Khi Đường Minh nghe được tin tức này, anh không còn hứng thú để phá vụ án, cũng không bận tâm hay tin vào những gì trước đó. Khoảnh khắc nhìn thấy bằng chứng, anh quay lại và nói vài lời với Trịnh Ngạn Trầm, sau đó quay trở lại văn phòng của mình và nhặt lại tấm thẻ trắng.
Đường Minh mấy ngày liên tiếp đều không tham gia vào công việc của vụ án, mà chỉ ở lại trong văn phòng. Cuối cùng, anh nhìn vào tấm thiệp trên tay và mỉm cười yếu ớt. Tấm thiệp đang dần hiện lên một bông hoa màu đỏ kỳ lạ.
"Cuối cùng anh đã đến gặp tôi." Cao Hàm cười khúc khích.
Đường Minh nhìn anh ta một lúc cũng không nói gì.
"Cho tới bây giờ tôi vẫn không muốn tin người đó là cậu. Cậu nói cho tôi biết, cái thẻ này rốt cuộc là có ý nghĩa gì?"
"Ồ, nó chỉ đại diện cho thân phận." Cao Hàm dừng lại. "Tôi biết anh muốn hỏi cái gì, tôi sẽ nói với anh về từng người một. Cận Liễu đã cãi nhau với tôi và Triệu Niệm Yên, quá khó chịu, chuyện chỉ đơn giản vậy thôi."
Đường Minh nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu, "Tôi không hiểu lý do tại sao cậu làm điều này, nhưng cậu cố ý tìm cách để lộ mọi thứ. Ngược lại càng khiến tôi chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình. Nói, người đó là ai?, hoặc nói đúng hơn, ai mới là kẻ ra tay thực sự?"
"Ôi." Đôi mắt của Cao Hàm thoáng chốc liền trở nên đờ đẫn.
"Cái kia ở đâu vậy? Hai con dao đó, độ dài với hình dáng không giống nhau, đều là ảo ảnh mà tôi đã tạo ra để đánh lừa cậu.."
"Có tầm bắn năm mươi mét, bắn vào cánh tay phải và viên đạn không xuyên qua hoặc nổ, nó phải ở khoảng ba mươi mét, cậu đừng nói với tôi rằng cậu đã chạy tới và đâm cô ấy sau khi súng được bắn. Và, khẩu súng chắc chắn sẽ phơi bày sự thật thân phận cảnh sát của cậu, như vậy vì cái gì lúc cậu giết cô ấy lại nổ súng? Nếu đó là cậu, tại sao cậu lại chọn một siêu thị có giám sát, và sau khi mua đồ, lại để lộ một nửa cơ thể để bị quay lại hiện trường cậu vứt viên đạn? Toàn bộ quá trình?"
"Đường Minh, đừng nói về những tưởng tượng của anh. Bằng chứng rất chắc chắn, nhưng tôi thực sự cảm động vì anh không tin tôi làm ra những chuyện này. Nhưng nó có ý nghĩa sao? Tóc là do tôi lấy, viên đạn là tôi bắn, và vết bỏng là để che vết thương do đạn gây ra. Và còn có Tiểu Xuyên sau khi phát hiện Cận Liễu, tôi đã đến đó trong vài phút, dĩ nhiên, vì tôi đã có mặt ở hiện trường."
"Thế này thì sao," Đường Minh rút thẻ ra, nhìn chằm chằm vào Cao Hàm, và chậm rãi nói, "Hai bông hoa, bông hoa của tình yêu và cái chết." Đôi mắt của Cao Hàm lóe lên, im lặng không nói gì. Đường Minh lặng lẽ nhìn anh trong lòng nói không ra được cảm giác gì. Anh đã biết Cao Hàm trong nhiều năm. Cô gái duy nhất lấy được trái tim của Cao Hàm chính là..
"Đừng nghĩ nhiều, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta.. này.." Trịnh Ngạn Trầm thở dài một cái rồi nhẹ nhàng nói với Bạch Diệp Xuyên.
"Hừ." Bạch Diệp Xuyên hạ thấp giọng. Hai người im lặng một lúc lâu, Bạch Diệp Xuyên cúi đầu và hít một hơi, lấy điếu thuốc từ trong túi ra và lặng lẽ phun ra một vòng khói. Trịnh Ngạn Trầm nhìn sang cô ấy, và đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Đột nhiên con ngươi của anh co lại và hiểu được cái lạnh trong tim anh đến từ đâu, "Tiểu Xuyên, cô hút thuốc à?"
Cao Hàm mím môi nhìn Đường Minh.
"Vậy thì sao?" Đường Minh thở dài rất lâu mới nói, "Bất luận đó có phải là Bạch Diệp Xuyên hay không. Cao Hàm, điều tôi không ngờ là, cậu thích một cô gái như vậy."
Cao Hàm sững sờ, rồi mỉm cười như thể anh cảm thấy nhẹ nhõm. "Thích ai, đều không phải là quyết định của tôi. Định mệnh sẽ đặt trái tim tôi ở đâu. Ngay cả khi tôi rơi vào vòng xoáy hay rơi vào đầm lầy, tất cả những gì tôi có thể làm là chìm trong sự ngọt ngào đó." "
" Ừm, có chuyện gì vậy? "
" Không có gì, chỉ là những cô gái mà tôi biết hầu như không hút thuốc. "Trịnh Ngạn Trầm nói trong trạng thái mơ màng. Anh nhớ tới những gì Đường Minh nói sau khi xem giám sát ngày hôm đó, không phải Cao Hàm, chính xác mà nói, tất cả mọi chuyện đều không phải là cậu ta làm.
Cao Hàm bỏ hút thuốc từ rất sớm, đây là hai người cùng làm ra, kẻ giết người thực sự là một người khác, nói cách khác, người để lại điếu thuốc trong phòng. Anh quay sang ngắm nhìn vẻ xinh đẹp của Bạch Diệp Xuyên trái tim anh như chầm chậm lặng xuống. Điếu thuốc đã hút được khoảng một nửa. Trịnh Ngạn Trầm tập trung, nhìn chằm chằm vào tay Bạch Diệp Xuyên. Bạch Diệp Xuyên nhấp một ngụm nữa, sau đó hạ điếu thuốc xuống, dập tắt trong cái gạt tàn, và rồi, gần như cùng lúc, ngón tay cái được ấn xuống.
" Đi thôi, có một số công việc cần phải làm tiếp. "Bạch Diệp Xuyên đứng dậy.
Trịnh Ngạn Trầm nhìn chằm chằm vào nửa mẩu thuốc trong gạt tàn, nhìn làn khói uốn lượn, anh chầm chậm đáp lời," Được."