“Chú ấy bị sâu răng ạ? Nhưng mà lớn như vậy rồi cơ mà, chắc không phải sâu răng chứ, cũng không đeo niềng răng, hay là chú ấy giả vờ?” (Đoạn này ta chém đó J)
Mấy tuần nay, toàn bộ thời gian thăm khám đều bị một người hẹn trước, không ai khác chính là Hoắc Dĩ Tường, khiến cho ngay cả khách quen như Tiêu Duy Thịnh muốn tới khám răng cũng không gặp được.
“Chú ấy không phải sâu răng, là mọc răng khôn.” Tương Bách trả lời cậu bé.
“Thế chỉ cần khám hai ba lần là được rồi chứ…” Tiêu Duy Thịnh vẫn không chấp nhận: “Đi khám nhiều thế vậy để làm gì?”
“Không phải cháu cũng khám nhiều lần sao?”
“Nhưng cháu quen chú.” Tiêu Duy Thịnh thích đến đây chơi với Tương Bách.
“Chú ấy với chú cũng không phải là không quen biết.” Tương Bách ngồi bên cạnh bàn làm việc đọc sách y, bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm. Ngoài cửa sổ trời đã mưa suốt ba bốn ngày nay mà chẳng thấy có dấu hiệu tạnh. Tuần này, Hoắc Dĩ Tường vẫn bất chấp mưa gió mà ngày nào cũng đến phòng khám. Hoắc Dĩ Tường muốn Tương Bách giúp cậu ấy nhổ cái răng khôn bị nhiễm trùng kia đi.
Cẩn thận mà nói thì anh thấy không nên nhổ vì răng khôn cơ bản là rất khó nhổ, chúng lại liền với nhiều dây thân kinh ở khoang miệng, nếu cứ khăng khăng quyết nhổ, làm không tốt có thể dẫn đến xuất huyết nhiều, trên thế giới đã từng có người sai lầm nhổ răng khôn mà chết. Vì nguyên nhân này, sau đêm tình nóng bỏng kia hai người họ ngày nào cũng gặp nhau.
“Chú ấy có rất nhiều tiền, ngày nào cũng đi xe Benz đến, sao không mời bác sĩ riêng? Mỗi ngày chạy tới đây, hôm qua còn bị dính mưa ướt như chuột lột.” Tiêu Duy Thịnh nghịch ngợm vừa cúi đầu làm bài tập vừa nhỏ giọng lẩm bẩm. Nghĩ đi nghĩ lại, xoay người làm rơi một tờ bài tập rồi cho ra một kết luận: “Cho nên cháu thấy hai chú là người yêu đang cãi nhau?”
Hôm qua, Tiêu Duy Thịnh đến đây sau khi tan học về, nhìn thấy chú đẹp trai kia nhân dịp Tương Bách khám răng cho mình mà hôn trộm một cái, khiến mặt Tương Bách đỏ bừng lên. “Hai người là đồng tính luyến ái… đúng không?”
“Trẻ con không được nói lung tung.” Tương Bách bị sặc cà phê, liên tục ho khan.
“Cháu thấy chính là thế!” Tiêu Duy Thịnh tay cầm bút máy vò đầu, tò mò hỏi: “Nha nha, chú ấy làm sai cái gì khiến chú không vui à?” “Cậu ta…” Tương Bách nghĩ trẻ con chắc không hiểu gì nên nói tâm sự của mình coi như là trút bỏ nỗi bực bội trong lòng. “Giả vờ đáng thương để lừa chú.”
“Không phải cháu cũng thường xuyên gạt chú sao, chú cũng không tức giận mà, sao lại làm thế với chú ấy?” Tiêu Duy Thịnh thường xuyên tranh thủ khi ở một mình hay sợ đau mà lấy cớ chạy đến tìm Tương Bách vay tiền, nhưng Tương Bách không giận, Tiêu Duy Thịnh đoán già đoán non nguyên nhân lần này. “Bởi vì chú ấy rất đặc biệt với chú phải không?”
“Cháu phải về thôi.” Kinh ngạc khi thấy một thằng bé trẻ con mà lại suy nghĩ nhiều đến vậy, Tương Bách bắt nó phải về.
“Nếu cháu không muốn bố cháu phải lo lắng vì mình không về nhà đúng giờ.”
“Được. Vậy cháu về đây.” Tiêu Duy Thịnh sắp xếp sách vở rồi về nhà.
Sau khi cậu bé đi, Tương Bách ngồi một mình trong phòng khoảng nửa tiếng, không định đợi Hoắc Dĩ Tường đến. Anh nghĩ hôm nay trời mưa to thế này chắc Hoắc Dĩ Tường không đến đâu, công tử nhà giàu vì tình mà hi sinh bản thân thật quá ngu ngốc, xem ra cậu ta với mình chỉ là ham cái mới lạ dẫn đến bướng bỉnh muốn chiếm lấy mà thôi.
Tương Bách đứng bên cửa sổ, ngoài đường không một bóng người, quay nhìn lại, đập vào mắt là bức tranh Dalits giả, bước đến tháo nó xuống. Lần đầu tiên Hoắc Dĩ Tường đến đây đã cười nhạo bức tranh hàng nhái này, đáng tiếc lúc đó mình không phát hiện ra. Bây giờ, Tương Bách càng thấy rõ Hoắc Dĩ Tường thực ra là một người đàn ông vô cùng khôn khéo.
Đợi anh treo lên bức chân dung một vị bác sĩ vào chỗ đó thì ngoài cửa cũng xuất hiện một người. Toàn thân Hoắc Dĩ Tường ướt sũng lù lù đi đến trước mặt anh. Hôm qua Hoắc Dĩ Tường mắc mưa vì đi mua đồ ăn nhanh ở cửa hàng mà anh thích nhất.
Còn hôm nay Hoắc Dĩ Tường lại bị mưa gió quất thêm trận nữa. “Mua được rồi… Này.” Cậu vui vẻ nói rồi lấy từ trong ngực ra một bộ ba quyển truyện trinh thám. “Tiết Du tự tay kí tặng vào tác phẩm đó, tôi mua cho em nè.”
Bên cạnh những truyện trinh thám của Nhật được bày bán khắp nơi thì Tương Bách thích nhất là đọc tác phẩm của cây bút sắc bén trong làng văn học nước nhà – Tiết Du, từ thời còn học đại học đã không bỏ sót bất kỳ chương truyện hay tình tiết nào được đăng trên báo của nhà văn này.
Anh ta đến thành phố T lần này là do công việc của hội nhà văn, mấy năm gần đây văn học trong nước phát triển rực rỡ, triển lãm sách lần này sôi sùng sục lên, không còn chỗ mà xếp hàng để nhận ký tặng, thế mà Hoắc Dĩ Tường lúc này lại vì mình mà lấy bằng được tác phẩm có chữ ký của Tiết Du.
“Thật sao?” Tương Bách vô cùng kinh ngạc. “Sao cậu biết mà đi mua giúp tôi?”
“Thật mà, thật mà.” Hoắc Dĩ Tường cuối cùng cũng giống như một đứa trẻ con, phấn khích đưa một bộ ba quyển sách được bọc kỹ trong giấy tới trước mặt Tương Bách.
“Em xem, tôi còn bảo anh ta viết thêm chữ: ‘Gửi Tương Bách – độc giả thân thiết của tôi’…”
Tương Bách thấy chữ ký Tiết Du tự tay viết, anh không biết làm sao Hoắc Dĩ Tường mua được bộ sách này bởi lúc ăn trưa anh còn xem TV thấy bảo an ninh hội chợ sách lần này vô cùng rối ren, fan điên cuồng tranh nhau vì một quyển sách có chữ ký, đánh nhau, thậm chí còn gây thương tích.
“Cậu…” Tương Bách thấy cả người Hoắc Dĩ Tường là nước, khuôn mặt đẹp trai có vài vết bẩn nhỏ, nhất thời tự hỏi sao cậu ta lại đi làm loại chuyện này. Cậu ấy không phải luôn giữ hình tượng mĩ nam băng sơn, kiêu ngạo, bị phóng viên chụp ảnh là đã nổi khùng lên, sao lại vì mình mà làm cái chuyện không tưởng này.
“Lúc tranh nhau với người ta bị đẩy ngã à?” Bàn ký tên ở ngoài trời, lại còn mưa thế này, thật vô cùng bất tiện, nếu không phải người quyết tâm sẽ không đi.
Hoắc Dĩ Tường lúc trước cũng không nói với Tương Bách là sẽ đi, bây giờ bộ dạng như vậy mang theo bộ sách có chữ ký về, đưa cho Tương Bách không chỉ là tác phẩm của thần tượng mà trong đó còn một phần tình yêu điên cuồng mà Hoắc Dĩ Tường dành cho anh.
“Không sao, tôi khỏe mạnh như vậy, chen chúc không thành vấn đề. Chín giờ sáng bắt đầu chờ, đến mười hai giờ thì Tiết Du bay đến thành phố T, tôi là nhóm đầu tiên lên xin chữ ký, đằng sau còn nhiều người đợi không được mà phải bỏ về đó.” Hoắc Dĩ Tường thấy may mắn nói. “Người đằng sau không có chữ ký đâu.”
“Đồ ngốc.” Tương Bách cầm lấy khăn lau nước mưa cho người kia. “Thân phận như vậy lại đi làm loại việc này.”
“Tình huống ở đó vô cùng hỗn loạn, không ai nhận ra tôi đâu, với lại vì em chuyện gì tôi cũng tự nguyện làm hết.”
Về nhà trọ, Tương Bách đặt bộ ba quyển truyện trinh thám vô cùng đặc biệt với mình lên trên giá. Cũng nhờ ba quyển này Hoắc Dĩ Tường được ân xá, lại được bò lên trên giường của Tương Bách.
Xa cách hai tháng trời, Hoắc Dĩ Tường cố gắng lắm cuối cùng cũng đạt được quyền tạm trú trên giường vị nha sĩ, vì thế du hồn suốt ngày vất vưởng ở phòng khám hay nhà trọ cũng biến mất. Hai tháng này, những việc Hoắc Dĩ Tường làm cho anh khiến anh không còn cớ nào để đấy cậu ta cách xa trăm dặm được nữa. Tương Bách sống đến tuổi này rồi, chưa từng có người yêu, càng không mơ đến người yêu anh tuấn giàu có như Hoắc Dĩ Tường.
Hoàng hôn buông xuống.
“Hôm nay ở phòng khám có nhiều việc à?” Hoắc Dĩ Tường mở lồng bàn đậy thức ăn ra, nhẹ giọng hỏi người yêu vừa tan tầm về. Tương Bách đang đứng thay giầy ở huyền quan, cởi áo vest ra rồi nói: “Ừ, còn đi khám bệnh tại nhà nữa, hôm nay ở nhà trẻ có đứa bé ham chơi, bị ngã từ trên cầu trượt xuống, gãy mất cái răng.”
“Giải quyết ổn thỏa cả chứ?”
“Xong hết rồi.”
“Rửa tay rồi lại đây ăn cơm.”
“Cậu nấu?”
“Ừm.” Tương Bách nhìn Hoắc Dĩ Tường mặc quần áo hàng ngày ở nhà ừ một tiếng, thấy cậu ta thật sự vẫn đẹp trai như vậy, vô hình tăng thêm lực hấp dẫn đối với Tương Bách khiến anh ngày càng yêu cậu ấy nhiều hơn.
“Đúng rồi, tuần sau tôi phải đi Anh công tác, không ở bên cạnh em, nhưng mà mỗi ngày tôi sẽ gọi điện.” Chờ Tương Bách ngồi vào bàn, Hoắc Dĩ Tường nói với anh, Tương Bách bưng bát cơm lên, nhẹ giọng nói: “Được.”
“Vậy em…” Hoắc Dĩ Tường nhìn vào mắt đối phương, hoài nghi. “Vậy nếu trong thời gian đó có xảy ra chuyện gì, cũng không được tự dưng không nhận điện của tôi như lần trước.”
“Tự dưng?” Tương Bách thấy lần đó cũng không phải là bỗng nhiên nổi hứng, Tương Bách khóc đến sưng đỏ cả mắt, thương tâm đến nỗi không muốn nghe bất kỳ điều gì từ Hoắc Dĩ Tường nữa, bởi tất cả đều là dối trá. Bóng ma tâm lý đó vẫn còn rơi rớt đến bây giờ.
Dựa vào những đợt tấn công mạnh mẽ vừa đấm vừa xoa của Hoắc Dĩ tường mấy ngày vừa rồi, Tương Bách một lần nữa quay trở về vòng tay ấm áp của cậu ta nhưng không thể tin tưởng cậu ta như trước được nữa.
“Tôi bây giờ không hề gạt em điều gì cả.” Hoắc Dĩ Tường săn sóc gắp một miếng thịt gà vào trong bát Tương Bách, nhân thể quan sát sắc mặt anh. Thần sắc vẫn rất bình thản kia khiến Hoắc Dĩ Tường thấy không hề nắm chắc tương lai của hai người.
“Thực ra tôi cũng rất ít khi nói dối.” Hoắc Dĩ Tường thấp giọng nói: “Nếu không thích thì tôi cũng chẳng có hứng thú lừa người khác. Chỉ là tôi thích, tôi mới lừa họ.”
“Vậy…” Cả ngày làm việc khiến giọng Tương Bách có vẻ mệt mỏi. “Tôi phải cảm ơn cậu vì cậu đã lừa tôi. Cảm ơn vì đã ban cho tôi vinh dự lớn lao này.”
“Tôi…” Hoắc Dĩ Tường không thể phát huy miệng lưỡi trơn tru trước mặt Tương Bách.
Hai người im lặng một lúc, Hoắc Dĩ Tường liền chuyển đề tài, hỏi về chuyện của Xuân Thụ, Tương Bách nói em trai có đi dự tuyển ở Khải Ốc, Hoắc Dĩ Tường có hỏi qua ban phụ trách người mẫu thực tập chính quy nhưng họ cũng nói là không thấy mặt Xuân Thụ.
“Đúng rồi, thế Xuân Thụ định làm người mẫu đến đâu rồi?”
“Hôm qua ký hợp đồng chụp ảnh chân dung có gọi tôi tới xem, có vẻ rất có tiềm năng, tháng sau không chừng có thể tham gia biểu diễn ở tuần lễ thời trang.” Tương Bách không giấu diếm nói hết ra tình hình gần đây của Tương Xuân Thụ.
“Vậy sao?” Đũa Hoắc Dĩ Tường dừng lại, chuyện không thể dễ dàng đến vậy chứ, đang muốn nói là liệu có bị công ty nào đó dùng thủ đoạn lừa không, bây giờ ngoài xã hội có rất nhiều công ty lợi dụng sự nông nổi của đám thanh niên trưởng thành rồi lừa đảo, nhưng lại nhìn bộ dạng Tương Bách rất chi là ‘người anh rất tự hào về thằng em’ nên không dám mở lời.
“Cho nên, chỉ cần điều kiện tốt, làm người mẫu cũng không quá khó khăn như vậy.” Tương Bách nói đầy thâm ý, muốn ám chỉ ngày trước lời Hoắc Dĩ Tường đã nói chẳng qua là lừa mình.
“Có lẽ vậy.” Hoắc Dĩ Tường dường như có suy nghĩ gì đó lẳng lặng ăn xong bữa cơm này.
Hai người đều có vẻ không vui với quan hệ trước mắt, nhưng Hoắc Dĩ Tường cảm thấy mình đã làm tất cả những gì có thể vì người này, cậu không hiểu anh ấy còn chưa hài lòng ở đâu nữa. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa vì ai mà làm nhiều việc đến thế.