Văn Thư ở một bên yên lặng nhìn nữ tử yêu kiều hầu hạ người đó mà cõi lòng tan nát. Sớm đã hiểu Thiên Quân cao ngạo tuyệt sẽ không vì ai mà ngưng mâu trú túc, Văn Thư cẩn thận đem tình cảm của mình giấu sâu vào tận đáy lòng, chờ mong một ngày có thể quay lại nơi mình vốn thuộc về, Nhân gian.
Úc Dương Thiên Quân từ nhỏ luôn xem thường kẻ phàm nhân lúc nào cũng theo cạnh mình. Thế nhưng một ngày, tên phàm nhân luôn ngoan ngoãn phục tùng này lại mở miệng nói muốn ly khai, khiến Úc Dương Quân phi thường nổi giận.
Sự cao ngạo của hắn có thể nào bị phàm nhân nhục nhã?
Vì thế từng chút, từng chút một áp bức, cắt đứt hy vọng muốn rời đi của y, hả hê nghĩ làm vậy đã khiến y tuyệt vọng. Thế nhưng không ngờ y lại quyết tuyệt xé rách y tụ, nguyện rơi vào Luân Hồi Mệnh Bàn cũng không muốn gặp lại hắn.
Bi thương cuồn cuộn dâng tràn, y đã nguyện ở bên hắn đến hôi phi yên diệt kia mà!
Thiên quân cao cao tại thượng lúc này mới bàng hoàng nhận ra, nhân ảnh nhu thuận tĩnh mặc kia sớm đã khắc thật sâu trong mắt hắn…
Ba ngàn năm gắn bó, có thể hay không lại cho hắn một cơ hội gặp lại người đó?