Hai từ anh trai đó, từ bao giờ đã phân chia giới hạn giữa hai người ?
...
Nỗi đau mà anh nói, cô có thể hiểu được. Nhưng nỗi đau cô từng phải trải qua, anh có thể bù đắp bao nhiêu ?... có bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể lấp đầy. Nhất là nơi trái tim, nó không ngừng rỉ máu. Trước mắt cô là hình ảnh người con trai mà cô yêu thương nhất, bỗng dưng lại mang trong mình bóng hình của một người anh trai, điều này, liệu có thể chấp nhận được sao ?
Du Hạo đưa tay bàn tay áp lên má cô, những ngon tay thon dài lướt qua khóe mắt, lau đi những giọt lệ thương tổn. Nhưng càng lau lại càng chảy ra nhiều hơn, đến nỗi bàn tay anh cũng không thể ngăn chặn được nó.
Oanh Oanh, tại sao em lại tự làm khổ mình ?
"Em nói đi, anh rốt cục phải làm gì ?... Trước đây, em luôn là một đứa trẻ nghe lời, cũng rất mạnh mẽ, còn mạnh miệng nói với anh, sau này lớn lên sẽ bảo vệ anh, vậy nhìn em bây giờ thì có thể bảo vệ ai ?... Cha mẹ đã mất rồi, anh chỉ còn có mình em là người thân, anh muốn chăm sóc tốt cho em, làm một người anh trai tốt nhất trên thế giới này, điều đó có gì sai sao ? Sai ở chỗ, anh đã để em chịu thiệt thòi từng ấy năm qua, khiến em chịu thương tổn không ít, nhìn bàn tay em xem, chỗ nào cũng chai sần hết cả... Thực sự xin lỗi, anh trai có lỗi với em. Nhưng từ giờ sẽ không như vậy nữa. Anh không cần em phải thực hiện lời hứa năm xưa, cố gắng trở thành đứa trẻ mạnh mẽ để bảo vệ anh, chỉ cần em sống thật vui vẻ là được, chỉ cần như vậy, anh cũng thấy rất hạnh phúc. Sau này lớn lên, nếu em có bạn trai, nếu cậu ta khiến em phải khóc, anh cũng sẽ không để cậu ta sống yên thân. Em gái của anh là người mà anh yêu thương nhất, vì vậy đừng bao giờ rơi lệ vì bất kể ai, em phải cười, cười thật nhiều. Nếu có buồn, hay dựa vào bờ vai anh, ở nơi đây vẫn luôn có anh bên em, sau này và mãi mãi không bao giờ thay đổi, không bao giờ... ".
"Mãi mãi về sau ?"
"Phải" Anh nói như khẳng định "Anh sẽ chăm sóc cho em, đến khi nào, em không còn cần tới sự chăm sóc của anh nữa. Đến khi nào, người cuối cùng đó xuất hiện, hắn cướp em đi khỏi tay anh".
Hứa Oanh đau lòng mỉm cười, lòng bàn tay hơi co lại "Nếu em không muốn lấy chồng, muốn ở mãi bên anh thì sao ?"
Anh không suy nghĩ mà trả lời ngay "Cả đời này nuôi em".
Nuôi em ?... Trịnh Du Hạo, anh không sợ rằng, em sẽ trở thành gánh nặng cho anh sao ? Cho dù, anh không nghĩ tới điều này, nhưng còn em, không một giây phút nào em ngừng nghĩ tới nó, bởi vì... em hiểu trái tim mình hơn ai hết... Nếu cứ dựa dậm vào anh như vậy, em sẽ không bao giờ có thể rời xa anh. Em sẽ cố chấp yêu anh, ích kỉ giữ anh cho riêng mình, anh có hiểu không ?
Bàn tay anh có cảm giác ấm áp len lỏi, khi cúi xuống, bất ngờ thấy những ngón tay bé nhỏ của cô đang tiến vào bên trong, đan vào nó. Du Hạo mỉm cười nhìn cô. Ban nãy anh đã rất hoảng sợ, sợ rằng cô sẽ không còn cần tới sự che chở của anh nữa. Nhưng cảm giác này, khiến anh vô cùng hạnh phúc. Ít nhất, anh lại có thể thấy được nụ cười rạng ngời đó. "Oanh Oanh, em không giận nữa phải không ?"
Hứa Oanh khẽ gật đầu.
Anh trai cô nói đúng, cô không thể yếu đuối như vậy trước mặt anh, càng không thể để anh nhìn thấy những giọt nước mắt này.
Anh trai trước đây bỏ rơi cô cũng là có lý do riêng. Nếu không phải quan tâm tới cô, đã không phí công uổng sức trở lại nơi này tìm cô. Chỉ có điều, cách của anh trai thật khiến người ta đau lòng.
...
Hứa Oanh không muốn dày vò Trịnh Du Hạo thêm nữa, cũng không muốn vì sự tổn thương của mình làm anh phải bận tâm. Kể từ giờ, cô sẽ sống thật tốt, giống như trước kia, là một đứa em gái ngoan ngoãn của anh. Một đứa em gái mạnh mẽ hùng hồn tuyên bố sau này lớn lên sẽ bảo vệ anh.
Nếu vậy, cô sẽ quên đi cảm xúc rung động nhất thời đó ?