Cũng vì nguyên nhân này mà hoắc Dĩ Tường mới yên lặng như thế chờ, lẳng lặng nhìn theo.
Nhưng mà giờ cũng đã qua một tháng, vẫn không nhận được câu trả lời của anh ta, Hoắc Dĩ Tường đại khái sắp phát điên rồi. Hoắc Dĩ Tường muốn hôn anh ta, ôm lấy anh ta, muốn nhìn thấy anh ấy mỉm cười, nghe anh ấy nói, muốn đến sắp điên rồi.
Đứng ở đây cậu còn luôn lo lắng suy nghĩ đến không thể bình tâm được, không biết cái con người ngốc nghếch máu lên não chậm kia liệu có bị người khác nhúng chàm không, tính ra thì Tương Bách cũng là một đồng tính luyến ái can đảm, dám đi thuê người hẹn hò trong ngày tình nhân cơ mà.
Đến hôm nay Tương Bách đã bỏ rơi Hoắc Dĩ Tường hơn một tháng trời. Hoắc Dĩ Tường thế nhưng không cố chấp xuất hiện trước mặt anh, thô bạo can thiệp hay quấy rầy cuộc sống của anh, chỉ sau khi tan tầm đến phòng khám hoặc đứng cách một khoảng xa dưới phòng trọ nhìn anh với chờ anh.
Tương Bách không rõ Hoắc Dĩ Tường cuối cùng là nhìn cái gì, chờ cái gì.
Đêm nay lại là một ngoại lệ. Thành phố T trời bắt đầu mưa, trong cơn mưa xuân ấy, Hoắc Dĩ Tường ngồi trong xe thể thao, cũng không xuống xe. Mãi đến khi khách nhà Tương Bách về hết mới xuống xe, kìm chế cảm xúc đi lên, gõ cửa nhà Tương Bách.
“Đường Tư, sao vậy? Vừa rồi đã bảo mang ô của tôi đi thì không. Bên ngoài mưa to như vậy, còn nữa áo khoác cậu quên không cầm theo…” Tương Bách không đề phòng mà mở cửa, vừa nói vừa lấy cái ô dựng góc tường định đưa cho Đường Tư. Tối nay Đường Tư mua đồ ăn mang đến nhà Tương Bách, bảo là tuần sau phải ra nước ngoài chụp ảnh chân dung, nhân lúc rảnh rỗi, hai người bạn bè tranh thủ tụ tập ăn uống, không khó có cơ hội lần sau.
“Cậu… Cậu…” Nhìn thấy khuôn mặt đang ướt nhẹp trước mắt, Tương Bách nhanh chóng đóng cửa lại. “Cậu còn tới làm gì! Đi đi!” “Em nấu cơm cho Đường Tư, ở cùng anh ta cả buổi tối, thậm chí còn quan tâm đưa ô cho anh ta.” Hoắc Dĩ Tường chen một chân vào cửa, giọng nói trở nên ảm đạm: “Sau đó khi nhìn thấy mặt tôi lại muốn đuổi tôi đi, sao lại tàn nhẫn với tôi như vậy?” Tương Bách nghe xong chỉ biết ngẩn người, nhưng sau đó dùng thái độ cương quyết tiếp tục đuổi Hoắc Dĩ Tường đi. “Bởi vì anh ta là một cô nhi đáng thương thật, không phải trò đùa mà công tử nhà giàu như cậu nghĩ ra.”
“Dù tôi có lừa em nhưng không phải tôi đã giải thích rồi sao? Lâu như vậy mà em vẫn không hiểu tình cảm tôi dành cho em có chân thật không ư?” Giọng Hoắc Dĩ Tường ngày càng nghẹn ngào tủi thân, cậu không hiểu vì sao đã ăn năn lâu như vậy rồi mà Tương Bách vẫn không rung động tha thứ. Tương Bách liệu có yêu cậu thật không? Nếu thực sự yêu như anh ấy nói, sao nỡ đành lòng tra tấn mình thế này.
“Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa, mời cậu đi cho!” Tương Bách sợ rằng nếu tiếp tục nghe người kia nói sẽ lại bị cậu ta mê hoặc. Cậu ta thích nói dối như vậy, không biết câu nào là thực tâm, Tương Bách không thấy cậu ta cũng sẽ không bị cậu ta lừa nữa.
“Tôi không đi…” Thân thể cường tráng của Hoắc Dĩ Tường chen vào cửa, một chút ý định rời đi cũng không có. “Tôi muốn đóng cửa, chân cậu có làm sao cũng đừng trách người khác.” Tương Bách cảnh cáo.
“Em nhẫn tâm sao?”
“Tôi…” Tương Bách làm bộ như thật sự sẽ đóng cửa mặc kệ bàn chân đang thò vào của Hoắc Dĩ Tường, nhưng một lúc lâu sau vẫn là không nhẫn tâm làm thật. “Rõ ràng là vẫn còn yêu tôi như thế sao lại bày ra bộ mặt hận thấu xương kia?”
Hoắc Dĩ Tường bắt lấy cơ hội, mở cửa xông vào, nhìn vào trong thấy trên sô pha phòng khách có áo khoác của Đường Tư, bàn ăn còn ly rượu đang uống dở, nến đã cháy còn nửa, trên bàn còn nửa miếng thịt bò, bọn họ vừa rồi thưởng thức bữa tối dưới ánh nến. Hoắc Dĩ Tường vì cảnh tượng này mà nội tâm dậy sóng, lửa giận bùng lên cháy dữ dội, quay sang chất vấn Tương Bách: “Mấy ngày vừa qua em đều như thế này sao, cùng người đàn ông khác ăn tối dưới ánh nến rồi cùng triền miên với nhau suốt đêm mưa? Em có nghĩ đến tôi đang khổ sở chờ em không?”
“Tôi nghĩ đến cậu để làm gì?” Tương Bách tự giễu. Nhớ cậu ta thì có ích lợi gì, nhớ cậu ta cũng không thể thay đổi được khoảng cách giữa thân phận hai người, cũng không thay đổi được lần đầu tiên gặp gỡ đã bị cậu ta lừa gạt.
“Em nói được lắm.”
“Vẫn còn kém cậu.”
Hai người yêu nhau lâu không gặp mặt bừng bừng cãi nhau trong đêm mưa. Tương Bách không biết sau chuyện ầm ĩ đêm nay liệu ngày mai Hoắc Dĩ Tường có còn tiếp tục gửi hoa cho mình, có còn nói lời tâm tình với mình không nữa.
“Tôi không cho phép em hẹn hò với Đường Tư!” Hoắc Dĩ Tường ngồi xuống sô pha, nói với Tương Bách như đang dạy dỗ người đàn ông của mình: “Nếu tôi phát hiện có lần sau, tôi sẽ khiến anh ta không thể ngóc đầu lên trong giới người mẫu nữa.”
“Sao cậu luôn không phân rõ đúng sai như vậy?” Tương Bách bị thái độ đại thiếu gia của đối phương chọc tức, bắt đầu bao biện cho bạn mình: “Cậu cho là anh ta sợ cậu sao?” Đường Tư không phải loại người khiếp sợ trước quyền lực.
“Anh còn dám nói hộ anh ta…” Hoắc Dĩ Tường ngay lập tức kéo Tương Bách vào trong lòng mình, nâng cầm anh lên, mạnh mẽ trừng mắt nhìn cái người chỉnh mình cả tháng nay, lại còn ăn tối dưới nến với thằng khác. “Em cố ý muốn chọc giận tôi à.” Hai người vừa rồi đóng cửa làm gì, Hoắc Dĩ Tường chờ đợi lo lắng muốn chết, không còn tiếp tục duy trì phong độ được nữa. “Em vừa rồi ở trong phòng với hắn ngoài ăn cơm ra còn làm gì nữa?”
“Cậu bớt tự cho mình là đúng đi.” Tương Bách chỉ đơn giản cùng Đường Tư ăn một bữa cơm mà thôi, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hơn nữa buối tối với nến kia cũng là do Đường Tư đề nghị vì gần đây cậu ấy làm việc ở nước ngoài, học được mấy món cơm Tây nên cố tình đến đây nấu cho Tương Bách nếm thử, tình cảm bạn bè đơn thuần bị Hoắc Dĩ Tường hiểu lầm thành yêu đương vụng trộm. Tương Bách nghĩ con người Hoắc Dĩ Tường này thật vô cùng bá đạo. “Tôi còn tự cho mình là đúng ở nhiều phương diện khác.” Loại thoái thác này của bạo quân khiến Tương Bách cảm thấy nguy hiểm nhưng chưa kịp tránh đi. Hoắc Dĩ Tường đã nhanh tay ôm lấy anh, nhét vào xe thể thao, đưa về biệt thự xa hoa của mình. Vừa bước vào nhà đã ném anh xuống chiếc giường vĩ đại trong phòng ngủ của đế vương, việc kế tiếp cậu muốn làm không cần nói cũng biết.
Tương Bách vô cùng khó chịu với loại hành vi bá đạo bắt người thế này, thế nên trên đường đi anh không ngừng vùng vẫy, vì vậy khi đến nơi dép lê thì rơi một đằng, quần áo thì ướt đẫm nước mưa, đôi môi đỏ mọng vì bị Hoắc Dĩ Tường cường hôn.
Ở một chỗ hoàn toàn xa lạ, thấy được nơi ở thực sự của Hoắc Dĩ Tường, đồ nội thất chỉ hai màu đen trắng đơn giản nhưng vẫn toát lên được hơi thở của sự giàu có cao quý, TV trên tường giống như màn hình ở mấy rạp chiếu phim, bên kia lại có bức tranh do họa sĩ người Tây Ban Nha Dalits chính tay vẽ nên. Những điều này càng khiến Tương Bách cảm thấy mình thực sự ngu ngốc từ đầu tới cuối đều bị người kia đùa giỡn. Xuất thân cậu ta cao quý như vậy, lớn lên lại xuất sắc như vậy, dường như mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời đều thuộc về cậu ta.
Nhưng cậu ta lại lấy một người kém cỏi như Tương Bách để vui đùa, cậu ta có biết sự vui đùa tàn nhẫn của mình đã tổn thương Tương Bách nhường nào, khổ sở nghĩ ngay từ pháo hoa bừng sáng đêm tình nhân đến ngày mưa rả rích hôm nay, mình chỉ là người đàn ông kém cỏi mà cậu ta trêu đùa cho vui mà thôi.
“Em có biết một tháng qua tôi sống thế nào không?” Hoắc Dĩ Tường bò lên trên giường, đè lại hai vai Tương Bách, dùng ánh mắt bướng bỉnh nhìn kỹ người đàn ông đang tra tấn mình đến sắp phát điên kia. “Mỗi ngày ngoài việc nhớ em thì chỉ là nhớ em.” “Buông…” Tương Bách không muốn chưa xác định tình cảm bản thân đã bị xâm phạm. “Tôi sẽ không bao giờ tin những gì cậu nói nữa.”
“Vậy chúng ta xem em không tin tôi đến mức nào rồi.” Ngực Tương Bách bị bàn tay to lớn của Hoắc Dĩ Tường đè lại. Những đụng chạm của Hoắc Dĩ Tường từ từ khơi dậy cảm xúc thân thể nơi anh, cậu phát ra tiếng cười nhẹ: “So với tưởng tượng của tôi thì em còn không tin nhiều thứ lắm, đã run rẩy thế này rồi.”
“Vô… lại…” Tương Bách không chịu nổi bị cậu ta giễu cợt, lại càng không chịu nổi cái ôm của cậu ta.
Trên giường tràn ngập hơi thở của Hoắc Dĩ Tường, Tương Bách dường như bị một người không phải là cậu ta ôm rồi âu yếm, cảm giác xa lạ khiến trái tim không ngừng rung động, khó có thể tin, cậu ta lại là một người vô cùng hoàn hảo, càng khó tin hơn, cậu ta còn bất chấp mọi thứ mà níu kéo lấy Tương Bách.
“Đường Tư cũng thường xuyên bị anh mắng như vậy?” Nghe thấy âm thanh dây lưng cùng quần vải bị kéo ra, Tương Bách thực sự không còn sức phản kháng. Khoác thêm cái danh công tử nhà giàu không chỉ khiến người thừa kế sáng giá Hoắc Dĩ Tường thêm phần bá đạo mà cả sự quyến rũ chết người.
Hiện tại Tương Bách cuối cùng cũng hiểu tại sao cậu ta không cần là người mẫu nổi tiếng nhưng lại có rất nhiều cô gái như Trân Châu say mình như điếu đổ, là bởi cậu ta biết cách mê hoặc lòng người.
“Mắng tôi nữa đi.” Hoắc Dĩ Tường một bên cởi quần Tương Bách, một bên cùng Tương Bách bốn mắt nhìn nhau rồi làm nũng.
“Có phải chỉ có tôi mới bị em mắng không, người khác dù có chọc tức em đến thế nào em cũng đều cho qua? Vì họ không thể ảnh hưởng đến cảm xúc của em, nhưng tôi thì có thể, đúng không?”
“Cậu… tự cho là đúng.” Tương Bách nghĩ đáp án không cần cũng đủ hiểu. Hoắc Dĩ Tường là người duy nhất anh không hề che dấu nội tâm lẫn cảm xúc. Cậu ta cũng đã nhìn thấy mọi biểu hiện của Tương Bách. Rụt rè. Nhiệt tình. Cười. Khóc.
Cởi xong quần áo, cả người trần trụi. Với tính cách dịu dàng có phần hơi lạnh nhạt như Tương Bách chẳng mấy khi để lộ cho người ngoài thấy mình tức giận hay dễ bị chọc cười, thế mà vì người kia mà tâm tình như đang leo núi, chỗ lên chỗ xuống.
Đúng như lời cậu ta nói, ngoài người này, không ai có thể tác động mạnh mẽ đến tâm trạng Tương Bách đến vậy.
“Không phải đã bảo rồi sao? Tôi còn tự cho là đúng ở nhiều chỗ nha.” Cùng câu nói sặc mùi đi ăn hiếp người khác này, hai gò má Tương Bách bị hôn nhẹ xuống, mũi, khóe môi cũng ngay lập tức được âu yếm. Quần bị kéo xuống, áo cũng không tránh được cùng số kiếp.
Hoắc Dĩ Tường thành thục lột sạch Tương Bách, trong phòng ngủ nhà mình thoải mái ngắm cảnh đẹp dưới thân.
Thời điểm phát hiện đối phương tuy không còn chỗ trốn nhưng vẫn cố phản kháng, Hoắc Dĩ Tường ánh mắt âm trầm rồi ngậm lấy lỗ tai người kia, ghé vào nói nhỏ một câu: “Em muốn tôi gọi quản gia với bảo vệ tới giúp đè em xuống sau đó chăm chú nhìn tôi xâm phạm em sao? Để bọn họ xem cái miệng phía dưới của em thân mật với côn th*t vĩ đại này của tôi như thế nào đúng không?”
“Cậu… Ô…” Một Hoắc Dĩ Tường hạ lưu lại xằng bậy khiến Tương Bách kinh ngạc, anh thực sự không nghĩ sao mình lại gặp một người đàn ông thế này, không những miệng lưỡi trơn tru, tâm tư khó lường lại còn thích tùy hứng làm bậy, bá đạo ngang ngược.
“Cho nên chúng ta bây giờ đều hiểu rõ nhau, em hiểu được tôi. Ngoan ngoan.” Thấy người kia bị đe dọa mà nằm bất động trên giường, Hoắc Dĩ Tường tiếp tục hôn liếm lỗ tai, cổ, yết hầu, xương quai xanh, ngực, dùng đôi môi nóng bỏng xác nhận từng chỗ trên thân thể Tương Bách để bù lại cho những ngày anh trốn tránh cậu mà không xuất hiện, Hoắc Dĩ Tường chịu sự hành hạ dày vò của nỗi nhớ khôn nguôi.
“Bác sĩ Tương thật khá.” Hôn từng chỗ từng chỗ trên người Tương Bách, Hoắc Dĩ Tường không ngừng tán thưởng: “Chỉ sờ rồi hôn thế này đã cảm thấy vô cùng thoải mái.”
Sự thăm dò của Hoắc Dĩ Tường khiến thân thể dần dần nóng bừng lên, mặt Tương Bách nhanh chóng đỏ lại, anh không rõ rốt cuộc Hoắc Dĩ tường coi anh thành gì nữa, nhưng thật sự anh không muốn bản thân lại bị tổn thương lần nữa. Không đủ tự tin nên không muốn tiếp tục bị thương. Mấy ngày qua anh luôn tự nhủ người thanh niên với đầy đủ vẻ đẹp ngoại hình, năng lực và tiền của kia chỉ là không khí, nhưng giờ phút này, cả người trần trụi đặt dưới thân cậu ta, anh vẫn không thể khống chế bản thân mà rung động, thậm chí lần này còn mãnh liệt hơn cả khi lần đầu gặp tưởng cậu ta là người mẫu nam nổi tiếng.
Trên thế giới này, có ai mà không thích người yêu mình ngày càng hoàn hảo hơn? Được người như cậu ta ôm chặt lấy, cả người Tương Bách mềm nhũn như muốn hòa tan ra vào cậu ta.
Một lúc lâu sau khi toàn bộ cơ thể đã được hôn qua, màn khiêu khích mới chân chính bắt đầu. Vật giữa hai chân Tương Bách đứng dậy bị ngón tay Hoắc Dĩ Tường nắm lấy, thương tiếc mà xoa xoa vài cái, sau đó Hoắc Dĩ Tường ngậm vào trong khoang miệng ấm áp. Tiếng Tương Bách rên rỉ phát ra, ngón tay vô lực nắm lấy cái gối ôm hình vuông trên giường, tay kia thì không tự chủ đan vào mái tóc mềm mại của thanh niên. Tiếng mút đầy dâm đãng vang vọng trong phòng ngủ, cùng với tiếng hít thở nặng nề của Tương Bách, tình trạng dục hỏa đốt người lúc đó thật khiến bọn họ muốn đốt cháy tất cả.
Lúc bắt đầu, Hoắc Dĩ Tường cởi sạch Tương Bách nhưng cũng không ngay lập tức để thảo mãn dục vọng mà làm chuyện quá đáng với anh, chỉ là hôn anh từ đầu đến chân một lượt, xác định trong thời gian không có mình bên cạnh, mỗi tấc thân thể anh vẫn thuộc về Hoắc Dĩ Tường này. Đồng thời hôn cũng giúp Tương Bách thả lỏng thân thể, tiến vào trạng thái dục vọng tăng cao.
Hoắc Dĩ Tường sau đã hiểu toàn bộ, anh ấy biết được thân phận của mình đã bị tổn thương cùng sinh ra sợ hãi, anh ấy không chỉ giận vì mình nói dối mà còn sợ bản thân không xứng với mình.
Trong khi hôn, Hoắc Dĩ Tường cố gắng kiềm chế động tác, nhưng ở mức độ này lại càng nhóm lên nhiều ham muốn hơn nữa, bắt mình phải đợi đến khi đối phương thả lỏng. Sau khi đã thả lỏng, Hoắc Dĩ Tường lúc ấy mới có thể khiến Tương Bách để cậu muốn làm gì thì làm. Thằng nhỏ bị miệng ngậm kéo lên, ngực cùng eo Tương Bách bắt đầu đưa đẩy kịch liệt. Động tác lắc đầu khiến tóc xõa ra trên gối mềm.
Sự đáp lại như vậy khiến Hoắc Dĩ Tường thả ra ngậm vào như khi đang giao hợp, lần khẩu giao này khiến dục vọng Tương Bách thăng hoa đầy ướt át và nóng bỏng, tóc Hoắc Dĩ Tường bị Tương Bách vò đến rối bù.
Đến lúc chân run rẩy thì nhịn không được, thấy lóe sáng trước mắt, bị Hoắc Dĩ Tường mút cho bắn ra. Một ít còn ở đùi với phần gốc cũng đều bị Hoắc Dĩ Tường liếm hết.
Tương Bách xấu hổ, giấu mặt nóng bừng xuống dưới gối, trên giường Hoắc Dĩ Tường, anh cảm thấy càng dễ hưng phấn hơn. Trong khi còn đang chìm trong cảm giác được khẩu giao thì cơ thể bị nâng lên, Hoắc Dĩ Tường hôn vào bộ phận tư mật đằng sau, đầu lưỡi mềm mại nhẹ đưa vào lỗ nhỏ, chơi đùa với những nếp nhăn bên trong.
Nụ hoa như có như không bị hơi nóng lướt qua, nước bọt dính dính đưa vào trong không gian nhỏ. “Ô…Ô… Đừng liếm nơi đó…” Tương Bách thấy xấu hổ liền quay lưng trốn tránh nhưng eo nhỏ lại bị Hoắc Dĩ Tường giữ lấy.
Đêm nay Hoắc Dĩ Tường đầy nồng nàn chăm chú, bá đạo tùy hứng. Âu yếm từng chỗ trên thân thể Tương Bách chẳng qua chỉ muốn thể hiện: Tương Bách chỉ thuộc về riêng một mình cậu.
Những bộ phận xinh đẹp kia tất cả đều là của Hoắc Dĩ Tường cậu, chẳng những không cho phép bất kỳ kẻ nào dám mơ tưởng đến mà còn muốn ngày nào cũng đem ra ngắm.
“A…a…” Cửa vào dưới sự khiêu khích của đầu lưỡi Hoắc Dĩ Tường hoàn toàn được mở rộng, Tương Bách khẽ nâng đầu gối đang run run, bộ phận riêng tư bị cậu quan sát rồi trêu đùa như vậy khiến anh xấu hổ vô cùng, anh sợ khóe miệng Hoắc Dĩ Tường sẽ lại lộ ra cái kiểu mỉm cười kia, cười anh là loại đàn ông ngu xuẩn.
Cùng với suy nghĩ của anh, hạ thân lại run rẩy kịch liệt, những giọt mật dịch từ dương v*t nóng rực bắt đầu chảy xuống, làm bẩn chiếc gường đế vương xa hoa của Hoắc Dĩ Tường.
“Đây là hình phạt của em…” Phía sau vang lên giọng thanh niên khàn khàn.
Thân thể Tương Bách được kéo lên cao hơn, trở thành tư thế tay chân úp sấp trên giường, Hoắc Dĩ Tường muốn tiến vào bằng tư thế nửa quỳ nửa nằm sấp này.
“Đừng… A…” Tương Bách nhớ ra chính mình đã nói không muốn gặp mặt cậu ta, không còn yêu cậu ta nữa.
“Vậy em tưởng tôi sẽ gọi người đè em lại sao?” Lối vào được quét một lớp chất lỏng bôi trơn lạnh lẽo, bên trong cũng bị lấp đầy. Chất lỏng kia so với gel bôi trơn họ thường dùng thì có mùi thơm. Mật huyệt dần dần như có lửa đốt càng nở rộ, Tướng Bách biết thuốc kia là loại thúc tình tăng hưng phấn.
“Hoắc Dĩ Tường, cậu là đồ vô lại. Ô… Ô… Ô…” Đầu gối Tương Bách run lên, phát ra thanh âm diễm lệ.
“Đúng, là đồ vô lại yêu em.” Hoắc Dĩ Tường cởi quần âu ra, chậm rãi từ phía sau tiến vào người đàn ông mình yêu say đắm.
“Bây giờ em muốn đầu hàng sao?” Hoắc Dĩ tường hôn lên tấm lưng căng cứng của Tương Bách. Đó là một câu hỏi nhưng đúng hơn là một thỉnh cầu, Hoắc Dĩ Tường hi vọng hai người họ có thể trở về như ngày xưa.
Cái gì mà thân phận, quyền thế, Hoắc Dĩ Tường không biết là có thể đem ra khoe với anh làm gì. Chuyện tình yêu với Hoắc Dĩ Tường mà nói cậu cũng không tự tin mình sẽ có hạnh phúc nhưng nha sĩ ngốc nghếch kia đã làm cho cậu được nếm hương vị ngọt ngào này rồi. Hiện tại, cậu vô cùng khó chịu khi hương vị này mất đi, Hoắc Dĩ Tường vội vàng nhanh chóng bắt lấy.
Phân thân cường tráng của Hoắc Dĩ Tường chen chúc trong huyệt nhỏ đã có bôi trơn, phía trước lại chảy ra mật dịch khiến Tương Bách thẹn thùng đến phát khóc. “Ô… Ô…”
Đằng sau nóng quá, như là muốn thiêu cháy mình vậy.
Phía trước thật trướng, chờ đợi Hoắc Dĩ Tường thô bạo thủ dâm cho.
Tương Bách không rõ sao mình lại bị Hoắc Dĩ Tường dạy dỗ biến thành cái loại này, nếu như không phải thực sự yêu cậu ta, Tương Bách tuyệt đối sẽ không vì chút phản ứng dâm đãng này mà xấu hổ muốn chui xuống đất.
Không đợi câu trả lời Hoắc Dĩ Tường đã ôm lấy thắt lưng người kia, không ngừng đẩy mạnh cự vật của mình vào trong tiểu huyệt ướt át cho đến tận chỗ sâu nhất.
Hoàn toàn bị đâm vào, đầu Tương Bách vươn lên, âm thanh nũng nịu: “Hoắc Dĩ Tường… A… Ừm, thật thoải mái…”, cả người anh bao phủ trong khoái cảm đầy sung sướng.
Dù thân thể bị đặt nằm úp sấp, Tương Bách vẫn cảm nhận được sự dịu dàng của Hoắc Dĩ Tường. Vừa mới bắt đầu đã vội vã xông vào rồi ngay lập tức đâm sâu vào trong nhưng vẫn chưa ngay lập tức đưa đẩy ra vào.
Hoắc Dĩ Tường không ngừng hôn tấm lưng trần của người yêu rồi cả hai cánh mông tròn trịa xinh xắn, thì thào nói với anh: “Tôi yêu bác sĩ Tương, cho dù tôi có là ai đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn yêu bác sĩ Tương…”
Trên giường vảng vất hơi thở cao quý của vị công tử nhà giàu kia, hương thơm của thuốc, hơn nữa lại nghe từng lời thâm tình đầy chân thành từ người đó khiến Tương Bách không thể che giấu thêm được nữa, mềm mại mà đáp lại đầy nhiệt tình: “Ô… Ô…, thực, thực sự yêu chứ?”
“Đương nhiên rồi… Từ ngày bác sĩ Tương đồng ý cưu mang tôi bất chấp hoàn cảnh nghèo khó thì tôi đã yêu em rồi.” Anh quả thực là người duy nhất mà Hoắc Dĩ Tường chỉ gặp lần thứ hai đã thấy vô cùng hạnh phúc.
“Vì thế, bác sĩ Tương là của tôi, tôi sẽ không để bất kỳ người đàn ông nào dù có ưu tú đến đâu đến gần em.” Lời nói dịu dàng càng tăng thêm hiệu quả thúc tình, không đợi Hoắc Dĩ Tường đưa đẩy, Tương Bách đang quỳ xuống giường đã bắt đầu dao động thắt lưng. Hoắc Dĩ Tường cởi bỏ nốt áo trên người, từ sau lưng ôm lấy người đàn ông đầy gợi cảm kia. “Mấy ngày qua có nhớ tôi không? Có nhớ được tôi ôm thế này không?”
“Có nhớ, rất nhớ anh…”
Nghe được câu trả lời khẳng định, Hoắc Dĩ Tường không do dự mà bắt đầu va chạm mãnh liệt trong cơ thể Tương Bách, tạo cho anh trải nghiệm của khoái cảm kích thích đến tột cùng. Hai người trần trụi ôm lấy nhau kết hợp thành một, mồ hôi dính khắp người, như vậy càng khiến họ cảm nhận được cảm giác an toàn. Thân thể không ngừng chuyển động phát ra thanh âm dâm mỹ mê người.
“A a … A a a ——” Sau khi đạt đến cao trào, Hoắc Dĩ tường thấy vẫn chưa đủ, lại ôm Tương Bách quay lại, đặt anh ở đầu giường, mặt đối mặt, tách cặp đùi quyến rũ ra đâm thẳng vào.
“Ô… Ô…” Tương Bách bị lần làm tình chớp nhoáng điên cuồng này tra tấn đến nỗi xương cốt gần như rời khỏi vị trí, gối bên hông bị nắm chặt lấy, còn bản thân bị Hoắc Dĩ Tường không ngừng ra vào.
“Tôi yêu bác sĩ Tương, rất yêu, yêu vô cùng.” Bên tai vẫn là những lời thổ lộ tâm tình.
Tuy mới chỉ quen biết nhau chưa đến nửa năm nhưng tình cảm nồng nàn tựa như đã cùng bên nhau hàng trăm năm trước. Bất kể thời gian có bao lâu cũng sẽ dũng cảm mà yêu, sẽ chỉ quan tâm đến người yêu định mệnh trước mặt này thôi.
Ngay hôm sau khi thức dậy, Tương Bách một lần nữa phát hiện ra mình lại bị lừa. Ở biệt thự của Hoắc Dĩ Tường cơ bản là chẳng có quản gia, giúp việc hay bảo vệ nào cả, căn nhà hoành tráng như một cung điện nguy nga nhưng lại chỉ có duy nhất Hoắc Dĩ Tường sống. Bởi tính kiêu ngạo của cậu ta không thích có người khác quấy rầy cuộc sống hay sinh hoạt cá nhân của mình.
Tương Bách ban đầu là tức giận, bởi Hoắc Dĩ Tường tối qua khi uy hiếp anh đã nói sẽ gọi người vào đè anh xuống, cậu ta lại nói dối, nhưng vừa giận vừa nghĩ vì sao Hoắc Dĩ Tường lại một mình ở nơi này. Sau khi kết thúc công việc bận rộn, trở về căn nhà trống trải to lớn này, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn. So với căn phòng trọ bé bé nơi cậu ta chuyên làm nũng hay ra vẻ ta đây kia của mình, cậu ta chắc chắn sẽ không muốn quay trở về nơi này.
Nghĩ đến đây, Tương Bách có chút tha thứ cho Hoắc Dĩ Tường, nếu ngay từ đầu cậu ta nói thật ra thân phận cho mình biết, với sự tự ti vốn có thì chắc chắn sẽ không có chuyện mình yêu đương gì với Hoắc Dĩ Tường cả.
Tương Bách ngắm từng bức ảnh chân dung treo trong biệt thự của Hoắc Dĩ Tường, đa phần là các bức trầm tư, cậu ấy vẫn thường nhíu mi như vậy sao, không vui ư, là vì chưa mắc vào mối quan hệ với mình? Bọn họ sẽ chìm trong tình yêu như bây giờ rồi bước tiếp sao? Vô số câu hỏi nảy lên trong đầu Tương Bách.
Nhưng có một điều Tương Bách chắc chắn là anh rất yêu người này, yêu sự ngang ngược của cậu ấy, yêu sự thâm tình của cậu ấy, yêu cả những hành động đáng yêu khi hơi một tí là nổi máu ghen.
Rõ ràng là Tương Bách với những người khác thì lạnh nhạt, lạnh nhạt, thế nhưng mỗi lần thấy người đàn ông khác đến hơi gần Tương Bách một chút là anh lại gần như phát điên lên, thật đúng là một người đàn ông không tự tin.