"Đừng phân tâm." Tần Yến Quy không hề nhìn Vô Tà nhưng giống như cái gì cũng biết, khẽ nhắc Vô Tà một câu.
Vô Tà rùng mình, cũng không cảm thấy phải xấu hổ, lập tức thu hồi ánh mắt mà tập trung tinh thần, bàn tay ướt đẫm lạnh như băng của hắn vẫn nắm lấy tay của nàng, lúc này mang theo chút sức lực đưa cánh tay Vô Tà tạo thành tư thế phòng thủ.
Khắp nơi ngoại trừ tốc độ nước chảy càng lúc càng nhanh đánh thẳng vào người bọn họ, cũng nhanh chóng kéo bọn họ về phía trước thì chỉ còn tiếng động do con rắn đang bơi trong nước kia, nhưng kỳ quái là nó luôn duy trì khoảng cách nhất định với bọn họ, không có lập tức đuổi theo tập kích như đang do dự điều gì đó.
Phát hiện này không làm Vô Tà thả lỏng chút nào mà ngược lại trong mắt càng thêm ngưng trọng, quái vật kia nếu đuổi theo bọn họ không buông lại không chủ động công kích thì có thể thấy được nó đối với bọn họ là ở tình thế bắt buộc nhưng lại kiêng kỵ gì đó nên nhất thời không dám ra khỏi nước, cũng có thể còn đang nghi ngờ cây trâm gỗ nho nhỏ trong tay Vô Tà là thần khí dùng để đối phó nó. Nó không giống như đang sợ hãi bất kỳ ai trong hai người bọn họ, chẳng qua là quá mức cẩn thận mà thôi, nếu không nó cũng sẽ không đuổi theo mãi không buông. Nếu nói là kiêng kỵ thì giống như đang kiêng kỵ chuyện sẽ xảy ra phía sau dòng chảy quỷ dị này vì lúc này sóng trên mặt hồ lạnh băng này gợn càng ngày càng dày đặc, có thể thấy được con quái vật dưới đáy nước cũng thay đổi, càng lúc càng buồn bực, rất có xu thế sẽ lập tức phải nổi lên mặt nước.
Vô Tà nhíu mày, từ đầu tới cuối Tần Yến Quy lại rất bình tĩnh, ngay cả lúc lấy trâm gỗ từ trên đầu xuống đưa cho nàng cũng là bình tĩnh, cảm xúc không hề dao động, giống như cây trâm gỗ này có thể chế trụ con quái vật.
Đai lưng Vô Tà vẫn giữ chặt hai người chung một chỗ còn thân thể nàng thì dính sát vào người Tần Yến Quy, lúc này nàng không kiềm được lên tiếng hỏi hắn: "Cây trâm gỗ trên tay ta thật sự có thể giết chết nó?"
Vô Tà lên tiếng hỏi nhưng không hề phân tâm mà vẫn chặt chẽ chú ý nhìn chằm chằm chỗ con quái vật ẩn nấp.
Mặc dù giọng điệu nàng tràn đầy hoài nghi nhưng trong lòng lại đang nhanh chóng đánh giá thể lực của mình, tính toán khả năng sử dụng nội lực ở nơi không ổn định này và nghĩ nên ra tay ở chỗ nào trên người con quái vật, lúc nó nổi lên mặt nước thì phản ứng ra sao.
Tần Yến Quy nghe Vô Tà hỏi thì trên khuôn mặt tái nhợt lại bình tĩnh thong dong từ từ có chút biến hóa nhưng lại chỉ nhếch môi, yết hầu khẽ nhúc nhích, không chút để ý lại có chút xem thường, bình tĩnh như đang nói về một chuyện nhỏ nhặt: "Không thể."
Giống như sợ Vô Tà không nghe thấy mà cũng có lẽ ý thức được câu trả lời thẳng thắn của mình sẽ làm bị thương sự hăng hái của Vô Tà nên Tần Yến Quy dừng một chút, sau đó cực kỳ bình tĩnh bổ sung một câu: "Nhưng có thể làm nó bị một ít vết thương nhỏ."
Vết thương nhỏ...
Trong lòng Vô Tà chợt lạnh, còn lạnh hơn cả dòng nước lạnh như băng này. Nàng không nghe Tần Yến Quy trả lời còn tốt, dù sao bản thân hắn có bản lãnh làm cho người ta không cần bất kỳ lý do gì mà hoàn toàn tin phục. /dd♥l.q.đ/ Mặc dù nàng biết với sức của hai người lúc này là không thể giết chết được con quái vật ở trong nước kia nhưng Tần Yến Quy không lúc nào là không lạnh nhạt bình tĩnh không chút hoang mang, thậm chí còn làm người ta tin rằng chỉ cần có hắn thì sẽ không có chuyện gì sẽ vượt qua khỏi sự khống chế của hắn. Vì vậy mà từ lúc bắt đầu trong lòng Vô Tà vẫn tin tưởng Tần Yến Quy có đủ tự tin, tin bọn họ có thể giết chết con quái vật trong tình huống này.
Chỉ vì lúc này hắn vẫn ở bên cạnh nàng nên nàng có một loại tin tưởng khó hiểu đối với Tần Yến Quy, mà hiện tại lại bị hắn nói như thế trong lòng Vô Tà cũng dở khóc dở cười nhưng không hề sợ hãi, chỉ là không biết phản ứng ra sao nên có chút sững sờ ngây ngốc.
"Cánh tay quá cứng ngắc sẽ làm giảm khí lực của ngươi."
Bỗng nhiên giọng nói ấm nóng lại không quá trau chuốt, lạnh nhạt không quá nhiều cảm xúc kéo suy nghĩ suy nghĩ của Vô Tà trở về, hắn không hề bị câu nói vừa rồi ảnh hưởng chút nào, mỗi một câu nói đều rất ngắn gọn tùy ý nhưng là không cho phép nghi ngờ.
Kỳ lạ là dòng nước lạnh như băng, lạnh đến thấu xương chỗ bọn họ đột nhiên dần dần có chút nóng lên, đáy mắt Vô Tà thoáng mờ mịt nhưng lập tức tỉnh táo, tiếng ùn ụt càng ngày càng rõ ràng, giống như tiếng nước sôi, nước vừa chảy chậm lại nhanh chóng tăng nhanh tốc độ...
Là dung nham, dung nham trong lòng đất...
Dòng nước phía trước có sự chênh lệch rất lớn, đột ngột thay đổi rồi đổ xuống như một dòng thác, càng đến gần nước càng lúc càng ấm thậm chí bắt đầu từ từ nóng lên. Trong nháy mắt Vô Tà đã rõ ràng tình cảnh lúc này của bọn họ, theo địa hình và lực đẩy của dòng nước thì bọn họ sẽ nhanh chóng bị đẩy xuống chỗ thác nước, rơi thẳng vào trong dòng dung nham nóng chảy. Nhưng trong ngôi mộ này ít có vật sống đi vào mà nguồn nước này năm đó còn bị Đinh Nhất giấu đi, trong nước ngoại trừ con quái vật kia thì không còn bất kỳ sinh vật nào, lúc này bọn họ chính là thức ăn mà con cự xà kia cầu còn không được, đợi lâu như vậy mới nhìn thấy hai người sống nên khó trách lúc con quái vật nhìn thấy bọn họ thì hưng phấn đến nỗi hai mắt đều tỏa sáng, đuổi theo bọn họ không buông là vì không muốn bỏ qua thức ăn thật vất vả mới rơi xuống địa bàn của nó.
Bởi vì người có trí khôn nên con người thường phải suy tính nhiều hơn quái vật mãnh thú, diễnd0ànLq6đ cũng không quả quyết như bọn chúng, đây là điểm yếu lớn nhất khi đi săn thú mà con quái vật này cũng như thế. Nó đủ giảo hoạt đủ cẩn thận nên mới chần chờ, không giống những con quái vật mãnh thú khác khi gặp được con mồi thì lập tức nhào tới nên bọn họ mới sống được đến bây giờ.
Có thể lúc trước cẩn thận nghi ngờ còn hơn con người mà nó mới chần chờ nhưng nhu cầu cấp bách về thức ăn đã chọc thủng lý trí của nó, mắt thấy bọn họ sẽ theo dòng nước chảy mà vào trong nham thạch nóng chảy thì trong lòng Vô Tà biết con quái vật này sẽ lập tức công kích bọn họ.
Cách chỗ rơi xuống chỉ còn một đoạn nhưng Vô Tà đã không chịu được, quyết tâm đánh đòn phủ đầu, vì muốn ra tay nên tay nàng cũng có động tác, thân thể cũng hơi nghiêng về phía trước.
"Đừng nóng vội." Giống như biết Vô Tà đang suy nghĩ gì nên giọng nói Tần Yến Quy vẫn bình tĩnh như vậy, bàn tay phủ lên tay Vô Tà cũng dời đến trên bả vai, thoáng dùng sức một chút như trấn an làm nàng bình tĩnh lại. Vì không để nàng hành động thiếu suy nghĩ nên giọng điệu luôn bình thản lúc này chợt trầm xuống, tựa như tiếng trống khích lệ lòng người vang lên ở trên chiến trường, làm lòng người trầm xuống, có chút khẩn trương lại có chút hưng phấn: "Vô Tà, cơ hội chỉ có một lần."
Tay hắn đặt trên vai Vô Tà không có nhiều sức lực, lúc này hắn có chút mất sức nhưng lại như có một lực lượng thần kỳ chế trụ thân thể Vô Tà, làm nàng không dám cử động lại càng không thể tùy tiện ra tay.
"Cái gì cũng đừng quan tâm, chỉ để ý việc đâm xuống, không tới một phần ba cây trâm là được." Tần Yến Quy lẳng lặng nói.
Chợt! Hắn buông lỏng bàn tay trên vai nàng, trói buộc toàn thân lập tức biến mất, giọng nói mệt mỏi khẽ vang lên bên cạnh Vô Tà tựa như tiếng gió nhẹ nhàng rơi vào trong tai...
"Ra tay."
Lời của hắn còn chưa dứt thì giống như trong dự đoán, khi hắn vừa nói xong thì “rầm”, bóng dáng to lớn kia lại một lần nữa từ đáy nước vọt ra, tốc độ cực nhanh, dường như lúc Tần Yến Quy mở miệng thì cũng nhanh như chớp lao ra, càng làm người ta kinh ngạc là con quái vật kia như bị Tần Yến Quy khống chế. Lúc trước Tần Yến Quy đã nói Vô Tà đừng quan tâm gì cả chỉ cần đâm xuống, giống như đã sớm biết con quái vật này sẽ chui ra ở trước mặt bọn họ, không phải là phía trước mà là trước mặt! Chính xác đến mức không có chỗ nào có thể bắt bẻ được, đầu rắn to lớn chui ra khỏi mặt nước cũng là lúc cây trâm nhọn trong tay Vô Tà đâm xuống!
Sự việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi không cho Vô Tà có thời gian suy nghĩ, thân thể nàng đã theo bản năng nghe lời Tần Yến Quy mà nhanh chóng đâm xuống...
Phốc...
Một dòng chất lỏng tanh hôi bắn lên mặt Vô Tà.
Quái vật này cả người cứng rắn bền chắc không thể phá vỡ nhưng đôi mắt xanh biếc hưng phấn tỏa sáng lại là nơi mềm yếu nhất...
Vô Tà thuận thế đâm xuống, khoảng cách giữa đầu con quái vật và tay cầm trâm của Vô Tà tự nhiên lại gần ngay con mắt, diễnđànL!Q+) đầu trâm bén nhọn bị Vô Tà dùng hết khí lực toàn thân đâm xuống kết quả lại đúng như Tần Yến Quy nói chỉ đâm được một phần ba vào đôi mắt, không sai chút nào.
Vô Tà vội vàng buông lỏng tay mà con quái vật kia không nghĩ tới sẽ phát sinh biến cố, bởi vì theo nó chiêu này là tập kích bất ngờ, ai sẽ nghĩ rằng nó lại đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, chỉ cần há mồm là có thể lập tức nuốt bọn họ vào, sau đó xoay người chạy trở về chỗ an toàn.
Nhưng nó không nghĩ tới mình vừa ló đầu sẽ có đồ đâm tới, ngốc lăng vài giây sau đó con quái vật này rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì xảy ra, tiếng kêu thảm thiết biến thành tiếng hí đinh tai nhức óc, thậm chí còn làm người ta nghi ngờ rằng có phải do con quái vật này phát ra hay không.
Ngay sau đó, thân thể quái vật kia đột nhiên xoay chuyển, nhảy ra ngoài, thân thể to lớn đánh thẳng về phía trước đụng vào hai vách tường nham thạch, tiếng rầm rầm vang dội, cả thế giới giống như bị động đất, con quái vật đụng sụp đất đá, cái đuôi to lớn quét qua làm vỡ cả nham thạch, một trận nổ vang lên đất đá bay tán loạn, chợt đụng ra một đường chảy khác, gặp phải lổ hổng nước lập tức chảy vào để lấp đầy giống như kiểu cát chảy xoáy về phía đó, nước phía trước cũng có chảy ngược lại, hai người Vô Tà cũng nhanh chóng bị cuốn vào...
Trong nháy mắt đó, Vô Tà đã hiểu được vì sao Tần Yến Quy chậm chạp không ra tay!
Hắn quá đáng sợ, là thật sự đáng sợ, mặc dù lúc trước từ đầu tới đuôi hắn cái gì cũng không làm, thậm chí bình tĩnh nói chuyện với nàng nhưng lúc hắn nói chuyện thì đôi mắt sâu thẳm lại giống như có năng lực làm mọi thứ không có chỗ nào lẩn trốn mà không có bỏ qua bất kỳ chi tiết hay một phần nhỏ nào.
Hắn như đã sớm biết nơi đó mới có lối ra, giống như nguồn nước này đều đã bị giấu đi, có thể giấu trong chỗ lớp đá mỏng nhưng bằng sức của bọn họ thì không cách nào đào ra được đường sống, vì vậy hắn lợi dụng con quái vật này. Từ lúc bắt đầu hắn đã không nghĩ rằng cây trâm gỗ nho nhỏ kia có thể có thể giết chết con quái vật, mục đích của hắn là làm nó bị thương mà chỉ cần một vết thương nhỏ là đủ rồi...
Mặc dù biết phía sau là nham thạch nóng chảy, một khi té xuống thì sẽ tan xương nát thịt, hài cốt cũng không còn nhưng hắn không vội, cũng không có cảm giác gấp gáp, vẫn thong dong không vội vã như cũ, những lúc như vậy thì thời gian đắn đo chần chờ nhiều thêm từng giây từng phút đều rất khác nhau!
Hắn nói hắn không phải là thần nhưng Vô Tà thấy hắn còn đáng sợ hơn, ngay cả thần cũng còn thua kém.
Lực quan sát và khả năng phán đoán chính xác của hắn làm người ta phải chắt lưỡi, hắn có thể bình tĩnh nói chuyện với ngươi, thậm chí còn xem như không có chuyện gì xảy ra mà trấn an ngươi, chỉ một động tác nhỏ cũng đủ làm ngươi nghe lời của hắn, làm theo như lời căn dặn của hắn. Mặc dù hắn nói chuyện, làm việc, phản ứng đều thong dong bình tĩnh nhưng lúc hắn đã quyết định thì thái độ vô cùng quả quyết, cho tới bây giờ lúc ra tay không hề do dự chút nào, dđ.lqđ thậm chí có thể hắn đã tính luôn sức lực, phản ứng và khả năng làm được đến đâu của Vô Tà vào.
Sự quyết đoán mạnh mẽ này không phải ai cũng có thể làm, trong lòng Vô Tà cảm thấy cho dù là nàng thì cũng khác nhau một trời một vực với hắn.
Nếu không đủ lạnh tĩnh, không đủ quả quyết, không đủ tinh chuẩn thì không cách nào làm được điều này, hắn tính mọi thứ quá chuẩn xác nhưng đúng là phải chính xác bởi vì chỉ cần sai một chút thì chính là vạn kiếp bất phục!
Đến lúc này Tần Yến Quy từ đầu tới đuôi luôn lạnh nhạt tỉnh táo rốt cục cũng thở phào nhẹ nhỏm, nguy cơ giải trừ, cơ thể lạnh như băng dựa vào người Vô Tà cũng lung lay, sắc mặt của hắn mặc dù tái nhợt nhưng đôi môi mỏng lại khẽ cong lên, mỏi mệt tựa như màu mực đậm mà từ sâu thẳm trong đôi mắt hắn từ từ ràn ra...
Một câu cũng chưa nói, cũng không có bất kỳ dặn dò nào thì mi mắt cũng đã nhẹ nhàng khép lại, thân thể hắn thoáng một cái ngã xuống, cuối cùng thì cũng chống đỡ tới cực điểm...
Vô Tà hoảng sợ vội vàng ôm lấy hắn, vì vậy hai người lập tức cùng nhau ngã xuống dđ.l.q.đ/ rồi chìm vào đáy nước, Vô Tà chỉ cảm thấy tinh thần cạn kiệt, hai dòng nước nóng lạnh cùng dội vào tai mắt mũi miệng của nàng, Vô Tà nhất thời không phòng bị lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng rồi cũng ngất đi...
Lúc hai người tỉnh lại thì ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng xung quanh, lỗ tai có thể nghe thấy tiếng chim non vui sướng hót vang, líu ríu không ngừng, sau đó thoáng nghe được tiếng người nói chuyện, từ xa đến gần, cũng có tiếng bước chân đi về phía nàng, giống như vừa nói chuyện vừa đi tới đây...