Mô hình "bộ tam thiên" của Hào Nam là mô hình "buông rèm nhiếp chính". Mỗi cấp thế lực sẽ tương ứng với một cấp cảnh giới tu tiên của hắn. Do ở các cấp thế lực còn thấp này, cảnh giới tu tiên tương ứng của hắn cũng thấp, nhanh đột phá bước vào cảnh giới cao hơn. Nên hắn không có thời gian để trực tiếp quản lý, điều hành các thế lực mà hắn làm chủ. Ví dụ như ở cấp thế lực hương xã, tương ứng cảnh giới của hắn là trúc cơ. Hắn chỉ ở cấp này khoảng một năm là đột phá bước vào kim đan. Nên hắn không thể bố trí thời gian đi làm hương trưởng, xã trưởng được. Vì vậy hắn chỉ có thể làm chủ thông qua mô hình "buông rèm nhiếp chính" để quản lý điều hành thôi. Dù nói vậy nhưng hắn vẫn có dự kiến, từ cấp tiểu quốc chủ trở lên; hắn sẽ trực tiếp làm chủ để quản lý, điều hành. Đương nhiên là do hắn không muốn nhờ vào ngoại lực; nếu không lão sư của hắn có thể bố trí cho hắn làm vực chủ cũng được. Hắn muốn dựa vào khả năng của mình từng bước một làm chủ các cấp thế lực tương ứng với thực lực của hắn và phát triển lớn dần. Đó mới là trải nghiệm mà hắn muốn.
Đêm đã về khuya, Hào Nam cũng đã thống nhất được với cửu trưởng lão kế hoạch thành lập, huấn luyện và mô hình hoạt động của tiểu đội tam thiên. Ngày hôm sau hắn lại gặp mặt quản gia Trịnh Thanh Quản và cũng thống nhất những hoạt động sinh ý trên địa bàn thôn trấn này. Hắn chưa can thiệp sâu vào các hoạt động này nên việc thống nhất cũng đơn giản không mất nhiều thời gian.
Xử lý xong việc với quản gia Trịnh Thanh Khoản thì đã là buổi trưa, hắn không về nhà mà đi ra trấn xem xét mọi hoạt động của trấn. Nói là hoạt động của trấn nhưng chủ yếu là của ba gia tộc mà thôi. Hắn xem xét một hồi chừng nửa canh giờ thì bước vào một quán nhậu sầm uất.
- "Tiểu nhị. Cho đồ ăn ngon nhất của quán và rượu hảo hạng lên đi". Hào Nam ngồi vào bàn và gọi đồ ăn luôn.
- "Vâng. Có ngay đây". Tiểu nhị kêu to.
- "Các ngươi gần đây có nghe tin tức gì của thiếu chủ Trịnh gia không?". Một âm thanh vang lên ở giữa quán.
- "Chắc hắn ta vẫn còn bế quan. Lần này hắn xuất quan, chí ít cũng phải luyện khí lục trọng. Khi hắn còn là tứ trọng, đã từng một kiếm, một quyền đánh bại thiếu chủ Lý gia luyện khí lục trọng. Giờ hắn xuất quan chắc chắn là cao thủ hàng đầu của thôn trấn Hạ Lâm này rồi". Một người khác đáp lại.
Mọi người đang bàn luận rôm rả thì nghe được tiếng quát của hai người mới từ cửa quán bước vào: "Kẻ nào to gan, lớn mật giám đem chuyện của Trịnh gia ta ra bàn, không sợ ăn quả đắng sao?". Văn Bân cùng Trung Quân vừa bước vào quán nghe mọi người đang xì xào bàn tán về thiếu chủ Hào Nam của Trịnh gia bọn họ đã nổi cơn tam bành quát lớn. Bọn hắn hai người không nhìn thấy Hào Nam đang ngồi quay mặt ra ngoài cửa sổ ở góc trong của quán. Không khí tĩnh lặng trong giây lát, một tiếng thở dài và giọng nói mỉa mai cất lên:
- "Trịnh gia không biết từ khi nào trở nên hung hăng, bá đạo vậy!". Một thiên tài thế hệ trẻ của Dương gia cất tiếng. Hắn là Dương Tam, ở Dương gia xét về thực lực và danh vọng hắn chỉ đứng sau thiếu chủ Dương Lăng, tu vi luyện khí lục trọng đỉnh phong. Ngày dự yến tiệc mừng thiếu chủ của Trịnh gia hắn không tham gia là do khi ấy hắn đang bế quan đột phá luyện khí tứ trọng bước vào ngũ trọng. Đúng là trước mặt hắn thì Văn Bân, Trung quân - một luyện khí tứ trọng, một luyện khí tam trọng - chỉ như một con kiến. Mạnh lắm thì cũng chỉ như kiến càng mà thôi. Dương Tam cũng chưa biết mặt Hào Nam. Đừng nói Dương Tam, cả thôn trấn Hạ Lâm này trừ người họ Trịnh và những người dự lễ mừng thiếu chủ ra thì đều không biết mặt Hào Nam. Chuyện đó là hết sức bình thường, bởi vì Hào Nam mới bước vào tu tiên chưa đến một năm trời.
Khi bước vào quán, hai thiên tài họ Trịnh rất tự tin; nhưng khi nhìn thấy Dương Tam lại như gà thấy nước sôi vậy. Hai người đang ở trong tình cảnh đi thì cũng dở, ở không xong, bỗng nghe có tiếng gọi: "Văn Bân, Trung Quân lại đây". Bọn họ bây giờ mới nhìn thấy thiếu chủ, mừng muốn khóc luôn. Chuẩn bị rảo bước về phía Hào Nam thì lại nghe Dương Tam quát lên.
- "Các ngươi muốn bỏ đi à? Cũng được, nhưng trước khi đi thì phải quỳ xuống nhận sai và nói cho mọi người nghe Trịnh gia không xứng hô to, gọi nhỏ ở cái đất Hạ Lâm này".
Hào Nam lững thức bước tới gần đám đông và nói: "Có chí khí! Ngươi có bản lĩnh nói lại lần nữa không". Hắn lần này xuất quan đã vận dụng bí quyết liễm tức mà lão sư để lại cho hắn, ẩn đi tu vi của mình. Chỉ có nhân vật hơn hắn vài đại cảnh giới mới có thể nhìn ra chút manh mối.
Dương Tam chỉ thấy một thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi, khí chất bất phàm nhưng nhìn không ra cảnh giới. Hắn liền hỏi: "Ngươi là ai?". Hắn vừa hỏi xong lại thấy Văn Bân, Trung Quân hơi cúi người làm lễ, mười phần tôn kính: "Ra mắt thiếu chủ".
Hào Nam phân phó: "Hai ngươi đứng sang một bên chờ ta phân phó".
- "Vâng. Xin nghe theo thiếu chủ phân phó". Hai người đáp lời rồi đứng ra đằng sau Hào Nam.