải sợ.”

Lúc nói những lời này thì sắc mặt Yến Vô Cực vô cùng bình tĩnh, tâm trạng cũng cực kỳ bình thản, giọng dịu dàng đúng mực như từng cơn gió nhẹ chầm chậm thổi làm tinh thần người ta cảm thấy sảng khoái, khuôn mặt của hắn cũng khôi phục chút huyết sắc nhưng vẫn tái nhợt như cũ.

Vô Tà nghe được cũng ngẩn người, có rất ít người khi nói đến mình là nô tài mà giọng điệu vẫn bình tĩnh ôn hòa như thế, không có một chút tự ti hay xem nhẹ bản thân và cũng không có khinh thường hay ngạo mạn.

Bất quá... Nàng bây giờ còn không nhìn ra Yến Vô Cực có giác ngộ mình là nô tài, kể từ khi nàng tiến vào đây thì hắn vẫn nhắm mắt duy trì tư thế lẳng lặng ngồi trên giường đá không nhúc nhích, trên mặt là ý cười dịu dàng hiền lành, còn nàng thì vẫn đứng, ngay cả cái ghế ngồi cũng không có.

Nếu lúc này có người tiến vào chỉ sợ không cho là tổ tiên của Yến Vô Cực cũng như bao gồm cả hắn là nô tài, mà nàng là người có Ưng lệnh - người hắn muốn bảo vệ, chỉ cần là người mắt đều sẽ cho rằng nàng là nô tài của hắn.

Trong lòng Vô Tà cũng không vì những chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận, chỉ thuận theo tự nhiên tiếp tục cố tình gây sự: “Đã như vậy thì tại sao ngươi lại không nghe lời ta? Nếu ta đã tới thì sẽ không đi ra ngoài một mình, người biết chuyện còn đỡ còn không biết chuyện thì sẽ nghĩ Tần Vô Tà ta sợ chết chỉ lo một mình chạy trốn, bỏ lại những người cùng ta tiến vào lăng mộ.”

Yến Vô Cực nghe xong lời nói của Vô Tà thì có chút tự trách, hắn chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ bị khó xử, vì vậy mà hắn lập tức mím môi bộ dáng có chút luống cuống, thật lâu mới nhẹ nhàng nói: “Nếu ta rời khỏi lăng mộ làm chứng cho ngươi thì ngươi cũng sẽ không phải là người sợ chết mà bỏ mặc người khác không để ý, vậy thì người thế gian sẽ còn làm khó dễ ngươi nữa không?”

Lúc nói những lời này thì Yến Vô Cực không hề tự tin bởi vì hắn ít khi giao tiếp với người khác, hắn đã sớm không còn biết những người trên mặt đất đó còn giống như những gì hắn hiểu biết hay không, hắn cảm thấy có chút xa lạ đối với cái thế giới này....

Vô Tà chỉ thuận miệng bịa chuyện nhưng Yến Vô Cực lại thật sự lo lắng, còn suy nghĩ cặn kẽ rồi như một đứa trẻ dò hỏi ý kiến của nàng.

Giống như từ lúc nàng đi vào nơi này thì giọng điệu Yến Vô Cực nói chuyện vẫn luôn cẩn thận như vậy, hắn không biết phải làm như thế nào để người khác không cảm thấy hắn là quái vật, hắn cũng không biết phải làm sao mới không hù dọa người khác, hắn hoàn toàn xa lạ với thế gian nên không hiểu rõ việc giao tiếp với người khác.

Vô Tà nghe xong lời nói của Yến Vô Cực thì không biết nên giận hay nên cười, nhất thời chán nản không nói nên lời. Dường như nàng đã có thể hiểu được cảm giác của Hiên Viên Nam Lăng mỗi khi tức giận đến nỗi nói không ra lời mà chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.

Một lúc sau Vô Tà mới lắc đầu một cái, sau đó mới nhớ hắn không nhìn thấy nàng nên đành mở miệng nói chuyện: “Không được, dù dựa vào Ưng lệnh mà các ngươi không làm khó ta thì ta cũng sẽ không rời đi một mình. Ta phải mang theo bằng hữu của ta cùng đi ra ngoài, Vân Nhiễm và ta có quan hệ rất tốt, ta không thể bỏ nàng lại.”

Yến Vô Cực không thể lý giải được những tình cảm phức tạp trong miệng Vô Tà nhưng hắn biết lần này nàng đang làm khó hắn, lập tức lắc đầu nhẹ giọng nói: “Người Yến gia chúng ta bão vệ chủ nhân của lệnh bài nhưng không nghe theo lệnh người đó, thật xin lỗi.”

Vô Tà hơi sửng sốt, không nghĩ tới thiếu niên ôn hòa này sẽ không chịu thỏa hiệp còn là nói một không nói hai, nàng khẽ cau mày nóng nảy đi tới đi lui. Yến Vô Cực cũng không nói gì, mặt hắn khẽ nghiêng sang bên kia, vẻ mặt mê mang như đang đấu tranh để quyết định điều gì đó. Không biết qua bao lâu, Yến Vô Cực cuối cùng cũng xoay mặt về phía Vô Tà, vẻ mặt thả lỏng nói: “Nếu ta đồng ý để cho ngươi mang vị kia... Là Vân Nhiễm cô nương cùng đi thì ngươi sẽ cao hứng có phải hay không?”

Mặc dù hắn vẫn nhắm mắt nhưng tâm trí lại trong suốt như nước, cảm xúc nóng nảy của Vô Tà đã ảnh hưởng đến hắn.

Vô Tà không nghĩ rằng Yến Vô Cực sẽ thoả hiệp nên nét mặt hơi cứng lại, theo bản năng mở miệng hỏi ngược lại: “Nhưng ngươi đã nói Yến gia các ngươi không thể làm trái lời thề?”

Yến Vô Cực khẽ mỉm cười: “Ta là gia chủ của Yến gia dù thế nào đi nữa cũng không thể làm trái với lời thề để ngươi tùy ý mang vị Vân Nhiễm cô nương kia từ chỗ ta đi. Nhưng ta lại không thể ra tay với chủ nhân của Ưng lệnh, ở trước mặt ngươi ta chỉ có năng lực tự vệ, nếu ngươi hạ quyết tâm đả thương ta thì ta không có năng lực bảo vệ lời thề của mình để ngươi mang người đi thì dĩ nhiên không tính là làm trái lời thề.”

Yến Vô Cực là người trong trẻo như nước nên khi dạy Vô Tà cách đối phó hắn, nếu không phải trên mặt hắn vẫn là nụ cười không nhiễm bụi trần thì ngay cả Vô Tà cũng phải nghi ngờ người đàn ông trước mắt cũng rất giảo hoạt?

Mặc dù Yến Vô Cực đã nhường Vô Tà, nhưng nói về năng lực tự vệ của hắn thì cũng đủ làm Vô Tà nhức đầu, mỗi lần nàng muốn đến gần hắn đều sẽ cảm thấy bản thân bị một lực lượng vô hình cản trở. Nếu mạnh mẽ đến gần thì sẽ có cảm giác lục phủ ngũ tạng bị đè ép vô cùng khó chịu, mỗi khi nàng đi về phía trước đều sẽ bị bức lui trở về.

Nam tử phía trước vẫn nhắm mắt yên lặng ngồi trên giường không hề động đậy một chút nào, vẻ mặt dịu dàng bình thản, một đầu tóc đen tùy ý xõa bung ra, giống như vách ngăn vô hình này không có quan hệ gì với hắn.

Vô Tà nhíu mi, không biết từ chỗ nào lấy ra một viên đá lớn bằng lòng bàn tay, nàng nhìn ra bình chướng kia đúng như Yến Vô Cực nói chỉ để tự vệ, nhưng nó chỉ hữu hiệu đối với vật có ý đồ tổn thương hắn, không phải lúc nào cũng tồn tại, giống như nó chỉ phòng ngừa nàng đến quá gần hắn mà thôi, lại nói Yến Vô Cực là người mù không nhìn thấy được cái gì thì sao có thể biết được lúc nào là nàng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK