Theo chân một Thiên nô đang bưng khay trà một mạch bước đi, qua đại sảnh, vòng qua hồ nước, lại xuyên qua hành lang uốn khúc, đứng trước một gian điện nghiêng nghiêng. Nghe hắn cúi đầu gọi một tiếng: “Chủ tử, trà đây ạ.” Trong sự cung kính hàm chứa vài phần run rẩy không thể tự chủ.
Giữa tĩnh mịch, “Cạch–” một tiếng cửa mở tỏ ra có phần đột ngột, khiến Thiên nô hoảng sợ co rụt lại, rồi mới dám sải bước tiến vào. Trong phòng đang đốt Long Tiên Hương, hai lư hương màu tím sẫm điêu khắc hình thụy thú (con vật mang điềm lành), mắt như chuông đồng, râu lông đều dựng đứng, bộ dáng uy phong hiển hách. Con thú lỗ mũi mở to từ trong miệng tràn ra từng làn khói nhè nhẹ mênh mang, nhưng mùi rượu sực nức, xông thẳng vào mũi, át đi cả làn huân hương ngọt ngào làm đầu óc thanh tỉnh. Thiên nô thật cẩn thận liếc mắt nhìn xem một cái, dưới tầng tầng sa mạn, một người nằm ngang trên tháp, mái tóc màu bạc tán loạn rũ xuống, trên cẩm y tử sắc loang lổ vết rượu, rõ ràng là còn tỉnh, đôi mắt khép hờ chỉ ngơ ngẩn nhìn chăm chú một vò rượu nhỏ trong lòng.
Thật nhẹ nhàng vòng qua đám quân cờ rơi tản mác đầy trên mặt đất, Thiên nô đem chén trà đặt lên chiếc bàn con bên cạnh tháp, rồi vội vã lui ra ngoài. Chờ khẽ khàng khép lại cánh cửa, lúc này mới dựa lưng vào cửa, thở dài ra một hơi thật dài. Thiên Quân tính tình càng ngày càng khó đoán, thình lình bị hắn nhìn đến cái gì, cho dù không làm lỗi cũng có thể bị hắn tìm cho ra lỗi. Nhớ tới bộ dáng Tiểu Tam ngày hôm qua bị phạt, dù ban ngày cũng dám bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Lòng còn sợ hãi liếc nhìn sau lưng một cái, cánh cửa vẫn đóng chặt, tay nhè nhẹ vỗ vỗ ngực, hoàn hảo hoàn hảo, Thiên Quân không bắt lỗi hắn, xem như nhặt trở về một cái mạng. Nghĩ lại, sau này nếu mỗi ngày đều như vậy, Thiên Quân không đến phạt hắn, hắn cũng tự hù chết mình. Nhất thời không cẩn thận thở dài một tiếng, vội vã bụm miệng nhanh như chớp chạy đi.
Tiếng bước chân cẩn thận khẽ khàng dần dần đi xa, trong phòng lại quay về tĩnh mịch, Úc Dương Quân chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt đầy tơ máu lộ ra vài phần mờ mịt. Ánh mắt rơi xuống trên những quân cờ tán loạn, hắc hắc bạch bạch tản mác đầy trên đất, hãy còn lóe u quang. Là say hay đang ngủ? Trước mắt hiện ra một đôi tay nhỏ bé trắng muốt, khớp xương trên ngón tay gầy guộc mong manh. Mắt thấy y đem từng quân từng quân cờ một nhặt lên, tay áo màu xanh phủ trên cánh tay, càng tôn thêm sắc trắng cho đôi tay kia, trắng đến có phần già cỗi, xuyên thấu qua làn da hơi có vẻ trong suốt cơ hồ có thể nhìn đến những sợi gân xanh dài mảnh, tựa như chỉ cần một chút không chịu đựng được sẽ vỡ tan ngay trước mắt.
Tiếng tim đập truyền vào màng nhĩ, thình thịch rung động. Úc Dương Quân không thể kiềm chế ngước mắt lên, trong khắc tiếp theo lọt vào mắt chính là cái gì? Hai vạt trường sam màu xanh giao nhau, bên trong lộ ra phân nửa cảnh tử trắng ngần, tiếp đó là chiếc cằm thon thon… Hướng lên trên, lên trên nữa, nhân ảnh như huân hương trong phòng dần dần nhạt đi. Không nghe được thanh âm trong vắt của quân cờ rơi xuống đất, chỉ thấy đôi tay kia chậm rãi tan biến, trong mắt vẫn như cũ chỉ có những quân cờ, lặng lẽ nằm trên mặt đất, vẫn còn trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe u quang, không cần chạm vào cũng có thể cảm nhận được một luồng hơi lạnh lẽo thấu tâm can.
Giống như ngày đó, y ở trước mặt hắn rơi xuống đài cao.
“Ta hối hận rồi.” Vẫn là khuôn mặt và khẩu khí bình thản, không mang theo một tia hận ý, chỉ là thản nhiên mà nói ra một sự thật cho hắn nghe.
Vào đến tai Úc Dương Quân lại như sấm sét, trơ mắt nhìn y rơi xuống, phút chốc hóa thành tro bụi, lẫn vào vô số bụi tro loang loáng hạ xuống nơi chân trời, không thể nào nhận ra được nữa. Nhanh đến mức ngay cả một cơ hội để hắn nhảy xuống cứu lại cũng không có được.
Uống rượu đến say khướt, trong mắt sẽ không phân rõ chân thật hay hư ảo. Luôn thấy có người một thân thanh y, vạt áo phiêu phiêu tiến vào cửa, đứng bên cạnh hắn, nghe y nhẹ giọng hỏi: “Chủ tử, có gì phân phó?”, hay thấy y cúi mình nhặt lên những quân cờ trên mặt đất, trong mênh mang thậm chí có thể nhìn thấy đôi mày cau lại của y, chớp mắt, trước mắt hoặc là một kẻ khác, hoặc là, cái gì cũng không có. Luôn rõ ràng nhìn thấy thân ảnh y sam xanh biếc kia, thậm chí có thể thấy cả những nếp gấp trên áo, khóe môi hơi cong cong của người nọ, nét cười nhàn nhạt nơi đuôi chân mày, lại như thế nào vẫn nhìn không rõ ràng, như thế nào cũng không nhìn được đầy đủ một gương mặt. Cố gắng kiềm chế khao khát của bản thân muốn đưa tay ra bắt lấy, ảo giác vẫn như trước mong manh đến chỉ cần một cái nháy mắt sẽ biến thành hiện thực. Trong tim như lần thứ hai chứng kiến y rơi xuống, rất nhanh mà rơi xuống, hư không vô tận tràn ngập dâng đầy, tràn ngập phiền muộn cùng đau đớn.
Không kìm lòng nổi mà xiết chặt cánh tay đem vò rượu nhỏ kia ôm càng chặt hơn vào lòng. Những quân cờ hỗn loạn bên cạnh tháp chỉ như hư không, duy nhất một vò rượu nhỏ được hắn xem như bảo bối mà ôm chặt lấy. Vật y lưu lại thực rất ít, chỉ có một mảnh tay áo ngày đó y đã xé rách trên Luân Hồi Thai, được Úc Dương Quân cẩn thận giữ lại, không dám cầm ở trong tay, nhìn tới ngực lại càng đau.
Trong lòng thực trống rỗng, nhắm mắt lại chỉ thấy trước mặt là biển mây khói mờ ảo bên dưới Luân Hồi Thai. Sau khi ngây ngẩn trở lại Thiên Sùng Cung, hắn bắt đầu tìm kiếm, một đường đến hậu hoa viên, xuyên qua hành lang uốn khúc, qua nguyệt động môn lại đến trúc bản kiều (cửa hình tròn và cầu gỗ), trên con đường mòn rải sỏi cong cong trong rừng trúc dẫn đến trước tiểu viện Văn Thư từng ở.
Cửa gỗ chậm rãi mở ra, bờ tường từng bám đầy tử đằng biêng biếc lăn tăn từng đợt sóng xanh lục, giờ đây héo khô chẳng còn gì, lộ ra mặt tường xám tro nguyên bản. Bộ bàn ghế bằng đá vẫn còn đó, trên bàn đặt một khay trà, trong khay có một bình trà nhỏ màu đỏ tía, xung quanh là bốn chén trà đồng màu ôm lấy. Úc Dương Quân đứng ở cạnh cửa ngây ngẩn mà nhìn, một khắc thất thần, tưởng như người nọ đang đứng ở sau bàn, một bên nhấc ấm châm trà, một bên ngẩng mặt, lộ ra nụ cười ôn nhã: “Chủ tử đến rồi.” Bên cạnh y còn có Xích Viêm cùng Lan Uyên, một người cười mỉm, một người mắt trợn trừng, tức giận mà chào hỏi hắn. Hắn còn chưa biểu hiện gì, một chén trà nhỏ đã đưa tới trong tay, hương thơm lan tỏa, tức giận vô cớ trong lòng liền lắng xuống rất nhiều.
Vươn tay run rẩy chạm vào, trên ấm trà đã đóng một tầng bụi thật dày, ngón tay mới vừa chạm đến, ấm kia liền “lách cách” vang lên một tiếng nho nhỏ, vỡ vụn thành mấy cánh hoa, chén trà bên cạnh cũng vỡ theo. Âm thanh rạn nứt dội thẳng vào đáy lòng, Úc Dương Quân trong lòng thắt lại, quay đầu bước nhanh về phía phòng trong, không dám ngoái đầu nhìn.
Trong phòng sắp xếp rất ngăn nắp, đệm chăn chỉnh tề đặt ở đầu giường, đã sớm mất đi độ ấm. Kéo ra ngăn tủ bên cạnh giường, chỉ là vài bộ thanh sam thường mặc, định lật xem thêm chút nữa, ngón tay vuốt ve trên mặt vải mềm mại hồi lâu, cuối cùng lại thôi. Duy trì nguyên dạng là tốt rồi, không đành lòng hủy hoại thêm gì nữa.
Úc Dương Quân ngồi ở cạnh giường Văn Thư một lúc lâu, nhìn quanh một vòng, đều là đồ vật của Thiên Sùng Cung. Văn Thư từ nhỏ nhập tiên cung, khi ấy vô cùng nghèo túng, làm sao có vật gì do y mang đến được? Lúc này mới nhớ tới, chính là muốn lưu lại một thứ gì đó làm niệm tưởng, cư nhiên cũng không vật nào để hắn gửi gắm tình cảm. Vốn muốn tìm một vài thứ để bù đắp khoảng trống trong lòng, thế nhưng cái gì cũng không tìm được, miệng hố sâu tan vỡ ngược lại càng bị khuếch đại ra thêm.
Vẫn không cam lòng, lại lang thang đến nhân gian, dọc theo dấu chân Văn Thư ngày trước, đem những nơi mà trăm năm qua y đã đặt chân đến nhất nhất đi lại một lần. Lúc trước Úc Dương Quân vì tìm y cũng từng đi qua, nhưng là lướt qua vội vàng, nhìn một cái rồi đi. Lúc này đây cẩn thận đến từng nhánh cây ngọn cỏ cũng không muốn bỏ qua. Nhân gian thay đổi không ngừng, vật đổi sao dời mấy độ xuân thu, mọi thứ từ lâu đã không còn. Chỉ có ở trong gian nhà tranh mà y từng ngụ nấn ná mấy ngày, nhớ lại ngày đó khi hắn đến, từ ngoài cửa nhìn cảnh y cùng với Xích Viêm trò chuyện thật vui vẻ, cùng với câu nói kia của y “Ta hối hận rồi”, không có phẫn nộ như trước, ngược lại chỉ phát sinh thêm càng nhiều đau thương.
Bèn ở trước nhà y mà nhìn hài đồng trong thôn trang thả diều. Tiết xuân tháng ba, cỏ xanh oanh lượn, gió xuân hây hẩy. Hài tử nhà bên gọi mấy đứa bạn cùng lứa đến, tước vài đoạn trúc, trên giấy vẽ một con bướm ngũ sắc, lại buộc dây vào con lăn, đợi lúc gió xuân chầm chậm nổi lên, con diều kia liền chấp chới bay lên trời. Hắn ẩn thân mình, tựa trước cửa nhà Văn Thư chán nản mà nhìn, xem bọn chúng chơi đùa đến lúc cao hứng, sợi dây “phựt” một tiếng đứt mất, con diều kia liền theo gió bay đi thật xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy. Bọn nhỏ nhìn diều bay mất, chán nản đều tự trở về nhà. Úc Dương Quân còn tựa ở cạnh cửa, hạ mắt thấy con lăn bị bọn nhỏ vứt trên mặt đất. Phàm phu tục tử nhìn không tới nơi khóe mắt của Thiên Quân cao cao tại thượng tràn ngập bi ai.
Từ chỗ Lan Uyên nhận được một vò rượu nhỏ này, là thổ tửu ngày trước Văn Thư tự cất, Lan Uyên nói, rượu này gọi là Quỳnh hoa lộ. Hắn không biết. Chỉ biết là rượu này lần đầu lên men, hắn đã uống một ngụm, rất ngọt, trong cái mát lạnh còn mang theo vài phần quyến luyến. Kỳ thật là vô tình nhìn thấy y cất rượu, vô tình nhìn đến mấy ngày, không hiểu sao nhất định muốn nếm thử một ngụm, nếm xong rồi lòng lại cảm thấy kỳ quặc, nghĩ tại sao mình lại so đo với một nô tài như thế này. Không nhớ rõ lúc ấy đã nói gì, chỉ là loại tâm tình vừa nôn nóng vừa kỳ quái này trước sau liên tiếp xuất hiện. Mỗi khi yên tĩnh lại một chút, nhìn đến bộ dáng y cắn môi ra vẻ vô sự, liền lại lập tức dâng lên, nói cái gì, làm cái gì, đến khi muốn thu hồi lại đều luôn cảm thấy bối rối.
Nhị thái tử vì nghịch thiên mà bị biếm hạ phàm dường như độ lượng hơn rất nhiều, nghiêm trang đối hắn nói: “Nhân gian vẫn là nơi y hướng về, hiện giờ y được thỏa nguyện, trong lòng người nên vui mừng mới phải.”
Không muốn nghe, không muốn nghe những lời đó, y rời đi là được thỏa nguyện, giống như việc y rời đi là đúng, nếu như vậy, về sau sẽ không còn xuất hiện nữa. Câu nói đó như đâm xuyên tâm, y sam bay lồng lộng, cuồn cuộn nổi lên ngập trời cuồng nộ: “Y vẫn là của ta, ngàn vạn năm trước y đã là người của ta! Đừng nói là y trở thành một người phàm tục, cho dù là luân hồi thành một nhánh cây một ngọn cỏ, y cũng chỉ có thể ở bên cạnh ta! Từ đầu đến cuối, y đều chỉ có thể là người của ta! Lan Uyên, ngươi nghe cho rõ, y có nguyện ý hay không không phải là do ngươi nói, lần tới còn để ta nghe thấy, mặc cho thể diện của Thiên Đế cũng đừng trách bổn quân không nói tình lý!”
Nhị thái tử lỡ miệng bị quát mắng chấn động lui về phía sau một bước dài, Úc Dương Quân trong lòng thế nhưng lập tức thanh thản rất nhiều, y là của hắn, hắn không nói buông tay, y lại như thế nào có thể một thân một mình rời đi?
Trong tay nắm chặt vò rượu nhỏ kia, lòng lại dâng lên một mảnh bi thương, những thứ y lưu lại rất ít, những thứ ít ỏi này hắn cũng là từ người khác mà có được. Không thể nói được là tư vị thế nào.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Đem vò rượu trong lòng ôm chặt hơn, dán sát vào ngực. Xa xa có tiếng bước chân truyền đến, khi sắp tới gần trước điện lại lập tức bước khẽ hơn rất nhiều, bóng người nhanh chóng hiện lên trên song chỉ (cửa sổ dán giấy), chốc lát sau, tiếng nện bước không còn chú tâm khẽ khàng nữa lại vang lên, càng lúc càng xa.
Hoàng hôn chiếu thẳng vào, trên song chỉ một một vầng ánh sáng đỏ tươi ấm áp chói mắt, trong lư hương từng làn khói vẫn nhè nhẹ lan tỏa, lại một ngày trôi qua. Úc Dương Quân nằm trên tháp, chờ đợi, một ngày lại một ngày, chờ đợi…
Ngoại trừ chờ đợi, không còn cách khác.
Văn Thư đã vào Chúng Sinh Luân Hồi Bàn, Tỏa hồn thuật trên hồn phách y đã mất đi hiệu dụng, giống như con diều đứt dây, mặc cho hắn có giật kéo sợi dây trong tay thế nào cũng chẳng làm được gì.
Chỉ là vẫn không muốn, không muốn chỉ có thể nhìn thấy ảo ảnh của y trong chốc lát, còn chưa nhìn được rõ ràng đã tức khắc tiêu tán. Cũng không muốn chỉ có thể ôm lấy những thứ băng lãnh để bù đắp khoảng trống trong lòng. Nhân tâm luôn đầy bất mãn, khoảng trống trong lòng mỗi ngày càng rộng ra thêm. Muốn nhìn gương mặt trong sáng của y, muốn nghe y nói chuyện, muốn biết hành tung của y, muốn đi tìm, muốn dùng hai tay mà chạm vào cảm xúc chân thật ấy, muốn mang y quay về bên cạnh hắn, chỉ cần nghiêng khóe mắt đã có thể nhìn thấy khuôn mặt đạm nhiên của y… Rất muốn rất muốn, xa xôi vượt quá ảo ảnh mơ hồ trước mắt.
Nghĩ đến càng không thể tự kiềm chế, cả phòng đều là bóng dáng của y, trái tim đã không rung động vạn năm ngập tràn khao khát.
Khi không thể chịu đựng nữa, Tây Hải long cung Bá Ngu hoàng tử vốn vẫn giỏi nhìn mặt đoán ý, dè dặt ở bên tai Úc Dương Quân nói: “Có lẽ địa phủ bên kia có thể có chút tin tức.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Bá Ngu liền hối hận, thầm mắng mình ngu muội. Địa phủ là nơi vong hồn quay về, quỷ khí dày đặc, oan hồn ác quỷ khắp nơi. Tiên gia tự cho mình thanh cao, xưa nay không đem nơi đó để vào mắt, càng không nói đến vị Thiên Quân ngạo mạn mắt cao hơn trời này, sao có thể chấp nhận hạ mình đến địa phủ hỏi thăm tin tức?
Liền vội cứu vãn thêm một câu, nói: “Thiên Quân xin chờ, Bá Ngu thay ngài đến đó hỏi xem.”
Lời còn chưa dứt, đã thấy một đạo tử ảnh phá không mà đi, giây lát đã biến mất nơi chân trời. Bá Ngu chấn động lắp bắp kinh hãi, nhìn hoa rơi lác đác trên hành lang, hơn nửa ngày cũng chưa hoàn hồn.
Người ta nói, trong Tam giới có một nơi gọi là Địa phủ. Trên dòng Vong Xuyên nước chảy không ngừng, có cây cầu tên gọi Nại Hà, đầu cầu Nại Hà có một lão bà lưng gù, gầy còm thấp bé, tay nâng một chén Mạnh bà thang trong suốt vô sắc vô vị đưa cho các vong hồn tiến đến trước cầu, Mạnh bà thang trôi qua cổ họng, mọi chuyện trong quá khứ đều theo dòng nước Vong Xuyên biến mất, lưu lại một thân thể trống rỗng cùng một gương mặt vô bi vô hỉ. Trong Địa phủ có Hắc Bạch vô thường chuyên kiểm soát áp giải các vong hồn, vong hồn bị giải đến trước Thập Điện Diêm La, đã làm bao nhiêu điều ác, tích bao nhiêu việc thiện, từng việc từng việc đều được xét đến phân minh. Nếu là ác nhiều hơn thiện, liền bị ném xuống núi đao biển lửa, vạc dầu rừng gươm, chịu đựng mọi cảm giác khổ sở, hồn phách không bị tiêu tán, nhưng cũng đủ đau đớn đến khiến người ta hận không thể lại chết đi vài lần. Trên án của Diêm vương có Sinh Tử Bộ, ai có bao nhiêu năm dương thọ, bao nhiêu tuổi phải chịu đại kiếp, bao nhiêu tuổi lại mắc bệnh ách, kiếp trước như thế nào, kiếp này lại như thế nào, liệt kê rành mạch. Sau khi kết thúc mọi sự trong tiền kiếp lại bị quỷ tốt ném xuống Luân Hồi Bàn, nhẹ nhàng mà thoải mái bắt đầu một cuộc đời, trên Sinh Tử Bộ lại thêm một trang giấy mỏng.
Úc Dương Quân dừng chân trước dòng Vong Xuyên, bờ đối diện chính là Âm phủ, một con sông cuồn cuộn ngăn cách âm dương. Bờ bên kia trải dài một biển hoa đỏ rực như máu, gió lạnh thổi qua, lướt trên vô số đóa hoa đỏ thẫm, tung bay trong gió như huyết châu tán loạn.
Úc Dương Quân mũi chân điểm nhẹ định đạp sóng mà qua, vừa giẫm lên một ngọn sóng vừa dâng, cổ chân chợt cảm thấy bị nắm chặt, trong làn nước Vong Xuyên đột ngột vươn ra một cánh tay chỉ còn trơ xương trắng, gắt gao bắt lấy chân hắn. Giây lát sau, lại hiện lên một cái đầu lâu, hốc mắt tối om chằm chằm nhìn hắn: “Xuống đây, xuống đây đi… Khặc khặc khặc khặc…” Tiếng cười âm hàn, khiến cho người ta dựng tóc gáy.
Úc Dương Quân đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy không biết từ khi nào, trong nước vươn ra vô số cánh tay, có cái chỉ còn là một bộ bạch cốt, có cái vẫn còn dính lại một chút da thịt trong xương, điên cuồng vùng vẫy chộp lấy, như muốn ngoi lên, lại như muốn kéo kẻ khác vào trong nước. Giữa những cuộn sóng nhấp nhô, một cái đầu lâu trắng toát dập dềnh trong nước, hàm răng đóng mở lách cách, tựa như đang điên cuồng sung sướng.
Truyền thuyết nói rằng, có người khi còn sống hàm oan chưa được minh bạch, lòng mang oán hận, không muốn cứ như vậy đầu thai, liền từ trên cầu Nại Hà nhảy xuống, bị nước Vong Xuyên ăn mòn thân thể, một phần oán niệm hóa thành khói đen quanh quẩn ở Luân Hồi Thai bên dưới Côn Lôn Sơn, một phần lưu lại trong Vong Xuyên, trọn đời oán hận không thể giải thoát.
“Chủ tử, chủ tử…” Giữa tiếng quỷ khóc thê lương, có thanh âm ai đó ôn nhã như nước, mang một chút đạm nhiên vô cùng quen thuộc?
Úc Dương Quân thân thể chấn động, quên mất muốn thi pháp giải thoát, tập trung tư tưởng lắng tai nghe.
“Chủ tử, chủ tử…” Thanh âm kia lại vang đến, nhẹ nhàng mơ hồ, khi gần, khi xa.
Cổ chân càng bị nắm chặt hơn, sớm bị kéo vào trong nước, nước sông vàng đục dính vào thân mục xương rữa thịt. Úc Dương Quân vẫn không nhận ra, đứng ở giữa sông chăm chú cẩn thận lắng nghe.
“Chủ tử, chủ tử…” Ác quỷ tùy tiện nhìn trộm nhân tâm, đầu lâu bên chân thừa dịp sóng dâng lên, lại trôi vọt đến, thẳng đến trước mặt Úc Dương Quân, hàm răng nhấp nhô đóng mở, liền có tiếng người từ bên trong phát ra, “Chủ tử, chủ tử… Khặc khặc khặc khặc…”
Khi mặt nước nặng nề bình lặng trở lại, tiếng cười quái dị vẫn không ngừng.
“Láo xược!” Úc Dương Quân chợt hoàn hồn, sắc mặt trầm xuống, bộ xương trắng đang nắm lấy cổ chân hắn vỡ ra răng rắc, lũ oan hồn còn chưa kịp kinh hô, nước sông vàng đục đã như bị lưỡi đao sắc bén chẻ ra, hai bên sóng cao ba thước, chỉ riêng dưới chân Úc Dương Quân bày ra một con đường bằng phẳng. Đợi hắn an ổn bước qua sông, đầu sóng đột nhiên lao xuống, giữa tiếng nước ầm ầm pha lẫn thanh âm thê lương của oan hồn, bọt nước tung tóe, rơi xuống bên bờ, đóa hoa giận dữ phút chốc tàn lụi.
Sớm có một bầy quỷ tốt đứng chờ trước cửa phủ, đợi Úc Dương Quân đến gần, liền vây lấy hắn. Úc Dương Quân sắc mặt không thay đổi, tay áo vung lên, trong tay hiện ra một thanh ngân kiếm hẹp dài, hàn quang như tuyết, trong cái u ám chốn địa phủ vẫn tỏa ra mấy phần quang lượng.
Bọn quỷ tốt vây xung quanh không dám tùy tiện tiến đến, Úc Dương Quân cầm trong tay lưỡi kiếm sắc bén, lạnh lùng đứng giữa quỷ trận. Ngay thời điểm giương cung bạt kiếm, đại môn địa phủ cao ngất đóng chặt phía trước đột nhiên chậm rãi mở ra, một làn khói xanh lục thê lương mang theo gió lạnh tràn đến, bọn quỷ tốt nhất tề quỳ gối trước cửa. Phía sau cửa, Thập Điện Diêm La, chúng phán quan quỷ thủ (quỷ đứng đầu), ngưu đầu mã diện chia ra đứng ở hai bên.
Úc Dương Quân chỉa mũi kiếm xuống đất ngẩng đầu đi vào, trong điện mọi người chắp tay thi lễ, cùng hô lên một câu: “Kiến quá Thiên Quân.”
Người ngồi phía trên an nhiên bất động, tóc đen như mực, quan sức (vật trang sức nhỏ nhỏ cài trên tóc để giữ tóc lại ấy) cũng màu đen, hắc sắc trù y (y phục tơ lụa màu đen)không có nửa điểm trang trí, ngay cả ánh sáng trên mặt tơ lụa cũng dường như mang theo ám sắc, chỉ có gương mặt tuấn mỹ là trắng bạch tử khí, quang ảnh đan xen, nửa phần u ám, nửa phần thương hại.
Hắn không đứng lên, ngồi yên tại chỗ nói: “Tại hạ đứng đầu địa phủ.” Âm điệu cũng là tử khí đến không có nửa điểm dao động.
Thấy Úc Dương Quân chỉ khẽ gật đầu một cái, không có ý định mở miệng. Hắn mới lại chậm rãi nói một câu: “Thiên Quân quấy rầy trật tự của phủ ta rồi.”
Úc Dương Quân nhướng mày, lạnh lùng nói: “Bổn quân đến tìm người.”
Trên mặt dường như có ý cười, giữa bốn bề ánh sáng xanh lục, có một cảm giác âm trầm không thể tả. Người nọ nói: “Trong Địa phủ chỉ có quỷ, người sống đến nơi này cũng phải biến thành quỷ.”
Úc Dương Quân nghẹn giọng, trên mặt không khỏi dâng lên vài phần sát ý, chợt lại khôi phục, từ trong tay áo lấy ra mảnh giấy có ghi bát tự của Văn Thư, ngón tay dụng sức, phóng đến trên bàn kẻ ngồi bên trên: “Là người này.”
Người nọ hai ngón tay bắt lấy, đem tờ giấy vững vàng kẹp chặt, bàn tay lộ ra giữa hắc y cũng trắng bạch tử khí như gương mặt. Đôi mắt đen không thấy đáy nhìn qua trên mảnh giấy thô ráp một lượt, kẻ đứng đầu Địa phủ lại nở nụ cười thê thảm: “Phàm nhân đã cởi bỏ phàm cốt, không nằm trong vòng quản hạt của Địa phủ. Hồn phách rơi vào Luân Hồi Bàn lại càng không được liệt kê trong Sinh Tử Bộ. Vô án khả tra.”
Biết rõ không có mấy phần hy vọng, Úc Dương Quân trong lòng vẫn cảm thấy suy sụp, lại nghe âm điệu không chút dao động của hắn tiếp tục nói: “Hồn phách bị đóng dấu rơi vào Luân Hồi Bàn cũng ít có khả năng chuyển thế.”
Nụ cười càng lớn hơn nữa, trên gương mặt vừa tăm tối vừa thương hại dường như có thể nhìn thấy hai loại cảm xúc bi ai và vui sướng khi người khác gặp họa hỗn tạp pha lẫn: “Hơn phân nửa đều không chịu nổi thời khắc xóa bỏ ấn ký trên hồn phách, hết thảy đều hóa thành tro bụi.”
“Keng –” một tiếng gươm vang lên, chỉ thấy tử ảnh chợt lóe, trong điện mọi người còn chưa kịp quay lại, Úc Dương Quân đã đứng trước chỗ ngồi của Minh Vương, trường kiếm trong tay nhắm thẳng vào cổ họng Minh Vương, mày kiếm dựng ngược, giữa đôi đồng tử ngân tử sắc hiện lên một luồng sát ý: “Sống chết của y không tới phiên ngươi lắm miệng.”
Minh vương lại không để ý tới, khóe miệng cương ngạnh cong lên, con mắt đen như mực vô vị nhìn Úc Dương Quân: “Giết ta, Sinh Tử Bộ cũng không thể có thêm tên của y.”
Mũi kiếm cuối cùng cũng không tiến về phía trước, Úc Dương Quân quay người rời khỏi Địa phủ. Phía sau, đại môn Địa phủ chậm rãi đóng lại.
“Y nếu chuyển thế, sẽ nằm trong sở hạt của Địa phủ.”
Khi cánh cửa đóng lại, mơ hồ truyền đến thanh âm không chút dao động của hắn như trước.
Vì thế, chỉ có thể chờ đợi, không ngừng chờ đợi…
Cũng từng đến dưới Thiên Sùng Sơn xem qua Xích Viêm.
Xích Viêm ngồi ở trong động nhìn Úc Dương bên ngoài động không còn chút khí phách, một bên khóe miệng nhếch lên, lại rất nhanh buông xuống: “Văn Thư đi rồi?”
Úc Dương Quân không nói gì, trong tay kết một pháp ấn giúp hắn giải đi phong ấn ở cửa động.
Xích Viêm ngẩn ra, thấy hắn định đi, liền gọi lại, nhìn bóng lưng của hắn hô: “Dù vậy, lão tử vẫn như trước nhìn ngươi không vừa mắt!”
Úc Dương Quân không để ý tới hắn, Xích Viêm lại nói: “Giờ đây, lão tử nhất định sẽ tìm được y trước ngươi một bước.”
Úc Dương Quân dừng bước, Long ấn trên trán phát sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời: “Y là của ta.”
Liền không nghe tiếng Xích Viêm cười nhạo, giá vân mà bay đi.
Những ngày sau đó, đằng đẵng mà tịch mịch.
Luôn nhịn không được cách một thời gian lại đến nhân gian nhìn xem, dừng lại mấy ngày trong thôn trang mà y từng ở. Căn nhà tranh của Văn Thư trong một đêm mưa gió đã sụp đổ, khi Úc Dương Quân đến nhìn cảnh đổ nát, trong lòng liền có vô số vết rạn cũng sụp đổ theo, mưa quất vào mặt, cảm giác lạnh lẽo không nói nên lời.
Đứa nhỏ thả diều nhà bên dần dần lớn lên, Úc Dương từng nghe hắn cùng người khác nói chuyện phiếm, nhắc đến vị tiên sinh ở cách vách không bao lâu trước kia, trí nhớ đều đã mơ hồ, chàng trai trẻ bộ dáng đã thực tráng kiện gãi gãi đầu nói: “Quả là một người rất tốt, rất tốt…”
Úc Dương Quân đứng lặng thật lâu bên ngoài tường, lại nghe không được những lời về y.
Có một lần, mưa to tầm tã, hắn ở sườn núi nhìn thấy hai bóng người cùng che một cái dù, hai người đứng thật gần nhau, cánh tay kề sát, quần áo đều bị mưa làm ướt, đầu còn chạm vào nhau, cúi đầu đang nói gì đó, trên mặt tươi cười thật vui vẻ. Hắn từ trong rừng bước ra, nhìn bọn họ chậm rãi đi xa, biến mất ở con đường nhỏ trên triền núi.
Thềm đá trước cửa Thiên Sùng Cung so với nơi này cao hơn rất nhiều, rộng hơn rất nhiều. Có một lần, hắn từ chỗ Bồ đề lão tổ chơi cờ trở về, cũng gặp một trận mưa to tầm tã, hắn đứng trên đám mây lạnh lùng nhìn phàm nhân ở thế gian hoảng loạn chạy trốn. Khi hồi cung, đám mây mới vừa hạ xuống trước cửa cung, trên đầu liền được che một cái dù có họa mấy cành trúc xanh biếc. Quay lại nhìn, người nọ cúi thấp đầu, chỉ thấy đôi môi gắt gao mím chặt cùng hai vệt hồng càng lúc càng đỏ trên gương mặt của y. Cố ý bước nhanh mấy bước định bỏ rơi y, y cúi đầu vội vã theo sát, tán dù vẫn vững vàng che trên tóc hắn. Trong lòng chợt cảm thấy khác thường, liền chậm bước chân, để tán dù che cho cả hai, gần trong gang tấc, có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của y. Đoạn đường vài bước ngắn ngủi, dư vị trước sau quanh quẩn không rời. (so sweet~~~~)
Rất nhiều chuyện ngày trước không để ý đều chậm rãi nhớ lại, càng chờ đợi càng không thể chịu nổi, tâm càng lúc càng trống vắng.
Lan Uyên nói, loại cảm xúc này gọi là tưởng niệm.