Trước khi về, Lộ Hành Chu đi dạo trong thành phố điện ảnh, chủ yếu để tìm hiểu về giá cả biểu diễn tập thể ở đây và cách sống ở nơi này.
Đương nhiên, trước khi tìm hiểu, tất nhiên cậu phải ăn một bữa thật ngon trước đã rồi mới tính tiếp. Bây giờ cậu rất muốn ăn lẩu, trước khi khôi phục lại trí nhớ, vì cảm giác an toàn trong lòng nên cậu vẫn luôn thận trọng. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, cậu có vẻ như không có bạn bè luôn.
Cậu năm nay là học sinh năm hai trung học, thành tích không cao cũng không thấp, ở trường học cậu là một người sống nội hướng, đúng kiểu người như tàng hình trong lớp. Cậu vẫn giữ khoảng cách không thân cận với mọi người trong lớp.
Lộ Hành Chu trong lòng biết đây là cơ chế tự bảo vệ mình do chứng mất trí nhớ, nhưng cậu rất hài lòng với mối quan hệ này và không có ý định tiếp tục đi học, cậu còn chưa biết có thi đại học hay không nữa nhưng cậu thật sự không nghĩ đến việc đi học một chút nào.
Ngay cả khi ký ức từ kiếp trước của cậu được phục hồi, cấp độ tinh thần và thể chất của cậu sẽ vẫn như cũ. Không phải cậu cảm thấy đi học là không tốt, cậu chỉ đơn giản là không muốn đi học mà thôi.
Mình từng tuổi này rồi mà còn đi học nữa, mà xác thực hiện tại mình mới có 16 tuổi. Hic~
Về chuyện học tập, dù chưa phải là học sinh giỏi nhất năm cuối cấp 3 nhưng cậu vẫn có sự tự tin để đi thi nha. Năm đó, cậu còn có chứng chỉ giáo viên, còn đi giảng dạy ở các trường đại học.
Đến nỗi vì cái gì, đương nhiên là ngồi canh ăn drama rồi ai rảnh đâu mà đi học.
Cho nên cậu chuẩn bị nghĩ cách tìm lời giới thiệu.
Có được lời giới thiệu, cậu liền không cần đi học, mà chỉ cần tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học khi đến thời điểm.
Lời giới thiệu ở đây khác với những gì ở kiếp trước của cậu, nhưng chúng vẫn giống nhau. Hoặc là cậu đi kiếm vài giải thưởng của các cuộc thi, hoặc là có vài cống hiến, hoặc có thân phận là con cháu anh hùng liệt sĩ.
Con cháu anh hùng liệt sĩ thì phải nói đến anh ba của cậu, anh ba của cậu có khác với những anh trai khác. Anh ấy chính là tiểu boss cuối cùng trong tiểu thuyết thành thị Long Ngạo Thiên.
Ở thế giới trước con cháu anh hùng liệt sĩ có mới có cơ hội được tiến cử, mà nơi này chính là trực tiếp có thể lựa chọn, tất nhiên có được vậy cũng là vì nam chính thôi.
Nghĩ đến đây, Lộ Hành Chu thả chậm bước chân. Nếu như anh ba của cậu không còn nữa, liệu cậu có thể nói với cha mình một chút nhờ. Để cậu làm con nuôi của anh ta khi anh ấy qua đời có được không nhỉ?
Nghĩ vậy, cậu thở dài, đáng tiếc, anh ba của cậu vẫn còn sống và cha cậu sẽ không đồng ý chuyện này.
Dù sao hiện tại đang là kỳ nghỉ hè, còn vẫn còn hai tháng nghỉ ngơi. Trong hai tháng này cậu phải nghĩ ra cách mới được, cậu không hề muốn đi học một chút nào.
Tới quán lẩu, Lộ Hành Chu quét mã QR để gọi món. Nhìn thực đơn đa dạng các loại thịt khác nhau, cậu xoa xoa bụng mình rồi chỉ vào màn hình điện thoại di động như một cơn gió.
Dù đang là mùa hè nhưng bật điều hòa vừa đủ nhiệt nên không quá nóng để ăn lẩu. Cậu rất tán thưởng quán lẩu này, ngon bá cháy. Tâm trạng ăn uống vui vẻ, Lộ Hành Chu xoa bụng một cách hài lòng.
Vài ngày nữa, cậu sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng cậu nhớ ra là hình như mình có một ngôi nhà, một ngôi nhà khá lớn ở thành phố nội thành á nha.
Sau khi suy nghĩ kỹ, cậu quyết định khi về sẽ tìm giấy chứng nhận bất động sản, kiểm tra nhà. Và chuẩn bị một chút để chờ tên giả mạo đến, cậu sẽ thu dọn đồ đạc bỏ chạy.
Kế hoạch thật hoàn hảo. Hahahahaha
Còn về thiết lập tính cách hiện tại, cậu thật sự sắp phát điên rồi. Tuy rằng cậu vẫn luôn giả vờ nhưng mà cậu sắp giả vờ mệt chết rồi. Cho nên chờ tên giả mạo kia tới, bôi xấu cậu, lúc đó cậu có thể ra tay, thuận tiện sửa lại một chút nhân thiết định sẵn của bản thân.
Cậu có nhà, có tiền. Trước khi Lộ gia phá sản, cậu vẫn được nhận tiền tiêu vặt hàng tháng cho đến khi trưởng thành. Sau khi trưởng thành, Lộ gia cũng đã phá sản đến lúc đó hắn đi vớt người, thật hoàn mỹ.
Sau khi lập ra kế hoạch này, Lộ Hành Chu gọi điện cho chú Trần, bảo chở cậu về nhà, cậu muốn bắt đầu làm một đồ ăn cho thú cưng.
Lộ Vân Nhĩ bên này cùng đạo diễn Chu, bọn họ ăn bữa đơn giản thôi. Tống Khanh nhận được thông báo xong thì lập tức về nhà, Lộ Khiếu được bà bắt ở lại bên đó, bà ngồi tên máy bay tư nhân của Tống gia.
Vì thế, khi Lộ Hành Chu về đến nhà, cậu liền thấy được một người phụ nữ mặc váy trắng đang ngồi ở trên sô pha.
Sau khi Tống Khánh nhận được tin, bà lập tức liền nhờ anh trai cử người đến đón mình, bà phải trở về, bà muốn về nhanh để gặp Tiểu Lục.
Đến nỗi Lộ Khiếu, hắn không quan trọng, nếu không thu hút ong bướm, Tiểu Lục của bà đã không phải khổ sở như thế này. Tưởng tượng đến Tiểu Lục trải qua những năm này hết thảy, Tống Khanh liền khổ sở muốn chết.
Bà cùng Lộ Khiếu là yêu nhau, cho nên các con của bà sinh ra đều xuất phát từ tình yêu. Dù bà và Lộ Khiếu có mâu thuẫn thì họ vẫn sẽ duy trì mối quan hệ này trước mặt con của mình và dành cho chúng sự chăm sóc hoàn toàn.
Chỉ có Lộ Hành Chu, cậu không có gì cả, cậu cái gì đều không có.
Tống Khánh đã lâu rồi chưa trở về nơi này, ấn tượng duy nhất của và với Lộ Hành Chu chính là đứa trẻ này rất hướng nội, thân hình lại gầy gò, bà không phải giận chó đánh mèo lên người đứa trẻ này, nhưng đối mặt với đứa con ngoài giá thú của chồng, bà cũng chỉ có thể làm như không thấy.
Nghe được bên ngoài động tĩnh, Tống Khánh nhìn người thiếu niên mặc sơ mi ngắn tay. Lúc nhìn thấy mặt người thiếu niên, Tống Khanh thiếu chút nữa khóc ra, giống, thật giống.
Tại sao bà không về sớm hơn? Tại sao bà không gặp Lộ Hành Chu sớm hơn?
Tống Khanh hốc mắt đỏ lên, mặt của Lộ Hành Chu cùng với nói giống với Tống Khanh, chi bằng nói giống mẹ của bà hơn, bà ngoại của bọn họ.
Lộ Hành Chu cơ hồ như một bản sao thời trẻ của mẹ Tống Khanh.
Mẹ của Tống Khanh là đại tiểu thư, năm đó gặp nạn và được cha của Tống Khanh cứu. Hai người yêu nhau và đến với nhau, sinh được hai trai và một gái là Tống Khanh và hai người anh của Tống Khanh.
Vì bị thương khi còn trẻ cho nên khi Tống Khanh mười mấy tuổi, bà ấy liền đi rồi.
Tống Khanh cùng hai người anh của bà chỉ nhớ rõ mẹ mình thân thể không tốt, hàng năm nằm trên giường, nhưng bà là một người rất ôn nhu, đối xử tốt với họ và rất yêu thương họ.
Ông ngoại Tống nơi đó còn có ảnh chụp lúc còn trẻ của bà ngoại Tống, Tống Khanh nhớ rõ bức ảnh của mẹ, bà ấy ăn mặc váy, để tóc xoăn nhỏ sau lưng mang theo mũ sa, tươi cười như hoa nhìn máy ảnh.
Bức ảnh đó được lưu giữ ở bên người ông ngoại Tống, Tống Khanh cũng bởi vì cùng mẹ lớn lên có vài phần giống nhau, lại là trong nhà con gái duy nhất trong nhà cho nên được rất nhiều tình yêu thương.
Vì vậy, Tống Khanh luôn có ấn tượng sâu sắc với mẹ.
Bây giờ nhìn Lộ Hành Chu đứng đó tựa hồ ngơ ngác, trong lòng bà cảm thấy vô cùng phức tạp, vừa tội lỗi, vừa kích động, vừa yêu, vừa ngạc nhiên.
Những cảm xúc hỗn hợp đó khiến Tống Khanh không nói ra lời, chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn Lộ Hành Chu, hốc mắt ửng đỏ lên.
Mà Lộ Hành Chu cũng không ngờ rằng Tống Khanh sẽ trở về, người trước mặt mặc một chiếc váy sa tanh mỏng màu trắng trơn, bên ngoài phủ một lớp gạc trắng mỏng, trên người không có nhiều đồ trang trí. Nhưng làm cho người ta cảm giác nó thanh lịch, điềm tĩnh và quý phái.
Bà lẳng lặng mà nhìn mình, hốc mắt có chút hơi đỏ lên, khiến Lộ Hành Chu có chút bối rối. Người này chính là mẹ mình đời này sao? Tự nhiên nhìn người ta rồi đỏ mắt là seo? Sợ nha... Mình làm sai gì hả?
Anh không biết phải đối mặt với Tống Khanh như thế nào, trước đó cậu mất trí nhớ không biết điều này. Sau khi biết được, cậu thực sự không có cảm giác gì. Nhưng khi gặp mặt vào lúc này, Lộ Hành Chu thật sự có chút luống cuống.
Đúng lúc Lộ Hành Chu đang ngơ ngác, Lộ Vân Nhĩ đã trở lại, nhìn thấy dáng vẻ của mẹ liền biết sắp có chuyện gì đó sải bước tới nói: "Mẹ, sao mẹ về rồi?"
Lộ Hành Chu cũng thở phào nhẹ nhõm, lễ phép gật đầu với Tống Khánh rồi vội vã lên lầu.
Tống Khanh còn si ngốc mà nhìn thân ảnh cậu lên lầu, xoay người bắt lấy cánh tay Lộ Vân Nhĩ bên cạnh nói: "Giống, quá giống. Lẽ ra mẹ phải về từ lâu rồi, mẹ sớm nên trở về."
____________
Mọi người cho mình một vote 🌟 để mình tiếp tục ra thêm❤💜
Danh Sách Chương: