Sáng sớm anh ở nhà chuẩn bị bữa sáng, gọi tôi thức dậy thay quần áo cho tôi, sau đó lải nhải không ngớt về lịch trình của ngày hôm nay, ngày đầu tiên tôi thậm chí còn cắt ngang lời anh: “Chuyện của công ty đã có Trương Hành phụ trách rồi, không cần anh nhiều chuyện đâu.”
Anh trưng ra biểu cảm hoang mang, sau một lúc anh mới nói: “Anh… Chẳng phải cũng là thư ký của em sao?”
Tôi không kiên nhẫn mà quát: “Anh mà có cửa so với Trương Hành à? Bằng cấp của anh ta là gì còn anh là gì biết không?”
“… Nhưng mà anh làm việc không tốt sao?”
Tốt lắm, nhưng tôi không thích.
Tôi lười nói chuyện với anh ấy nữa, anh cứ luôn như vậy, ngu ngốc như một con bê mới sinh, anh cứ luôn hỏi tại sao, ở đâu ra mà nhiều cái tại sao như thế chứ?
Tôi không vui thì chính là không vui thôi.