Thấy Vân Hy trầm ngâm không nói, đôi mắt sáng ngời ấm áp của Hạ Thiên Thu tựa như đã nhìn thấu cả. Cô không nói, chàng cũng sẽ không hỏi, càng không suy đoán, bình luận bừa. Chàng chỉ còn cách chuyển sang chủ đề khác một cách vụng về, hỏi những chuyện sau khi mình bị hôn mê, đệ tử của Vân Tiêu cổ lâu có bị đàm luận thị phi gì không.
Vân Hy nhất nhất trả lời, nhưng càng nói càng chậm lại. Từ khi Hạ Thiên Thu bị thương đến nay, cô ở bên chăm sóc, đã hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ. Lại thêm lúc trước bôn ba hai ngày để đến thông báo cho Bất Phá các, tính ra đã đến bốn, năm ngày chưa chợp mắt. Bây giờ thấy Hạ Thiên Thu tỉnh lại, khối đá tảng đè nặng trong lòng cô mới coi như được gỡ bỏ, nói mãi nói mãi, cơn mỏi mệt từ từ tràn đến tự khi nào, vây chặt lấy Vân Hy...
Đến khi A Chước bưng được bát cháo nóng vào nhà, thì chợt trông thấy một cảnh tượng trước mắt: Cô nương thanh tú đang nằm gục xuống bên giường, chìm trong giấc ngủ say sưa. Còn chàng trai trẻ với mái tóc như tuyết trắng đang ngồi tựa trên đầu giường, lặng lẽ ngắm nhìn cô, cẩn thận kéo tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người cô.
A Chước biết, thiếu chủ của mình đối đãi với mọi người trước nay đều thân ái hòa nhã, nhưng ông ta đã đi theo Hạ Thiên Thu hai mươi bảy năm nay, chưa từng thấy ánh mắt chàng ấm áp nhu hòa như vậy bao giờ. A Chước đưa một tay lên gãi gãi sau gáy, bất chợt nhớ lại, rốt cuộc không biết tự khi nào, thiếu chủ đã nhìn cô nương kia với ánh mắt như vậy?